Đầu tiên, là vì trong tương lai nơi này sẽ được giải tỏa, vì vậy có thể nhận được rất nhiều chi phí đền bù.
Thứ hai, là cho những người ngoại tỉnh đến thành phố A làm việc thuê, có thể kiếm được một khoản cho thuê lớn.
Bọn họ không có yêu cầu cao đối với người thuê, chỉ cần người ta chịu bỏ tiền, bọn họ sẵn sàng cho thuê.
Vì vậy, nơi đây lập tức trở thành nơi dừng chân của hầu hết những người ngoại tỉnh, rồng rắn hỗn tạp, tương đối phức tạp.
Hơn nữa, việc trị an ở nơi này bị bỏ mặc, thường xuyên xuất hiện các vụ phạm pháp cùng những loại tội phạm khác nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạch Tiểu Miên tới đây để giám định vụ án mạng.
Tòa nhà nơi xảy ra vụ việc đã bị cảnh sát giăng dây cấm những người không liên quan vào phá hoại hiện trường.
Mạch Tiểu Miên dựa vào thẻ chứng nhận để tiến vào hiện trường.
Một vài cảnh sát hình sự quen thuộc nhìn thấy cô, gật đầu chào hỏi, ra hiệu cho cô nhanh chóng bước vào giám định.
Mặc đồng phục làm việc mà trợ lý Trương Hòa đưa cho, đeo bao tay dùng một lần, mang trùm ống tay áo và giày, đeo kính bảo hộ cùng khẩu trang nhựa vào.
Khi trang bị xong, ngay cả hơi thở của cô cũng đã thay đổi, bình tĩnh, điềm đạm, làm cho người khác cảm thấy đáng tin cậy.
Hiện trường vụ án mạng ở tầng 4.
Mạch Tiểu Miên dẫn Trương Hòa tiến vào bên trong.
Mặc dù đã đeo khẩu trang nhựa nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh của máu.
Ở giữa vạch trắng được vẽ bằng phấn là thi thể của một đàn ông đang nằm nghiêng hơi co quắp lại, khô cứng, bên cạnh là một vũng máu sậm đã đông lại, làm người ta nhìn thấy có chút giật mình.
Nhưng mà Mạch Tiểu Miên đã quen với loại trường hợp này, trong mắt không có chút gợn sóng nào, chỉ là trong lòng có chút xót xa.
Trên đời này, lại có một người chết bỏ mạng, một tội ác mới được sinh ra.
Cô ngồi xổm người xuống, quan sát thi thể của người đàn ông trước mặt...
Vóc dáng của thi thể này không cao lắm, chỉ khoảng chừng 1 mét 70, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen xám, chân chỉ mang một chiếc dép lê màu xanh đậm, chiếc còn lại rơi cách đó không xa.
Trông mặt mũi khoảng chừng 30 tuổi, mái tóc đen nhánh gọn gàng, râu vừa cạo, tay phải cầm dao, mũi dao cắm thẳng về phía bên phải...
"Pháp y Mạch, đây là một vụ án tự sát điển hình đúng không? Thật không ngờ trên đời này vẫn còn có người lựa chọn cách thức tự sát thê thảm như vậy!"
Trương Hòa ở bên cạnh nói.
"Chân tướng chưa được phơi bày thì mọi suy đoán đều là dư thừa."
Mạch Tiểu Miên vừa nói, vừa mở hộp dụng cụ ra bắt đầu làm việc.
"Đánh giá mức độ khô cứng của thi thể thì người chết chắc là chưa quá 10 tiếng đồng hồ phải không ạ?"
Trương Hòa tiếp tục không biết xấu hổ hỏi.
Cậu ấy là một người mới tốt nghiệp ra trường năm ngoái, được phân đến làm trợ lý cho Mạch Tiểu Miên. Thái độ làm việc ổn định, tận tụy tỉ mỉ. Tuy nhiên một vài kiến thức chuyên ngành lại chưa đạt chuẩn, nhưng cũng rất biết khiêm tốn học hỏi, học được không ít kiến thức từ Mạch Tiểu Miên, đối với cô vô cùng kính nể.
"Khả năng phán đoán của cậu có tiến bộ rồi đấy."
Mạch Tiểu Miên tán thành ý kiến của Trương Hòa, cô nói: "Thời gian chính xác còn phải đợi đến khi giải phẫu rồi kiểm tra kết quả của nhiệt độ ruột rồi mới biết được."
Cô lấy con dao từ trong lồng ngực người kia ra, nói: "Dao gọt hoa quả tương đối sắc, chiều dài dao là 20 cm, chiều rộng 1,5 cm, cắm vào vị trí 9,8 cm..."
Trương Hòa ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.
Sau khi Mạch Tiểu Miên kiểm tra tình trạng bên ngoài, đợi Trương Hòa ghi chép lại toàn bộ xong, cô mới lật thi thể kia lại.
Đây là một loại hành động cần thể lực.
Đối với những bác sĩ pháp y nữ khác, có thể sẽ cần trợ lý hỗ trợ.
Nhưng Tiểu Miên từ nhỏ đã được cha cho đi học ở trường võ thuật, hơn nữa trời sinh đã có thể lực mạnh hơn một chút, cho nên loại công việc cần dùng sức này vẫn dễ như trở bàn tay.
Cô cởi quần áo ngủ của thi thể ra, xem xét vết thương rồi nói: "Tỷ lệ các vết thương đều nhau, một dao dẫn đến tử vong."