Trái tim cô trong nháy mắt như bị thiếu dưỡng khí vậy, sau đó trực tiếp đập loạn lên, ngay cả động cũng không dám động.
Kiều Minh Húc ôm cô xuống lầu, thả xuống, sau đó nói với thím Lý đang híp mắt cười nhìn hai người bọn họ, nói: "Thím Lý, nấu một chén canh gừng."
"Hai cô cậu ai bị cảm lạnh à?"
Thím Lý nghi hoặc hỏi.
"Người phụ nữ ngốc nghếch này, chăn cũng không đắp mà nằm trên sân thượng ngủ, bị cảm lạnh."
Kiều Minh Húc chỉ vào Mạch Tiểu Miên nói.
"Ai là người phụ nữ ngốc nghếch chứ? Tôi rất thông minh đấy, được chứ?"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh gọi cô là người phụ nữ ngốc nghếch, bèn không nhịn được lẩm bẩm phản kháng lại.
"Người phụ nữ ngốc nghếch thông minh."
"Người đàn ông ngốc nghếch thông minh."
Thím Lý nhìn hai người bọn họ cãi vả, cũng chỉ cười một tiếng, sau đó vội vàng vào bếp nấu canh gừng.
Nấu xong canh gừng, thím Lý gọi Mạch Tiểu Miên vào bàn uống.
Mạch Tiểu Miên uống một hớp, cay đến nỗi phải hít hà.
Tuy nhiên, cô vẫn cố nén lại, đem cả chén canh gừng uống sạch vào.
Dạ dày trong nháy mắt ấm áp lên, cả người cũng ấm hơn, thoải mái đến híp mắt.
Nhìn thấy cô híp mắt, Kiều Minh Húc lại nghĩ tới một chú mèo nằm dưới ánh mặt trời phơi nắng, khóe môi mỏng lạnh lùng kia bất giác hơi vểnh lên.
Thím Lý bưng thức ăn đã làm xong mang lên bàn, sau đó múc cho hai người bọn họ mỗi người một chén canh, rồi đi ra ngoài bận bịu làm chuyện khác.
Lần này Mạch Tiểu Miên ngược lại rất tự giác cầm đũa chung lên gắp thức ăn, tránh lại khiến cho Kiều Minh Húc tức giận bỏ đi nữa.
Kiều Minh Húc thấy cô tự giác như vậy, cũng hài lòng cúi đầu húp canh, gắp thức ăn ăn cơm.
Hai người ăn cơm cũng không lên tiếng làm gì, cứ lặng lẽ ăn...
Bầu không khí không hề bởi vì sự yên lặng đó mà trở nên lúng túng, cũng có thể bởi vì trong miệng đang thưởng thức thức ăn ngon của thím Lý.
Mạch Tiểu Miên còn phát hiện, lối ăn uống của Kiều Minh Húc có thể dùng hai chữ "ưu nhã" để hình dùng, làm cho người khác cảm giác được một loại "cảnh đẹp ý vui", khiến khẩu vị của cô càng tăng thêm.
Xem ra, người xưa nói không sai, sắc đẹp thay cơm.
Cô ăn nhiều hơn so với bình thường nửa chén cơm, một chén canh.
Thức ăn làm vừa vặn rất ngon, hai người cũng ăn no, không thừa lại món nào cả.
Sau khi ăn xong, thím Lý vào phòng bếp thu dọn chén đũa, hai người đi ra bên ngoài phòng khách.
Mạch Tiểu Miên vẫn ngồi trên ghế sô pha dài, Kiều Minh Húc đi ra ngoài, mở cốp xe, lấy túi đồ từ bên trong ra, cầm đi vào, đưa cho cô, nói: "Sách của bà nội tôi."
Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy, nét mặt lập tức hiện rõ sự vui vẻ.
Cô mở túi ra, thấy bên trong có mấy quyển sách rất dày, có hơi cũ kỹ một chút, bèn lấy một cuốn ra xem.
"Wow..."
Thấy trang bìa những cuốn sách kia, cô không nhịn được kinh ngạc vui mừng kêu lên: "Đều là những cuốn sách tôi muốn tìm nhưng không tìm được! Thật là tốt quá!"
"Cô có thể xem hiểu tiếng Anh nguyên bản sao?"
Kiều Minh Húc ở bên cạnh hỏi.
"Nói nhảm gì vậy. Năng lực đọc tiếng Anh của tôi rất mạnh đấy, được không? Những cuốn sách này ở trong nước căn bản không thể mua được, tôi nhờ bạn ở nước ngoài mua những không biết người đó không lưu tâm tìm cho tôi, hoặc cũng có thể đã hết xuất bản rồi, cũng không thể tìm được. Bây giờ cuối cùng đã thấy được rồi, thật sự rất cảm ơn anh.
Mạch Tiểu Miên cảm kích nói với Kiều Minh Húc.
"Không cần cảm ơn. Tôi nghĩ bà nội tôi nhất định sẽ rất vui vẻ nếu có người thích sách bà ấy như vậy."
"Ồ, bà ấy là thần tượng mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Tôi đã xem nhật ký pháp y của bà ấy rất nhiều lần rồi, hỗ trợ tôi cực kỳ nhiều đấy."
Mạch Tiểu Miên híp mắt cười.
Từ sau chuyện của Trình Đông Thành, cô rất ít khi cười vui vẻ như vậy.
Mà thực tế, lúc cô cười lên rất ưa nhìn.
Đầu tiên là lỗ mũi hơi nhíu lại, đôi mắt một mí kia híp lại cong thành vầng trăng non, trông giống như một cô gái nhỏ vô tư vô lo vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ theo.