"Oa, người đàn ông này thế mà còn đẹp trai hơn cả minh tinh điện ảnh, còn rất có gu nữa!"
"Cậu cũng không nhìn xem đối phương là ai, đây chính là Đệ nhất đế thiếu Kinh Đô đấy!"
"Oa, thật sự quá đỉnh, nếu như mình là người phụ nữ của anh ấy thì tốt rồi, có một người đàn ông ngầu như vậy làm chồng nghĩ cũng thấy vui sướng."
...
Dưới ánh mắt si mê kinh diễm xung quanh, Đường Nại từng bước đi tới, giống như là vương giả cao cao tại thượng càng làm không ít con gái xung quanh kêu lên.
"Ai, anh trai lại đi hại người rồi!"
Nhìn thấy ánh mắt kinh diễm nhìn anh trai mình của đám người xung quanh, Đường Vỹ Hạo không khỏi than một tiếng trong lòng.
Nhưng mà cậu ta đã nói anh trai mình chỉ cần nghe chị dâu bị bắt nạt có thể vượt qua mấy cái đèn đỏ chạy đến, tốc độ này, có thể nói là phát sinh kỷ lục nhanh nhất từ trước đến nay của anh trai đấy.
"Cậu cả Đường, đã lâu không gặp!"
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn thấy Đường Nại cũng hơi sững sờ, nhíu nhíu mày, trên mặt lập tức vẽ ra một nụ cười.
"Không lâu, vừa mới gặp hai người trước!"
Đường Nại không cho Thiệu Vĩnh Khiêm chút mặt mũi nào, lộ ra khuôn mặt lạnh băng tuấn mỹ như đao khắc, ánh mắt thâm sâu dường như không thể bận tâm, khiến người ta không thể nhìn thấu được gì cả, nhìn chằm chằm vào Thiệu Vĩnh Khiêm, cả người lại toát ra một loại khí thế vương giả xa cách.
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn vẻ mặt Đường Nại, ánh mắt hơi tối, vui vẻ ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo mấy phần.
Hai người đột nhiên đối kháng, không ai nhường ai.
Đường Nại nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm cực kỳ khó chịu, bởi vì người đàn ông này là người đàn ông mà Mông Mông nhà anh từng thích, hơn nữa đến bây giờ người đàn ông này vẫn dây dưa với vợ mình, cho nên anh không thích.
Thiệu Vĩnh Khiêm mặc dù thân phận kém Đường Đại, nhưng mà nhìn anh cũng khó chịu, bởi vì người đàn ông này bây giờ là chồng của Nghi Nghi, anh ta muốn lấy lại Nghi Nghi từ tay người đàn ông này không thể nghi ngờ là có chút phiền phức.
Sự giằng co giữa hai người có chút kỳ quái, không khí quỷ dị cũng làm cho người xung quanh không giải thích được
Hạng Hy Hy nhìn Đường Nại, lại liếc nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, trong đáy mắt dịu dàng nổi lên sóng ngầm.
Vốn còn tưởng rằng Đường Nại vừa đến sẽ chất vấn Mông Chỉ Nghi, dù sao có ngốc cũng nhìn ra quan hệ giữa Mông Chỉ Nghi và Thiệu Vĩnh Khiêm không bình thường, giờ phút này đối với tâm tư của Đường Nại Hạng Hy Hy cũng kinh ngạc.
"Đường Nại, đừng tưởng rằng anh là cậu cả nhà họ Đường nên nhà họ Thiệu chúng tôi sợ anh, anh nhìn người phụ nữ này đánh tôi thành như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!”
Thiệu Nguyên Đông bên cạnh liếc nhìn Đường Nại, trong lòng khó chịu với người đàn ông này.
Ai bảo người phụ nữ mà anh ta thích lại thích người đàn ông này chứ, lại còn vì người đàn ông này mà mấy ngày không vui, cho nên Thiệu Nguyên Đông biết người đàn ông trước mặt này là Đường Nại thì trong lòng không giấu được sự khó chịu.
Ánh mắt nguy hiểm của Đường Nại, quay đầu nhìn Thiệu Nguyên Đông đáy mắt u ám lạnh lẽo mang theo mấy phần lạnh thấu xương, tiếng cường lạnh lùng mang theo mấy phần tà ác và quỷ dị.
Dù Đường Nại không nói lời nào, chỉ một động tác đơn giản, cả người cũng tỏa ra một hơi thở mãnh liệt ngập tràn uy hiếp làm Thiệu Nguyên Đông nhịn không được có chút hoảng sợ.
Thiệu Vĩnh Khiêm chống lại Đường Nại cũng không nắm chắc phần thắng, nói gì đến cậu ấm Thiệu Nguyên Đông này.
Đường Nại Đệ nhất đế thiếu Kinh Đô cũng không phải nói mò mà ra.
"Phi, đó là do cậu tự mình thiếu đòn, ai bảo cậu làm nhục bà nội và chị dâu của tôi, đáng đời cậu thôi!"
Đường Vỹ Hạo đằng sau cả mặt tức giận quát lên, rầm rì một tiếng.
"Hừ, đó là vì bọn họ không lễ phép với Hy Hy!" Thiệu Nguyên Đông hừ lạnh một tiếng, chuyển sang tức giận nói với Đường Nại: “Đường Nại, anh thật sự là mắt mù rồi, thế mà lại không cần người phụ nữ tốt như Hy Hy, lại cứ phải muốn người phụ nữ Mông Chỉ Nghi kia, người phụ nữ đó có cái gì tốt, còn không phải là bị người chơi rồi sao!"
Thiệu Nguyên Đông vừa nói xong, gương mặt hai người ở đây đều trầm xuống.
"Nguyên Đông, câm miệng!" Thiệu Vĩnh Khiêm thấy Thiệu Nguyên Đông nói chuyện càng lúc càng không có chừng mực, lập tức nổi giận quát một tiếng.
Đường Nại cả người toát ra sự tàn nhẫn, ánh măt u ám nguy hiểm cũng ngập tràn phẫn nộ và sát ý, hơi thả toàn thân lạnh thấu xương, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Thiệu Nguyên Đông, như là muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Tốt, rất tốt.
Nhà họ Thiệu lại cho anh thêm một lý do để diệt bọn họ!
Hơi thở nguy hiểm trên ngườiĐường Nại không chỉ làm Hạng Hy Hy kinh ngạc, mà ngay cả Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không khỏi trầm mặt.
"Xong rồi, anh hai tức giận rồi, bà nội, anh hai tức giận rất khủng bố!"
Đường Vỹ Hạo nhìn dáng vẻ kia của anh hai, chỉ biết là lần này anh hai giận thật rồi.
Trong lòng anh hai ngay cả em trai ruột cũng phải đứng sang một bên, sao có thể cho phép người khác làm nhục chị dâu được chứ.
Đường Vỹ Hạo lạnh lùng cười, vẻ mặt khinh thường nhìn Thiệu Nguyên Đông, cậu chờ lửa giận của anh tôi đi!
"Cậu cả Đường!"
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn vẻ mặt nguy hiểm, khủng bố trên mặt Đường Nại cũng biết là người đàn ông này nổi giận rồi, nhưng Thiệu Nguyên Đông là em trai ruột của mình, nhìn thấy người khác muốn động vào em trai mình, Thiệu Vĩnh Khiêm không thể không ra tay.
"Cậu cả Thiệu, thật xin lỗi, xem ra hôm nay tôi không thể nào chừa lại chút tình mọn cho anh rồi!"
Đường Nại lạnh lẽo cười, nụ cười hung ác lạnh lùng, nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, rồi sau đó thân ảnh cao lớn đi về phía Thiệu Nguyên Đông.
Không khí lạnh khắc nghiệp lạnh lùng đột nhiên tiến đến, đến lúc Đường Nại chính thức đứng trước mặt Thiệu Nguyên Đường, mới biết được người đàn ông được gọi là Đệ nhất đế thiếu Kinh Đô này là một người đàn ông khủng bố thế nào.
"Vừa rồi chính là cái mồm này mở miệng nói đúng không?"
Ánh mắt lạnh như băng của Đường Nại ép sát Thiệu Nguyên Đông, hơi thơ uy hiếp mạnh mẽ tỏa ra khắp người, bao lại Thiệu Nguyên Đông, nghe giọng nói lạnh thấu xương của Đường Mặc, không khỏi run lên.
Một dự cảm không tốt đột nhiên ập đến, một giây sau nghe được giọng nói lạnh băng như ác ma của Đường Nại.
"Biết cái gì là răng rơi đầy đất không?"
Đường Nại đột nhiên u ám cười, một nắm đấm mạnh mẽ đập vào gò má của Thiệu Nguyên Đông, mọi người sợ hãi thét lên một tiếng.
"Hít - - "
Thiệu Nguyên Đông bị Đường Nại mạnh mẽ đánh cho một đấm, gương mặt vốn bị thương lại tím xanh một mảng, Đường Nại dù sao cũng là đàn ông hơn nữa còn đang tức giận, sức lực đương nhiên mạnh hơn Mông Chỉ Nghi, một đấm này đánh ra, hàm răng bên trái lại rơi mấy cái.
"Bốp - - "
Còn không đợi Thiệu Nguyên Đông kêu đau, Đường Nại ra tay cực nhanh, một đấm sắc nhọn nặng nền lại rơi xuống gò má phải của Thiệu Nguyên Đông.
"Phốc - -" Lần này, Thiệu Nguyên Đông nhổ ra một bãi nước miếng đầy máu, cả khuôn mặt bị Đường Nại đánh rung lên, vẫn luôn run rẩy.