"Nghìn vạn lần là thật sự." Nhiếp Tử Ngôn trả lời lại ngay không chút chậm trễ. Kỳ thực sau khi Nhiếp Tử Vũ hỏi lại cậu câu hỏi về vấn đề kia, cậu cũng đã đoán được đáp án rồi. Nhưng sau khi chính tai cậu nghe thấy mẹ của mình thở dài một hơi vẻ đầy đau lòng cậu vẫn cố nén nhịn không cho phép mình vì thế mà đau buồn.
Nhiếp Tử Vũ cũng không trả lời tiếp về vấn đề của cậu, mà chỉ chậm rãi lấy từ trong túi của mình tập tài liệu mà cô đã tìm được ở trong phòng làm việc của Nhiếp Tử Phong, đưa cho cậu.
Nhìn Nhiếp Tử Ngôn nhận lấy mở ra xem, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đau lòng vạn phần, nói: "Tập tài liệu này mẹ đã tìm thấy ở trên bàn trong phòng làm việc của cha con đấy."
"Đặt ở chỗ dễ thấy nhất?" Nhiếp Tử Ngôn nhàn nhạt hỏi lại, sắc mặt của cậu cũng không thay đổi bởi vì một câu nói kia của Nhiếp Tử Vũ.
"Làm sao con biết?" Nhiếp Tử Vũ theo trực giác liền vội nghĩ ngay chính là Tử Ngôn đã đặt ở đó.
A, đương nhiên là sẽ phải đặt ở chỗ nào dễ thấy nhất rồi! Có như vậy thì mẹ cậu mới có thể dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của nó chứ! Trong đáy mắt trong veo của Nhiếp Tử Ngôn thoáng hiện lên một chút lạnh giá như băng. Khóe môi của Nhiếp Tử Ngôn nhếch lên, thoáng hiện ra một nụ cười lạnh: Quả nhiên gã tiểu nhân hèn hạ Tống Linh kia, chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình, bất kỳ một chuyện gì hắn cũng đều chịu làm.
Nhìn biểu tình đầy vẻ quái dị của con trai, Nhiếp Tử Vũ không thể nào đoán ra nổi tâm trạng thật sự của con trai lúc này ra sao.
"Con có biết không?" Cô nhẹ giọng khẽ nói, đợi đến khi Nhiếp Tử Ngôn ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, lúc này cô mới lại nói tiếp: "Kỳ thực mẹ cũng không oán hận con đã lấy trộm tập tài liệu này để đưa cho cha ngươi. Nhưng mẹ oán trách con tại sao con lại phải nói dối đối với mẹ như thế. Con còn nhỏ như vậy, tại sao con lại có thể làm chuyện này..." Nhiếp Tử Vũ cũng không nói ra được hết câu. Cô lại thở dài, lắc đầu nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Thực sự mẹ rất muốn bù đắp lại cho con, nhưng hành động của con thực sự làm cho mẹ cảm thấy rất thất vọng. Tử Ngôn, con có hiểu ý của mẹ muốn nói hay không?"
Vốn cho là sau khi cô đã nói ra những lời như vậy, chí ít thì Nhiếp Tử Ngôn sẽ nhận thức ra được sai lầm của mình. Vậy mà cô không ngờ Tử Ngôn lại cầm lấy tập tài liệu kia ném thẳng xuống đất. Đôi môi của cậu lại nhếch lên, thoáng hiện ra một nụ cười lạnh lẽo. Cậu dùng ánh mắt xa lạ nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, lắc lắc đầu: "Mẹ thà đi tin lời của một người đàn ông chỉ sống với mẹ được năm năm, chứ mẹ nhất định cũng không chịu tin một người chồng đã sống với mẹ từ nhỏ, đã cùng nhau lớn lên. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Con biết bất kể con có nói điều gì đi nữa, mẹ cũng sẽ nhất định không hề tin tưởng. Bởi vì chẳng qua con chỉ là một đứa nhỏ mới được năm tuổi, một đứa nhỏ không hề hiểu một cái gì hết, vì thế con cũng không dự định nói ra nữa." Cậu nhìn mẹ mình lắc lắc đầu, sau đó xoay người bước đi hướng về phía cửa ra vào. Khi sắp sửa bước ra ngoài cánh cửa kia, trong nháy mắt, đột nhiên cậu dừng bước chân lại, sau đó quay đầu hướng về phía Nhiếp Tử Vũ nói một câu: "Người nên nói thất vọng, hẳn phải là con mới đúng." Rồi sau đó cậu mới chạy ra hẳn.
"Tử...." Nhiếp Tử Vũ kêu lên một tiếng. Nhưng miệng của cô còn chưa kịp gọi đủ tên của con thì bóng dáng của Nhiếp Tử Ngôn đã biến mất ở trong tầm mắt của cô.
Hồi tưởng lại ánh mắt đầy vẻ xa lạ vừa rồi của Nhiếp Tử Ngôn, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy trong lồng ngực của mình buồn bực khó chịu giống như bị người ta dùng kim đâm vào vậy!
Cô thực sự chỉ tin vào chứng cứ, chẳng lẽ điều này cô cũng đã có điều gì đó sai rồi sao?
** Tối hôm đó sau khi Nhiếp Tử Vũ xuống lầu cô mới biết tin Nhiếp Tử Ngôn đã rời đi rồi. Vừa nghe thấy như vậy, cô lập tức liền bắt đầu hối hận tại sao tự bản thân mình lại phải nói ra với Tử Ngôn những lời nặng nề như vậy! Vì thế cô lại bắt đầu lo lắng. Nhưng sau khi nghe nói là tài xế đã đưa Tử Ngôn về nhà rồi, sự lo lắng của cô mới dần dần vợi bớt. Hơn thế đồng thời, ở trong lòng của cô cũng đã quyết định một chủ ý. Cô nhất định phải tìm thời gian để nói chuyện với Nhiếp Tử Phong một chút về những vấn đề có liên quan đến quyền nuôi nấng Nhiếp Tử Ngôn.
** Đêm lạnh như nước, ánh sao chỉ lờ mờ.
Bên trong căn phòng tổng thống xa hoa, từng tiếng rên rỉ yêu kiều dục tiên dục tử hỗn loạn trong tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông. Trên chiếc giường kingsize, hai thân thể trần truồng như được gắn chặt vào nhau, quấn quýt cùng một chỗ như bánh quai chèo vậy. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy người đàn ông nhẹ gầm lên một tiếng, cố gắng phóng thích ra một chất lỏng đục ngầu vào trên cái bụng trơn bóng người phụ nữ.
Không có một chút lưu luyến, người đàn ông cấp tốc xuống giường đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, liền truyền đến tiếng nước xối rào rào.
Lý Duyệt toàn thân mềm nhũn, co quắp ngã xuống giường. Trên gương mặt diễm lệ vẫn còn ửng hồng bởi vừa trải qua sự kích tình, trong con người dịu dàng như nước kia vẫn còn nồng đậm tình dục. Cô nhắm mắt lại, chìm đắm ở trong khoái cảm hạnh phúc.
Đến khi tiếng nước chảy dừng lại, Lý Duyệt lại cấp tốc mở mắt ra, hai tay chống đỡ thân thể của mình lên. Tầm mắt chăm chú nhìn theo người đàn ông tuấn dật vừa đi từ trong phòng tắm ra ngoài. Cô nhìn thấy anh mở tủ quần áo lấy ra bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, cuối cùng đi tới trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt si mê của Lý Duyệt đang liếc nhìn mình không ngừng, Tống Linh nhàn nhạt thoáng nhíu chân mày lại. Sau đó, anh ta nhặt chiếc áo khoác tây trang từ trên mặt đất lên, lấy từ trong đó ra một tờ chi phiếu, ném tới trước mặt cô.
Lý Duyệt mừng rỡ cầm lấy tờ chi phiếu ở trên giường, nhưng khi cô nhìn thấy số tiền ghi trên mặt tờ chi phiếu kia, nụ cười tươi liền đọng lại cứng ngắc ở trên khóe môi.
"Linh, đây là anh..." Cô bỗng nhiên nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía Tống Linh lúc này giống như một bậc vương giả vậy. Trên tờ chi phiếu đã ghi một dãy chữ số thật lớn, lớn đến mức cô chưa từng bao giờ nhìn thấy. Đương nhiên, cô không sẽ không ngây thơ mà cho rằng, bởi vì mình đã làm cho anh cảm thấy hài lòng nên mới cho mình nhiều tiền như vậy. Nhất định là...
Lý Duyệt còn chưa có muốn kết thúc trò chơi này. chỉ thấy Tống Linh nhíu nhíu mày, theo đó, từ trong miệng anh ta chợt thốt ra một câu nói nhàn nhạt: "Cầm lấy tiền đi, sau này cũng không cần thiết phải xuất hiện ở trước mặt của tôi, lại càng không nên xuất hiện ở trước mặt Đường Đường, nghe rõ không?" Lời nói kiên quyết của anh không mang theo một chút độ ấm nào, dứt khoát lạnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy phát run.
Nghe vậy, Lý Duyệt nhất thời cảm thấy như bản thân mình đang ở trên thiên đường bị rơi vào trong địa ngục!
Nhìn lại người đàn ông kia một lần nữa:"Vì sao..." Vừa nghe thấy Tống Linh nói tựa như muốn xóa sạch mối quan hệ với mình, thoáng cái Lý Duyệt liền thất kinh. Cô gấp đến độ sắc mặt trắng bệch ra. Cô rất sợ Tống Linh sẽ cứ như vậy mà rời khỏi cô, cô vội vã bò đến trước mặt của Tống Linh, hai tay túm lấy cánh tay của Tống Linh: "Em đã làm sai chuyện gì mà anh muốn đuổi em đi? Không phải là bởi vì ngày đó em để cho Tống Hi nhìn thấy em chứ, cho nên vì thế anh đã mới muốn đuổi em đi? Nếu như là vì nguyên nhân đó, thì cái lỗi ngày hôm đó hoàn toàn không phải do em gây nên." Chỉ là do thời gian trùng hợp mà thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn