Tắm xong lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi ôm cô nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, Mạch Tiểu Miên đói tỉnh.
Bụng đói kêu ọt ọt.
Cô âm thầm lấy cánh tay đặt trên eo mình ra, vén chăn, muốn xuống giường thì bị Kiều Minh Húc giơ tay ôm eo cô: "Muốn trốn đi đâu?"
"Em đói rồi."
Mạch Tiểu Miên xụ mặt nói.
Tay Kiều Minh Húc đặt trên eo cô cũng cảm nhận được chiếc bụng cồn cào của cô nên ngồi dậy: "Anh đi hâm đồ cho em ăn."
"Không cần đâu, anh ngủ đi, em tự đi làm."
"Anh không ngủ được nữa rồi."
Kiều Minh Húc khoác áo ngồi dậy, đi thẳng ra khỏi phòng xuống lầu.
Mạch Tiểu Miên chỉ đành đi theo.
"Em ngồi đó trước đi, uống gì đó đi."
Kiều Minh Húc vừa nói với Mạch Tiểu Miên, vừa lấy tạp dề trên móc xuống đeo lên người.
"Dì Trương để lại món gì thì hâm món đó là được, đừng làm phức tạp quá."
"Ừm."
Kiều Minh Húc thấy canh dì Trương nấu vẫn còn ấm nên lấy ra bưng cho cô uống rồi đi hâm thức ăn.
Tiểu Miên vừa uống canh vừa nhìn anh bận rộn trong bếp vô cùng hạnh phúc.
Đột nhiên nhớ lại câu nói hôm nay của Đàm Thủy Minh: "Chị Miên, chị hạnh phúc thật, nhiều người tốt với chị đến thế."
Đúng vậy, cô thật hạnh phúc!
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến Phùng Quang Hiển, nhớ đến anh ấy tặng mình viên kim cương đen, đột nhiên giật mình.
Khi làm giám định, cô cởi áo khoác ra.
Khi đó cũng quên đi trong túi áo có một vật rất quý giá nên cũng tùy tiện treo áo một bên.
Đợi đến khi giám định xong đi rửa tay sạch sẽ mới lấy áo khoác đi.
Còn nhớ hình như mình từng lấy chìa khóa trong túi áo, hình như khi đó túi áo đã không còn vật khác nữa.
Lúc đó, cô đã cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng nên cũng đành thôi.
Bây giờ mới tỉnh lại, hình như kim cương đen không còn trong túi áo nữa.
Giật mình, vội vàng đặt bát xuống, chạy lên lầu.
Kiều Minh Húc thấy cô đang uống rồi đột nhiên chạy mất nên cũng chạy theo hỏi: "Tiểu Miên, sao vậy? Có phải muốn đi vệ sinh không?"
"Ừm ừm ừm."
Mạch Tiểu Miên đáp bừa rồi chạy vào phòng tắm tìm áo khoác.
Áo khoác đặt trong thùng đồ dơ, đợi mai dì Trương mang đi giặt.
Cô vội vàng lấy áo ra, giơ tay mò vào túi áo.
Trong túi áo không có thứ gì cả.
Lòng nặng nề, tìm hết quần áo mặc hôm nay một lượt và tìm cả túi của cô.
Không có gì cả!
Kiều Minh Húc hâm thức ăn xong, thấy cô vẫn chưa xuống, lo lắng có phải bụng cô có vấn đề gì không nên vội vàng đi lên nhưng lại thấy cô ngẩn ngơ ngồi trước thau quần áo bị lật tung lên.
"Sao thế?"
Anh lên trước xoa đầu cô, tò mò hỏi.
"Không thấy nữa, không thấy nữa."
Đôi mắt Mạch Tiểu Miên ngẩn ngơ bất lực nhìn anh, lẩm bẩm nói.
"Thứ gì không thấy nữa?"
Kiều Minh Húc ngồi xuống giơ tay đỡ vai cô hỏi.
"Kim cương đen không thấy nữa."
"Kim cương đen gì?"
"Kim cương đen Quang Hiển tặng em không thấy nữa."
"Quang Hiển tặng em kim cương đen?". Đam Mỹ Sắc
Kiều Minh Húc hơi nhăn mày: "Cậu ta tặng em kim cương đen gì? Không thấy thì không thấy, chỉ cần em đừng làm mất Phỉ Thúy đen mà anh tặng em là được."
"Không được, kim cương đen đó quá quý giá, em muốn trả lại anh ấy, bây giờ mất rồi, phải làm sao đây?"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh hỏi.