Mục lục
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận ra người vừa đến là Dạ Sở Hân, Thiệu Vĩnh Khiêm khẽ cau mày, sắc mặt u ám nhìn người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đang nổi giận đùng đùng kia.

“Dạ tiểu thư, Tích Vy với cô cũng đã từng là chị em thân thiết, cô chửi người ta như vậy thì không phải cho lắm!”

Mặc dù Cố Tích Vy với anh ta chỉ mới đính hôn, nhưng từ sâu trong lòng anh ta luôn cảm thấy mình mắc nợ Cố Tích Vy, cho nên Thiệu Vĩnh Khiêm không kiềm chế được mà bảo vệ cho cô ta.

“Khốn kiếp, cái người đàn họ Cơ đó là tiện nhân, chẳng lẽ tôi không có quyền chửi tiện nhân sao, bà đây đã muốn thế, anh quản được chắc!”

Dạ Sở Hân mỉa mai la mắng Thiệu Vĩnh Khiêm mà không thèm quan tâm đến ánh mắt xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo hống hách.

Nghe được những lời này của Dạ Sở Hân, Mông Chỉ Nghi không nhịn được cong môi cười, chẳng trách cô nhóc này lúc nào cũng khiến cô thấy an tâm, những lời mắng chửi này thật sự khiến cô ---- sảng khoái!

“Nghi Nghi, anh thừa nhận lúc đầu là anh cùng Tích Vy có lỗi với em, nhưng dù sao sau đó bọn anh cũng đã bồi thường cho em rồi, huống hồ em cũng có lỗi, sao lại có thể dửng dưng gây sự với Tích Vy như vậy chứ!”

Thiệu Vĩnh Khiêm cảm thấy không thể nói chuyện được với Dạ Sở Hân, liền quay đầu nhíu mày nói với Mông Chỉ Nghi.

Giọng nói của anh ta thoáng chút giận dữ.

Sắc mặt của Mông Chỉ Nghi vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có nụ cười nhạo báng kia là không đổi, cô nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, bất kể hắn nói gì làm gì, cô cũng chỉ lạnh lùng thờ ơ cùng ghét bỏ.

Dáng vẻ như vậy lặng thing của Mông Chỉ Nghi khiến trái tim Thiệu Vĩnh Khiêm trở nên lạnh lẽo. “Thiệu Vĩnh Khiêm, anh lớn đầu như vậy rồi mà vẫn bị lừa gạt, nếu như lúc đầu không phải..”

Dạ Sở Hân không thể nhịn được nữa, cô nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thiệu Vĩnh Khiêm hiện giờ mà chỉ muốn giết chết anh ta, cô nổi giận đùng đùng bước lên một bước, hét ầm lên.

“Sở Hân”

Mông Chỉ Nghi sợ cô nói ra liền vội vàng ngăn cô lại.

Dạ Sở Hân khó chịu, thấy Mông Chỉ Nghi cắt ngang lời mình, cô bất lực lườm Mông Chỉ Nghi: “Sao lại không cho mình nói, để cho cái tên cặn bã kia nói cậu như vậy!”

“Anh ta nghĩ gì không liên quan đến mình!” Mông Chỉ Nghi lạnh lùng trả lời.

Dạ Sở Hân thật sự muốn nói ra chân tướng sự việc cho tên cặn bã Thiệu Vĩnh Khiêm kia.

Nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Mông Chỉ Nghi, cô không muốn nói chắc hẳn là có tính toán của riêng mình, sau khi bình tĩnh lại, Dạ Sở Hân cũng tùy theo ý của Mông Chỉ Nghi.

Thấy Dạ Sở Hân bình tĩnh lại, Mông Chỉ Nghi cũng thở phào một hơi, vừa nãy, cô thực sự sợ rằng Dạ Sở Hân tức lên sẽ nói ra mọi chuyện.

Sắc mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt u ám nhìn về phía Thiệu Vĩnh Khiêm, lạnh lùng nhếch môi tỏ vẻ bất cần cùng khinh bỉ.

“Thiệu Vĩnh Khiêm, anh nói đúng, tôi quả thật rất hẹp hòi, cũng rất độc đoán, ánh mắt tôi tuyệt đối không thể chứa nổi dù chỉ là một hạt bụi, bất kì ai đắc tội với tôi đều không có kết cục tốt, đây là nguyên tắc sống của tôi

Người ta không động đến tôi thì tôi cũng mặc kệ họ. Nhưng nếu đã gây sự với tôi, vậy thì đừng trách tôi độc ác vô tình. Nếu như có thể thì anh cứ chống mắt lên mà nhìn đi, tập đoàn Cơ Thị sụp đổ và tiếp theo sẽ là Thiệu Vĩnh Khiêm anh, hoặc cũng có thể là nhà họ Thiệu. Mông Chỉ Nghi tôi trước giờ không dễ nương tay với bất kì ai, vậy nên đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ tha cho nhà họ Cơ, tha cho Cơ Tích Vy, hay là tha cho anh!”

Nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn của Mông Chỉ Nghi nguy hiểm và chết chóc như Diêm Vương bước ra từ chốn địa ngục: “Vậy nên, anh nên lo cho bản thân mình nhiều hơn nữa đi, chống mắt lên mà xem tôi lật đổ nhà họ Thiệu các người bằng cách nào!”

“Nghi Nghi, anh thật sự thất vọng về em!” Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn Mông Chỉ Nghi một cách đầy thất vọng, gương mặt dịu dàng ôn hòa kia chất chứa vẻ khổ sở.

Mông Chỉ Nghi không nhìn thấy sắc mặt của Thiệu Vĩnh Khiêm, chỉ lạnh lùng cười: “Vậy sao, tôi cũng không ngại để cho anh thất vọng thêm chút nữa, mà thất vọng thì càng tốt, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với anh!”

“Anh không quan tâm em hận nhà họ Cơ như thế nào, nhưng anh khuyên em nên dừng tay lại đi, đừng để bản thân sau này tự chuốc lấy đau khổ, nếu nhà họ Cơ và nhà họ Thiệu liên kết lại với nhau, bọn họ chắc chắn sẽ lần ra em, chắc chắn sẽ không tha cho em, em không đấu lại bọn họ đâu!”

Thiệu Vĩnh Khiêm thấy Mông Chỉ Nghi bướng bỉnh cứng đầu như vậy, trong lòng cảm thấy buồn bực, thấp giọng cảnh cáo cô. “Mẹ kiếp, Thiệu Vĩnh Khiêm, anh nghĩ bà đây chết rồi chắc, nhà họ Dạ chắc chắn sẽ không để cho anh bắt nạt Nghi Nghi!” Dạ Sở Hân giận dữ hét lên, phẫn nộ cùng ghê tởm nhìn về phía Thiệu Vĩnh Khiêm, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.

Nếu là trước kia, gia thế của Nghi Nghi có thể không đấu lại nhà họ Cơ cùng nhà họ Thiệu, nhưng hiện tại đã khác, giờ Nghi Nghi là vợ của đệ nhất thiếu gia kinh thành Đế Đô Đường Nại, đối với đế chế Đường Thị mà nói, đối phó với hai nhà Cơ - Thiệu dễ như trở bàn tay.

Nghe thấy những lời của Dạ Sở Hân, trong lòng Mông Chỉ Nghi nở một nụ cười ấm áp.

“Dạ tiểu thư, đôi khi không nên quá ngây thơ thì hơn, cô muốn giúp cô ấy, nhưng cha cô chắn chắn sẽ không đồng ý chuyện này!” Thiệu Vĩnh Khiêm lạnh lùng nói, trên gương mặt ôn hòa kia ẩn chứa vẻ nghiêm nghị.

“Vậy nếu như cộng thêm cả đế chế Dung Thị thì sao, Thiệu đại thiếu gia nghĩ như thế nào?”

Một giọng nói trầm thấp cuốn hút từ phía sau vang lên, bóng dáng cao lớn mặc âu phục đen bình thản mà cao quý từ từ bước lại gần, gương mặt anh tuấn lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng u tối, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn chằm chằm Thiệu Vĩnh Khiêm.

Sự xuất hiện đột ngột của Đường Nại khiến cả ba người đều ngạc nhiên.

Mông Chỉ Nghi khẽ nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn trở nên cứng đờ, cô ngước mắt nhìn Đường Nại, rồi lại như trùng hợp mà đối diện với tầm mắt của anh, chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa yêu thương cưng chiều.

Nhưng cô không hiểu, sao Đường Nại lại đến đây.

Mà điều này Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không thể hiểu nổi.

Trong lòng Thiệu Vĩnh Khiêm biết rõ người đàn ông nguy hiểm đang đứng trước mặt là ai, cũng bởi vì biết rõ thân phận đối phương nên mới anh ta mới không thể tin nổi. Anh ta ngạc nhiên nhìn Đường Nại, lại phát hiện ra đối phương không hề nhìn mình, mà ánh mắt đầy dịu dàng ấy lại đang hướng về người con gái đứng đối diện anh - Mông Chỉ Nghi.

Sắc mặt của Thiệu Vĩnh Khiêm bỗng trắng bệch, trong lòng nảy sinh một cảm giác không thoải mái, giống như bị người khác đoạt đi châu báu của mình vậy, cảm giác ấy vô cùng không thoải mái, trái tim cũng vì thế mà choáng váng.

Chẳng lẽ Nghi Nghi và Đường Nại quen nhau?

Khi bóng dáng nho nhã cao quý của Đường Nại xuất hiện tại quầy cafe, bầu không khí xung quanh dường như cũng ngưng đọng lại, khí thế tôn quý bậc nhất ấy khiến ai nấy đều kinh ngạc, cũng khiến cho Thiệu Vĩnh Khiêm bối rối. Không thể không thừa nhận, đệ nhất thiếu gia kinh thành Đế Đô quả thật là một nhân vật nguy hiểm!

Chẳng trách cha đã nhiều lần cảnh cáo anh ta không nên đắc tội nhà họ Đường cùng với Đường Nại.

Bóng dáng cao lớn của Đường Nại sải bước đến bên Mông Chỉ Nghi, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tận sâu trong ánh mắt chan chứa yêu thương chiều chuộng.

Chỉ là một động tác nhỏ thôi nhưng cũng đủ để khiến trái tim Mông Chỉ Nghi run rẩy, sống mũi đột nhiên cay cay, đến giờ cô mới hiểu vì sao.

Người đàn ông này đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô!

Đường Nại không để ý nhiều đến nét mặt của Mông Chỉ Nghi, mà quay người lạnh lùng về phía Thiệu Vĩnh Khiêm, ánh mắt rét lạnh ẩn chứa vẻ sắc bén vô cảm, nhìn thẳng vào mắt anh ta, một cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm bỗng ùa tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK