Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung của cô ta, anh xấu hổ trách mắng.
“Em biết, em cũng không mong có thể trở lại với anh hay gì cả. Em chỉ muốn có được một ký ức tốt đẹp mà thôi.”
Lâm Ngọc nắm chăn, từ trên giường đứng dậy.
Chiếc chăn đơn kia chỉ che hờ lên bộ phận quan trọng của cô ta mà thôi, điều này càng khiến thân hình xinh đẹp quyến rũ của cô ta lộ rõ trước mặt Kiều Minh Húc.
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ này đều sẽ không kiềm chế được mạch máu tuôn trào.
Kiều Minh Húc cũng là đàn ông, cũng có một chút xung động nhỏ.
Thế nhưng, chỉ là xung động nhỏ nhoi mà thôi, sự thờ ơ vẫn chiếm phần hơn.
Lâm Ngọc kéo ngăn kéo lấy hợp đồng hai người đã ký ra đưa cho anh.
Kiều Minh Húc cầm lấy, là bản mà anh đã viết, anh cũng lấy điện thoại ra lập tức chuyển khoản ba ngàn vạn đã chuẩn bị trước cho cô ta, sau đó quay người rời đi, không thèm nhìn Lâm Ngọc lấy một cái.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình chẳng chút luyến lưu của anh, trái tim Lâm Ngọc lạnh lẽo đến mức kết băng, ánh mắt trở nên u ám.
Cô ta đưa tay sờ lên cổ: “Kiều Minh Húc, anh nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã coi thường và vứt bỏ em.”
Lúc này, tâm trạng của Kiều Minh Húc thật sự rất buồn bực.
Anh ra khỏi nhà họ Lâm, xé nát hợp đồng trong tay rồi vứt vào thùng rác, vội vã lái xe trở về.
Bây giờ trời đã sắp sáng rồi.
Cả đêm anh không về, không biết Mạch Tiểu Miên ngủ ra sao, nửa đêm có tỉnh dậy đi vệ sinh hay không, lỡ như cô muốn đi vệ sinh thì phải làm thế nào đây? Cô có nhịn đến hư luôn hay không?
Nghĩ đến đây, anh như ngồi trên đống lửa mà phóng xe trở về.
Dì Trương đã rời giường, đang bận rộn làm bữa sáng, nhìn thấy anh đến bây giờ mới về thì lấy làm lạ: “Cậu chủ, cậu tăng ca đêm sao?”
“Tối qua cô chủ có chuyện gì không?”
Kiều Minh Húc vội hỏi.
“Chắc là không đâu. Tôi cứ tưởng có cậu chủ nên không để ý.”
Kiều Minh Húc vừa nghe vậy đã vội lao lên lầu, đẩy cửa tiến vào.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, trông có vẻ vẫn chưa ngủ dậy.
Anh đi đến bên giường, khẽ thở phào một hơi, cũng vội đi tắm, tránh để cô phát hiện trên người mình có mùi của Lâm Ngọc.
Ngay khi anh bước vào, Mạch Tiểu Miên đã tỉnh dậy rồi.
Chỉ có điều, cô giả vờ ngủ.
Khi anh đến gần cô, cô quả thật đã ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, đúng là loại mà Lâm Ngọc thích dùng.
Trái tim của cô, tức thì như bị hàng vạn cây kim đâm vào.
Từ trước đến nay cô không hề biết, mùi vị của đố kỵ lại khó chịu đến thế.
Anh vẫn không buông được Lâm Ngọc, anh vẫn muốn ở bên cạnh Lâm Ngọc.
Mấy ngày nay anh đối xử tốt với mình, hoá ra đều là một vở kịch, tất cả chẳng qua chỉ là ảo tưởng ngây thơ của mình mà thôi.
Cô dựa vào đâu mà bắt anh phải từ bỏ Lâm Ngọc, chỉ yêu mình thôi?
Cô không xinh đẹp như Lâm Ngọc, gia cảnh cũng không tốt như Lâm Ngọc, cũng không phải mối tình đầu mười năm của anh.
Càng huống chi, bây giờ cô vẫn là một người tàn phế không đi được.
Dựa vào đâu mà tranh giành với Lâm Ngọc?
Trong phòng tắm, Kiều Minh Húc nghiêm túc tắm sạch từng tấc một trên người mình, không muốn Lâm Ngọc để lại bất kỳ dấu vết hay hơi thở gì trên người mình, quá dơ bẩn.
Anh tắm hơn nửa tiếng mới ra ngoài, thấy Mạch Tiểu Miên ngồi bên giường buông thõng hai chân như muốn xuống đất, anh vội chạy đến dìu cô: “Muốn đi vệ sinh?”
“Ừm.”
“Để anh ôm em đi.”
Kiều Minh Húc ôm cô lên.
Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi xà phòng thoang thoảng, rất tươi mát, rất thoải mái, đã hoàn toàn che hết mùi nước hoa mà anh dính phải từ trên người Lâm Ngọc.
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác
Không thể phát nội dung đa phương tiện.