Mục lục
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mông Chỉ Nghi lái xe đến bên bờ bên kia, cô ngoặt một vòng rồi ngừng lại.

Cô nhìn đám người ở phía bờ bên kia chăm chú, lúc trông thấy tên thủ lĩnh của đám sát thủ áo đen, đôi mắt lạnh lùng càng trở nên hung ác.

Đám sát thủ đều khá có bản lĩnh, xem ra chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đuổi giết họ rồi, tiếc là bây giờ cô không có vũ khí hay khẩu súng nào vừa tay cả, chứ bằng không cũng sẽ chẳng bị động đến mức này, chỉ còn lại sáu người mà thôi, chắc hẳn cũng không khó đối phó cho mấy.

“Vũ Đàm, gọi trực thăng đến đây!”

Đường Nại lạnh lùng nhìn đám sát thủ ở bờ bên kia, gương mặt lạnh lùng vô tình của anh hằn lên vẻ nhẫn tâm, vô tình, dữ tợn và khát máu.

Vũ Đàm ngẩng đầu, gương mặt anh ta nhợt nhạt, kỹ thuật lái xe dũng cảm của Mông Chi khiến cho dạ dày của anh ta nhộn nhạo, chỉ sót lại cái mạng già này mà thôi. Nhìn thấy đám sát thủ nhìn bọn họ lom lom như hổ đói rình mồi, cũng không màng đến những chuyện khác nữa, gật gật đầu, rồi mở phím điều khiển bí mật của chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, nhập mật mã ám hiệu.

Đến khi ám hiệu đã được đối phương tiếp nhận, Vũ Đàm đến bên cạnh Đường Nại, nhìn qua phía bên kia bờ với sắc mặt nghiêm túc.

“Cậu chủ, chắc phải một lúc nữa trực thăng mới đến đây, e là không nhanh như vậy đâu, tôi sợ rằng đám chúng nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chúng ta phải làm thế nào đây?”

Đường Nại nhíu mày nhìn về bờ bên kia, thấy tên sát thủ áo đen nhìn Mông Mông nhà anh chăm chú với ánh mắt lạnh lùng, hung ác, đôi mắt anh toát ra sát khí một cách kỳ lạ.

“Lấy đồ ở trong cốp xe ra!”

Ánh mắt Đường Nại vẫn y nguyên như vậy, gương mặt lạnh lùng anh tuấn của anh toát ra sát khí, lạnh lùng nhìn đối phương.

Nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn Mông Mông, chắc hẳn mục đích của chúng là cô ấy, nghĩ đến chuyện bọn chúng lại dám mưu đồ giết Mông Mông nhà mình, sắc mặt của Đường Nại sa sầm như lệ quỷ, ánh mắt sâu thẳm có vẻ nguy hiểm. Mặc dù anh không biết rốt cuộc Mông Mông có thân phận như thế nào, là người như thế nào mới có thể khiến cho một đám sát thủ được huấn luyện tử tế truy giết cô ấy, nhưng cho dù là vậy, anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đụng vào một cọng lông tơ của Mông Mông.

Vũ Đàm mở cốp xe Maybach ra, vén tấm vải rùm bên trên lên, bên dưới tấm vải có một ngăn bí mật, mở sẽ nhìn thấy một chiếc hộp dài.

Vũ Đàm lấy chiếc hộp từ ngăn bí mật ra, thả tấm vải xuống, anh ta đóng cốp xe lại rồi cầm chiếc hộp đi đến bên cạnh Đường Nại.

Đường Nại cầm chiếc hộp, mở ra, bên trong có một khẩu súng bắn tỉa mới.

Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của đối phương chằm chằm, đột nhiên phát hiện ra có một điểm đỏ xuất hiện trong tầm mắt của mình, nhắm thẳng vào mặt cô, ánh mắt của cô chợt trở nên lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được nguy hiểm đang tiến đến gần mình, Mông Chỉ Nghi lập tức lăn vài vòng trên mặt đất, núp mình sau lưng cây, hơi thở cũng dần dần trở nên hỗn loạn.

Pằng...

Đột nhiên tiếng súng vang lên, Đường Nại ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy cảnh Mông Chỉ Nghi né khỏi đường đạn của tay sát thủ ở bờ bên kia. Anh cầm chặt khẩu bắn tỉa đi lao về phía Mông Chỉ Nghi, trong lòng hết sức lo lắng.

“Mông Mông, em ổn chứ, em có bị thương ở đâu không?”

Thấy Đường Nại nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, Mông Chỉ Nghi lắc lắc đầu, an ủi anh: “Em không sao đâu, anh yên tâm đi!”

Thấy Mông Chỉ Nghi vẫn bình an vô sự, Đường Nại mới thở phào nhẹ nhõm, khi nãy thấy họng súng nhắm đến người Mông Chỉ Nghi, anh sợ đến nỗi thất kinh.

“Cậu chủ cẩn thận!”

Đột nhiên giọng nói kinh hoàng của Vũ Đàm vang lên ở bên cạnh.

Sắc mặt Mông Chỉ Nghi thoắt cái trở nên lạnh lùng, cô cũng cảm nhận được cơn gió rít đến gần bọn họ, sắc mặt chợt thay đổi, giơ tay lên đẩy cơ thể cao ráo của Đường Nại xuống mặt đất.

“Pằng!

Lại là tiếng đạn của súng bắn tỉa vang lên

Ầm...

Đường Nại được Mông Chỉ Nghi đẩy ngã xuống đất, anh không khỏi rên rỉ một tiếng. Mông Chỉ Nghi cứ ngỡ Đường Nại bị thương, bèn vội vàng ngẩng đầu: “Sao thế, bị thương ở đâu à?”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô hoảng hốt lướt trên người anh, lúc nhận ra anh không gì mới thở phào một tiếng, đôi mắt toát lên vẻ sốt ruột và lo lắng của dịu lại.

Đường Nại lặng lẽ nhìn Mông Chỉ Nghi, thấy vẻ sốt ruột và hoảng hốt trên gương mặt lạnh lùng của cô, anh cảm thấy thực chất cô gái này rất đáng yêu, hơn nữa cũng rất làm anh rung động

Cô ấy làm anh cảm thấy rằng trong tim của cô có anh, cô ấy rất quan tâm đến anh.

“Anh vui lắm, Mông Mông!”

Nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt anh tuấn của Đường Nại, anh nhìn Mông Chỉ Nghi với ánh mắt sâu thẳm, quyến rũ, chứa chan tình yêu thương. Ánh mắt ấy xuyên vào mắt Mông Chỉ Nghi, và xuyên vào cả trái tim của cô nữa.

“Anh ngớ ngẩn rồi à?”

Mông Chỉ Nghi khẽ nhăn mày, thấy nụ cười trên gương mặt anh ấy, bèn cảm thấy chắc chắn người đàn ông này đã ngớ ngẩn rồi, suýt chút nữa bị giết chế mà còn vui vẻ như thế.

Đường Nại thấy Mông Chỉ Nghi nhíu mày, có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy cô ấy thật đẹp, cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chắc hẳn là cảm giác này đây.

“Mông Mông, khi nãy em quan tâm anh, lo anh bị thương đúng không, bởi thế anh mừng lắm!”

Đường Nại không hề che giấu cảm xúc của mình, anh tình nguyện dùng sự dịu dàng của mình để hòa tan người phụ nữ lạnh lùng như cô ấy, mở cánh cửa lòng của cô ấy, khiến cho thế giới của cô ấy chỉ lại mỗi một mình anh mà thôi.

Mông Chỉ Nghi nhìn chăm chú vào nụ cười trong trẻo, quyến rũ trên gương mặt của Đường Nại, rồi hỏi: “Anh mừng vì chuyện này à?”

“Phải đấy, Mông Mông sợ anh bị thương, lo lắng quan tâm anh, chứng tỏ rằng anh có địa vị quan trọng trong lòng em, bởi vậy anh rất vui!”

Mông Chỉ Nghi bỗng thấy chua xót, hóa ra trong cuộc tình của bọn họ, người đàn ông lại này tự ti như thế.

Đường Nại là ai, Đệ Nhất Đế Thiếu ở Kinh Đô, sau này anh sẽ là người đúng đầu nhà họ Đường, không ngờ một người đàn ông luôn cao quý như một vị vương tử kể từ lúc lọt lòng mà lại có một mặt như thế này.

Anh ấy chỉ hy vọng có thể bước vào trái tim cô mà thôi, cho dù chỉ là một ánh mắt quan tâm, một cử chỉ hoảng hốt cũng khiến cho anh nở nụ cười thỏa mãn, mũi của Mông Chỉ Nghi gay gay.

Ánh mắt lấp lánh, trong trẻo của cô có vẻ kiên định, cô cũng nhìn Đường Nại với vẻ yêu thương tràn trề.

“Anh là chồng của em, kể từ hôm em và anh đi đăng ký kết hôn, anh đã là người bạn đời của em trong suốt cuộc đời này. Hôm nay, không phải em nói đùa với Thiệu Vĩnh Khiêm đâu, em nói thật đấy, bởi vậy sau này em sẽ làm một người vợ hợp lệ của anh, cũng sẽ thử quan tâm đến anh, thông cảm cho anh như thế!”

Đường Nại không ngờ rằng mình sẽ được nghe thấy những lời ngọt ngào trong thời khắc nguy hiểm như vậy, anh chưa tỉnh táo hẳn, mặc dù Mông Chỉ Nghi vẫn chưa nói ra bốn chữ kia, nhưng Đường Nại đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Nụ cười thỏa mãn, quyến rũ nở trên gương mặt anh tuấn của anh, làm tôn lên gương mặt đẹp như điêu khắc, xinh đẹp tựa hồ đóa phù dung nở rộ. Mông Chỉ Nghi say sưa ngắm nhìn anh, chỉ cảm thấy chắc chắn thần sáng tạo đã chọn nhầm giới tính cho Đường Nại mất rồi.

Nếu như người đàn ông đẹp đẽ một cách hoàn hảo này mà là phụ nữ, anh sẽ là tuyệt thế giai nhân như thế nào đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK