"Người phụ nữ chết tiệt, nắng đã chiếu đến đít, cậu vẫn còn đang ngủ, có phải tối hôm qua chồng cậu lại giày vò cậu rồi không!”
Trong lòng Dạ Sở Hân vô cùng tò mò, người ưu nhã thanh cao, lạnh lùng tôn quý như Đường Nại không biết trên giường sẽ có bộ dáng thế nào, nhưng cô không dám hỏi, rất sợ lúc này bên cạnh Mông Chỉ Nghi vẫn còn có người lạnh lùng cao quý nào đó đang nằm.
Cậu cả Đường là nhân vật mà cô không thể nào đắc tội.
Đối với Dạ Sở Hân mà nói, Mông Chỉ Nghi cũng thật tốt số, có thể gặp một người đàn ông tốt cực phẩm như vậy, không có tai tiếng, thân phận tôn quý, gia thế hùng hậu, đặt ở bất cứ lúc nào cũng là một khối bánh ngọt thơm ngon.
Nhưng Nghi Nghi đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, có thể ở bên một người đối xử chân thành với cô, làm một người bạn thân, Dạ Sở Hân cũng rất vui vẻ.
"Không, hôm qua ngủ hơi muộn!” Mông Chỉ Nghi nghĩ đến dáng vẻ cầm thú của Đường Nại hôm qua ở nhà tổ, không khỏi đỏ mặt.
"Được, cậu không nói tớ cũng biết, hừ, đến đây đi, buổi tối mời chị gái đây ăn cơm, cậu bây giờ đã là người giàu có, tớ muốn ôm đùi cậu!” Dạ Sở Hân vẻ mặt đầy hưng phấn kêu lên.
"Được, buổi tối tớ đến tìm cậu!”
Mông Chỉ Nghi nghĩ buổi tối cũng không có việc gì, cũng vui vẻ đồng ý.
Cúp điện thoại, Mông Chỉ Nghi rời giường đi xuống lầu, Đường Nại vừa làm xong bữa sáng phong phú.
Nhìn thấy Mông Chỉ Nghi từ trên cầu thang đi xuống, không khỏi mỉm cười cưng chiều một tiếng, đặt bát đũa lên trên bàn ăn, vẫy vẫy tay về phía Mông Chỉ Nghi đang ở trên cầu thang.
Mông Chỉ Nghi dịu dàng cười một tiếng, đi đến trước mặt Đường Nại, mặc cho anh thân mật vuốt vuốt mái tóc dài của mình, sau đó ôm cô ngồi xuống ghế, lại múc cho cô một bát canh.
Canh này là hôm qua bà nội Đường nấu mang đến, vẫn luôn đặt ở trong tủ lạnh bảo quản, lúc này đun nóng lên hương vị lại càng thêm nồng, dược tính bên trong cũng gần như đều bay hơi ra ngoài.
Đường Nại thấy Mông Chỉ Nghi uống canh xong, lúc này mới ngồi vào vị trí đối diện Mông Chỉ Nghi múc cho mình một chén canh.
"Nghi Nghi, buổi tối có một người bạn từ nước ngoài về, anh muốn thay cậu ta mở tiệc mời khách, ngoài ra mấy người bạn tốt cũng sẽ đến, em đi với anh được không?” Đường Nại nhìn về phía Mông Chỉ Nghi hỏi.
Mông Chỉ Nghi nghe thấy Đường Nại nói thì không khỏi nhíu mày, cô vốn tưởng hôm nay rảnh rỗi mới đồng ý với Sở Hân mời cô ấy ăn cơm vào buổi tối, không ngờ Đường Nại lại đột nhiên để cô đi theo gặp bạn bè của anh.
"Sao vậy, buổi tối em có hẹn sao?”
Đường Nại thấy bộ dạng nhíu mày xoắn xuýt của Mông Chỉ Nghi, ánh mắt thâm thúy lóe lên.
"Cái đó, vừa rồi Sở Hân gọi điện thoại đến, bọn em hẹn buổi tối ăn cơm cùng nhau!”
Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút yếu ớt của Đường Nại.
"Chính là con bướm hoa kia?” Đường Nại nhíu mày, trong lòng có chút không vui.
Tại sao mỗi lần anh muốn đưa Nghi Nghi đi gặp những người anh em tốt của mình thì con bướm hoa kia lại cứ xuất hiện quấy phá, cách ăn mặc thì yêu mị, ngộ nhỡ làm hư Nghi Nghi của anh thì phải làm sao.
Vừa nghĩa tới Dạ Sở Hân kia, vẻ mặt Đường Nại lập tức trầm xuống, ánh mắt thâm thúy tràn đầy vẻ không vui và khó chịu.
"Anh tức giận?" Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua Đường Nại, hỏi.
"Hoãn lại, sau này tiếp xúc với con bướm hoa kia ít thôi, tránh bị lây bệnh!”
Đường Nại rất sợ Nghi Nghi cũng bị con bướm hoa kia làm hư, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mông Chỉ Nghi.
Nếu giờ phút này Dạ Sở Hân ở đây nghe được Đường Nại nói thì chắc chắn sẽ tức giận đùng đùng.
"Khụ khụ, thật ra Sở Hân rất tốt, mặc dù trang phục của cô ấy có lẽ anh không quá thích, nhưng là họa sĩ tự do nên phong cách của một nghệ thuật gia cũng sẽ có chút khác biệt!”
Ngoài trừ một đám anh em vào sinh ra tử của Mông Chỉ Nghi, còn lại cô không có mấy người bạn tốt, Dạ Sở Hân coi như một người bạn thân.
"Họa sĩ tự do?”
Nghe được bốn chữ này, đôi mắt thâm thúy của Đường Nại không khỏi lóe lên, lại nghĩ đến cách ăn mặc của Dạ Sở Hân, đột nhiên anh nghĩ đến Lâm Viên Dịch, lại nghĩ đến Lâm Viên Dịch lần trước bị ông nội Lâm sắp xếp xem mắt hình như là một họa sĩ tự do nào đó.
Đôi mắt u ám không khỏi nhiễm lên một vòng tính toán, đôi môi gợi cảm ngoắc lên.
Lâm Viên Dịch, tên nhóc kia không phải rất ghét xem mắt sao, còn rất mâu thuẫn với con bướm hoa kia, không biết bạn thân của Nghi Nghi có phải chính là đối tượng xem mắt của Lâm Viên Dịch hay không.
Ánh mắt tính toán kia rơi vào trong mắt Mông Chỉ Nghi, cô không khỏi run rẩy một cái, cũng không biết Đường Nại đang tính kế gì, cô nhíu mày, nghĩ không biết có phải đang tính kế Sở Hân hay không!
"Buổi tối gọi bạn của em cùng đi, có lẽ có thể thấy một chút trò hay!”
Đường Nại đột nhiên hứng thú nhìn về phía Mông Chỉ Nghi nói.
"Trò hay?" Mông Chỉ Nghi khó hiểu, đưa Sở Hân theo có thể có kịch hay gì, chẳng lẽ Đường Nại thật sự đang tính kế gì đó.
"Nha đầu ngốc, đoán mò cái gì vậy!"
Thấy Mông Chỉ Nghi có chút đáng yêu nhìn anh, Đường Nại không khỏi đưa tay xoa đầu Mông Chỉ Nghi, vẻ mặt cưng chiều nói.
Ăn sáng xong, Mông Chỉ Nghi bắt đầu đứng dậy thu dọn, Đường Nại vội vàng kéo tay Mông Chỉ Nghi, đưa cô đến bên ghế salon ngồi xuống: "Được rồi, hôm đó em đã làm vỡ mấy cái bát của anh, em cứ ở chỗ này ngồi, việc dọn dẹp rửa bát cứ để anh Đường làm đi!”
Nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt cưng chiều của Đường Nại, nghĩ đến việc hai ngày trước lúc rửa chén không cẩn thận trượt tay đập vỡ mấy cái bát đĩa, Mông Chỉ Nghi không khỏi đỏ mặt.
Khi Đường Nại dọn dẹp xong tất cả và ra khỏi phòng bếp, vừa hay nhìn thấy Mông Chỉ Nghi đang cầm một quyển tạp chí say sưa đọc, mái tóc thật dài buông xõa ở một bên, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mông Chỉ Nghi càng trở nên yên tĩnh lạnh nhạt.
Đường Nại cưng chiều cười một tiếng, im lặng tới gần Mông Chỉ Nghi, vòng ra phía sau ghế salon, ôm lấy cô từ phía sau.
"Nghi Nghi đang đọc cái gì mà chăm chú như vậy?”
"Không, tùy tiện xem thôi, anh tắm xong chưa?” Mông Chỉ Nghi dựa vào vai Đường Nại, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Ừm, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh tan làm sẽ đến đón em, hoặc em có thể đi tìm chị em tốt của em trước, buổi tối anh tới đón em!”
Đường Nại nói xong thâm tình hôn một cái vào trán Mông Chỉ Nghi, mặt mũi tràn đầy cưng chiều.
"Được!"
Sau khi Đường Nại rời khỏi nhà, điện thoại Nghi Nghi vang lên.
"Cô nhóc, tôi muốn tới kinh đô!” Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia là tiếng kêu lớn của Ryan.
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, đã rất lâu không nghe thấy giọng nói của Ryan, vẫn có chút nhớ nhung: “Vết thương của Thư Thư đã lành chưa?”
"Cậu như vậy là đang đánh giá thấp tôi, một chút vết thương đó có thể làm khó tôi sao!” Ryan tự luyến nói.
"Vậy cậu đến kinh đô làm gì, đừng quay về, ở lại Ám Dạ đi!”
"Kinh đô có người tìm tôi trị bệnh cho một người, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, mặc dù là bạn bè của nhau, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là tôi rất nhớ cậu, thế nào cô nhóc, có nhớ tôi không?” Ryan cười hắc hắc nói.
"Không, nhưng tôi rất tò mò là ai có thể mời được thiên tài quỷ y?”
"Có trời mới biết, chỉ là nghe nói là chân tay đều bị phế.”
Vừa nghe thấy giọng nói của Ryan, đáy mắt lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi không khỏi gợi lên một nụ cười quỷ dị.
Kinh đô có ai bị phế tay chân, ngoại trừ Cơ Tích Vy thì có thể là ai, xem ra thật đúng là oan gia ngõ hẹp nha!