Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng của Tống Linh chuyển qua trên người của anh, nghiêm túc nói: "Mẹ của cháu là do chính ta đã mang đi, nhưng thực sự nguyên nhân mẹ cháu bị mất đi trí nhớ lại không phải là do ta gây ra!" Tất cả bí mật Tống Linh cũng đã nói cho cho cậu nghe rồi, anh cũng không buồn quan tâm nói tiếp thêm chút chân tướng nữa cho cậu nghe." Cậu đã từng nghe ai kể lại chuyện rằng cậu còn một người dì nữa hay không? Một người có tên là Lạc Thuần, khi trưởng thành lại có hình dáng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, mặt mũi giống y như đúc với ngươi mẹ của cháu, về sau bị rớt xuống vách núi, nhưng lại bị mọi người cho đây chính là mẹ đẻ của cháu, nên đã chôn cất rồi. Mà là có một người khác, chính là người đã kéo mẹ của cháu cùng rớt xuống một chỗ ở vách núi kia, đó là một người dì khác nữa, Dịch Minh Lan!" Một thân thế thật sự rất thú vị.


Dịch Minh Lan...


Nhiếp Tử Ngôn cũng không có ấn tượng với người dì này nhiều lắm. Chẳng qua cậu còn nhớ rõ là vì ngày trước ông ngoại của cậu cũng đã từng nhắc tới tên của người dì này mà thôi. Ông chỉ nói rằng, từ hồi trước khi cha mẹ cậu kết hôn, không hiểu tại sao người dì này đã trở về nước Pháp, về sau cũng một mực không tìm thấy người nữa. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Ngôn liền nhướng mày, một cảm giác lạnh lẽo đến tệ hại từ trong nội tâm của cậu tràn ra. Chẳng lẽ sự thật đúng như lời mà Tống Linh đã nói hay sao!


Tựa như là nhìn thấy sự nghi hoặc vẫn còn tồn tại nơi đáy mắt của cậu, Tống Linh bổ sung thêm một câu: "Không cần phải hoài nghi lời nói của ta, ta không có lý do gì để tiếp tục lừa gạt cháu."


Nhìn bộ dáng có vẻ chân thật của Tống Linh, Nhiếp Tử Ngôn thấy tin. Nhưng mà tin tưởng thì như thế nào chứ?! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Ông ta vẫn có tội như trước!


"Đã nói lời nói của một người đàn ông, thì mong ông cũng đừng có lợi dụng mẹ của tôi nữa!" Cậu lạnh lùng nói vẻ đầy châm chọc.


"A!" Bây giờ đến phép khích tướng chăng? Chỉ tiếc bộ dáng này của cậu đối với tôi không có tác dụng! Sự vui vẻ nơi đáy mắt của Tống Linh lập tức liền bị rút đi. Anh ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Ngôn, hơi bĩu môi ra nói: "Ta không phải là người đàn ông đã làm ra những chuyện đó!"


"Ông..." Nhiếp Tử Ngôn chưa từng bao giờ cảm thấy chán ghét một người như thế, khuôn mặt còn đang hé ra vẻ tươi cười ngay lập tức liền cứng ngắc lại. Bỗng dưng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com trước mắt cậu thoáng hiện lên hình ảnh suốt mấy ngày nay của Nhiếp Tử Vũ, mỗi khi nghe thấy cậu nhắc tới cha mình thì thái độ của mẹ lại lập tức trở nên nguội lạnh. Nhiếp Tử Ngôn hạ giọng lạnh nhạt nói: "Có phải là ông đã nói gì đó đối với mẹ tôi hay không?!"


"Ừ, sao hả?" Tống Linh ầm ừ đáplại câu hỏi của Nhiếp Tử Ngôn, sau đó liền hơi nhíu nhíu hàng lông mày lại, hơn nữa, lúc này anh ta còn lộ ra ý cười mang vẻ tà ác.


Thấy thế, thoáng cái Nhiếp Tử Ngôn liền chắc chắc với ý nghĩ của mình rồi, xoạt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền chìm xuống, sắc mặt âm trầm tới cực điểm: "Rốt cuộc ông đã nói với mẹ tôi những chuyện gì vậy!?"


Tống Linh liếc nhìn sang cậu một cái, dùng giọng điệu như mây trôi nước chảy, nói: "Chẳng qua ta cũng chỉ nói cho cô ấy những lời giống như là, trước kia cha của cháu đã đối xử “tàn nhẫn” với cô ấy như thế nào mà thôi. Đương nhiên, nếu như không có căn cứ chính xác để chứng minh cha đẻ của cháu là một người hoa tâm phóng đãng thế nào thì nhất định cô ấy cũng sẽ không tin tưởng đâu." Nhiếp Tử Vũ đã hoàn toàn tin lời của anh, hận Nhiếp Tử Phong thấu xương. Đương nhiên, sự hận thù của Nhiếp Tử Vũ đối với Nhiếp Tử Phong càng sâu nặng, càng tàn nhẫn, thì Tống Linh anh lại càng cảm thấy cao hứng. Phải tra tấn Nhiếp Tử Phong như vậy thì mới có thể phát tiết được hết hận ý trong lòng của Tống Linh.


Nhiếp Tử Ngôn khẽ giật mình, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tống Linh, nói: "Ông không sợ tôi sẽ nói cho mẹ biết sao?"


Ánh mắt sâu kín của Tống Linh chuyển sang trên người của cậu, lộ ra ý cười: "Cháu cảm thấy rằng mẹ của cháu sẽ tin ta hơn hay là sẽ tin cháu hơn? Đương nhiên, nếu như cháu không phải là con trai của Nhiếp Tử Phong, thì có lẽ sẽ cô ấy cũng sẽ có chút tin tưởng vào lời nói của cháu. Nhưng mà, hiện tại cô ấy đang hận Nhiếp Tử Phong thấu xương, cháu có nói giúp cho Nhiếp Tử Phong kia mỗi một câu, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không tin tưởng đâu, đương nhiên cô ấy lại càng không muốn nghe những lời nói đó!"


Nhiếp Tử Phong có được một đứa con trai hiểu chuyện, hiếu thuận như vậy quả thực là rất may mắn! Nhưng chỉ đáng tiếc là anh ta không thể thực hiện được ý định của mình!


"Thật vô sỉ!" Đối diện với Tống Linh, tất cả mọi lời mà Nhiếp Tử Ngôn đã được dạy dỗ đều như đã đi gặp quỷ rồi: "Tôi chưa từng gặp một người nào có tâm địa xấu xa như ông, quả thực ông không phải là người..."


Tống Linh cũng không hề phản bác, cứ mặc cho Nhiếp Tử Ngôn mắng đủ thì thôi. Đợi đến khi Nhiếp Tử Ngôn mắng xong hết, rốt cuộc không còn một lời nào để nói nữa, lúc này Tống Linh mới đứng dậy một phát túm luôn vào cổ tay của cậu, sau đó kéo luôn cậu đi về phía cửa ra vào.


"Thời gian không còn sớm nữa, trẻ con vẫn nên cần phải ngủ nhiều hơn một chút mới tốt." Nói xong, Tống Linh mở cửa ra sau đó đẩy cậu đi ra ngoài một cái thật mạnh.


Cả dãy hành lang đen kịt, giơ tay ra không thấy được năm ngón. Chỉ có nơi cánh cửa thư phòng đang rộng mở là có một chút ánh sáng hắt ra


Nhiếp Tử Ngôn không ngờ bị đẩy tới trước một cái. Cậu chỉ cảm thấy thân thể mình bị nghiêng về phía trước một cái, một giây sau liền té ngã lăn quay ra trên mặt đất. Cậu dồn hết sức mình quay đầu lại, mở to đôi mắt nhìn trừng trừng hướng về phía Tống Linh, ánh mắt vô cùng sắc bén lạnh lẽo. Cậu nhìn thấy Tống Linh đang nhìn lại chính mình mà nở nụ cười cực kỳ âm u, lạnh lẽo.


Nếu như nói rằng ánh mắt có thể giết người vậy thì..., nhất định là Tống Linh cũng sớm biết chính mình đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Không đếm xỉa đến hận ý nơi đáy mắt của Nhiếp Tử Ngôn, Tống Linh cong cong khóe môi lên, khạc ra một câu: "Lần này xem như ta hoàn lại sự đối đãi của Nhiếp Tử Phong đối với Đường Đường từ mấy ngày hôm trước!" Nói xong anh ta liền khép cửa phòng lại.


Trong hành lang không còn một bóng người, Nhiếp Tử Ngôn mở trừng đôi mắt đầy hung tợn căm hận nhìn vào cửa thư phòng. Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lại thành quyền, nghiến răng nghiến lợi: nhất định cậu sẽ không chịu chấp nhận mọi chuyện như vậy!





Thời gian trôi đi giống như nước chảy róc rách qua ngày, chỉ chớp mắt một cái, Nhiếp Tử Ngôn đã ở lại nhà họ Tống suốt năm ngày. Sau khi đã biết được chân tướng, suốt ba ngày nay, không có một ngày nào Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy thấy trôi qua được yên ổn. Tuy rằng Tống Linh cũng không hề ép buộc cậu phải có sự chọn lựa biện pháp trong cách đối xử với anh ta, những vẫn như trước, anh ta vẫn đối xử ôn hoà với cậu như vậy. Chỉ là, chính bản thân cậu muốn ghìm nén lại mà không được. Cậu gọi điện thoại về nhà họ Nhiếp, cố gắng nói cho cha mình biết hết tất cả những gì mình đã tìm hiểu được. Nhưng mỗi lần điện thoại vừa tiếp thông, cha cậu liền không thể chờ đợi được mà đã hỏi ngay về tin tức của mẹ, khiến cho cậu có một cái đầu, chứ đến hai cái đầu to cũng không biết phải mở miệng nói như thế nào, cũng chỉ có thể tùy tiện trấn an cha mình một câu, đáp lại với cha rằng chính mình sẽ hết sức cố gắng khuyên giải mẹ thật tốt.


Cứ như vậy qua ba ngày sau đó, rốt cục Nhiếp Tử Ngôn cũng đã nghĩ ra được biện pháp! Chỉ là không đợi cậu bắt đầu áp dụng, thì đã bị Tống Linh cho “mời” ra khỏi nhà họ Tống.


Cũng trong ngày hôm ấy...


Bầu không khí trong thư phòng đã trở nên nghiêm trọng tới cực điểm. Tống Linh mặc trên người bộ tây trang màu xám đang ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt bực bội, giơ tay vuốt vuốt vầng trán của mình, trên gương mặt tuấn dật biểu hiện vẻ thâm trầm tới cực điểm.


Mà đứng ở trước bàn sách, người quản gia từ đầu đến cuối vẫn luôn cung kính cúi đầu, hai tay giao nhau ở phía sau, còn có cả Nhiếp Tử Vũ lúc này sắc mặt cũng nặng nề nghiêm trọng như vậy.


"Anh xác định là như vậy à? Anh đã nghiêm túc tìm lại cẩn thận chưa? Thật sự là không thấy sao?" Liên tiếp ném ra mấy cau hỏi, mi tâm nhíu chặt, xem ra Nhiếp Tử Vũ thật sự rất sốt ruột rồi.


"Thư phòng này rộng lớn quá hay sao! Hơn nữa anh vẫn còn nhớ rõ rất rành mạch, phần tài liệu này là đặt ở trên bàn sách, nhưng đến bây giờ lại không thấy đâu cả." Sắc mặt anh ta vẻ phức tạp, nói tiếp: "Tập tài liệu này là một phần văn bản quan trọng nhất của công ty trong lần đấu thầu này. Nếu như tôi mà biết được ai đã cầm nó đi, nó đã rơi vào tay ai, tôi đây tuyệt đối làm cho hắn sẽ không sao chịu nổi!" Đáy mắt anh ta tràn đầy sự lên án mạnh mẽ.


Vừa nghe đến mấy chữ “quan trọng nhất” kia, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ lại càng thêm khó coi.


"Nhưng mà thư phòng của anh, mấy mẹ con em cũng chưa từng có một ai tới, ai là người có lá gan lớn mà dám vào trong thư phòng này, để lấy đi tập tài liệu đó của anh được chứ." Cô bị làm khó.


"Nhất định là người đó có cừu oán gì đó với anh." từ trong miệng của Tống Linh thốt ra một câu nói lạnh lùng như vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ...


"Người có cừu oán với anh ư, vậy sẽ là..." từ “ai” kia còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ vừa nhìn lên trên gương mặt sầu lo của Tống Linh, thì sau đó trong lòng liền có một luồng cảm xúc thót lên tới cổ họng. Người đầu tiên cô liên tưởng đến chính là Nhiếp Tử Phong, tiếp theo chính là Nhiếp Tử Ngôn, mấy ngày trước đây không hiểu vì sao lại muốn dời đến chỗ này để ở cùng với cô một chỗ...


"Không, không phải là Tử Ngôn, nó vẫn còn là một đứa nhỏ như vậy, làm sao nó có thể biết làm loại chuyện này được." Cô tin tưởng Tử Ngôn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!"Em dùng nhân cách để cam đoan, nhất định là Tử Ngôn sẽ không làm loại chuyện này. Cho dù Nhiếp Tử Phong và anh là kẻ thù không đội trời chung, thì anh ấy trộm tài liệu này của anh để làm cái gì..."


"Đó là một phần tài liệu đấu thầu của một hạng mục, mà lần này tập đoàn Nhiếp Phong và Tống thị cùng bỏ thầu cạnh tranh." Tống Linh lạnh lùng buông ra một câu bác bỏ trước lời của Nhiếp Tử Vũ định nói..., đôi con ngươi đen bóng lóe ra ánh nhìn đầy vẻ lạnh lùng.


"Nhưng mà..." Nhiếp Tử Vũ vẫn không thể tin được...


Đang lúc cô còn định nói tiếp thêm điều gì, thì người quản gia vẫn luôn đứng một bên trầm mặc không nói năng gì, chợt mở miệng.


"Trong thư phòng có lắp đặt máy camera giám sát, chúng ta có thể điều tra qua băng hình camera giám sát, như vậy có thể biết là người nào, thiếu gia phu nhân, hai người thấy thế nào?"


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK