Cô lo lắng cô gái đó là vợ chưa cưới của Phùng Quang Hiển, không biết nói chuyện với anh ấy thế này có thể gây hiểu lầm gì đó không. Bởi vậy cô cũng không muốn nói chuyện nữa, huống chi, cô thật sự có chuyện cần phải làm.
"Được rồi, rảnh rỗi chúng ta liên lạc sau."
Phùng Quang Hiển đành chào tạm biệt, cũng không giới thiệu cô gái kia cho cô.
Mạch Tiểu Miên nhìn bọn họ một cái rồi cũng rời đi.
Đến khi cô đã ngồi lên taxi, cô gái bên cạnh mới hỏi Phùng Quang Hiển: "Cô ấy là ai vậy?"
"Một người bạn tôi mới quen, một bác sĩ pháp y."
"Bác sĩ pháp y sao?"
Cô gái kia khẽ nhíu mày, nói: "Thật là một cái nghề kinh khủng, anh lại còn dám cặp kè với cô ấy nữa chứ, không sợ trên người cô ấy dính mùi hôi thối của thi thể à?"
"Kiều Thi!"
Phùng Quang Hiển hơi không vui nói: "Sao em có thể nói về bạn của tôi như vậy? Cô ấy trông sạch sẽ hơn những người khác nhiều!"
"À à..."
Lãnh Kiều Thi bật cười một tiếng, đáp: "Nói cũng đúng, so với mấy người rõ ràng đã có vị hôn thê mà vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, vung tiền khắp nơi thì sạch sẽ hơn nhiều."
"Lãnh Kiều Thi, em nói đủ chưa?"
Sắc mặt của Phùng Quang Hiển tối sầm lại, nói: "Giữa chúng ta chỉ là một cuộc thỏa thuận, em so với tôi chưa chắc sạch sẽ hơn đâu."
"Hừ!"
Lãnh Kiều Thi hừ lạnh, bước thẳng vào hội sở Nhã Phong.
Phùng Quang Hiển nhìn theo bóng lưng cô ấy, do dự một chút rồi cũng đi vào.
Sau khi Mạch Tiểu Miên làm việc xong về đến nhà, đã hơn chín giờ tối.
Cô còn chưa lấy chìa khóa mở cửa thì cửa đã tự động mở ra. Chào đón cô là gương mặt tươi cười của Đồng Đồng, cô bé nói: "Chị ơi, chị về rồi à?"
"Ừ, Đồng Đồng định đi đâu sao?"
Mạch Tiểu Miên vừa hỏi vừa đưa tay sờ đầu Đồng Đồng.
"Em không đi đâu cả, nghe thấy tiếng bước chân chị nên em ra mở cửa cho chị đấy."
Đồng Đồng ân cần lấy dép tới cho Tiểu Miên.
"Cảm ơn Đồng Đồng."
Sau khi Mạch Tiểu Miên thay dép xong, cô bỏ túi xuống, đi về phía mẹ đang ngồi trong phòng khách xem TV. Mắt bà cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, vẻ mặt trông hờn dỗi, cô nói: "Mẹ, con về rồi."
Mẹ Mạch không lên tiếng, tựa như không nghe thấy lời cô nói vậy.
Trông dáng vẻ không giống như đang say mê xem chương trình TV, rõ ràng là đang giận lẫy gì đó rồi.
Mạch Tiểu Miên nhìn về phía Đồng Đồng, muốn hỏi thử tình hình.
Đồng Đồng kéo cô vào phòng, nói: "Chị ơi, mẹ giận chị đấy. Hôm nay em cùng mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, gặp mấy thím lớn tuổi cười nhạo mẹ nuôi con gái mà không lấy được chồng. Nhất định là do đời trước làm việc thất đức các kiểu. Mẹ giận điên lên, bèn kêu la nói, con gái tôi làm gì mà không ai thèm lấy chứ. Tôi nói cho các bà biết, Tiểu Miên nhà tôi rất nhanh sẽ kết hôn với người có tiền đẹp trai nhất thành phố A Kiều Minh Húc thôi! Kết quả lại bị chế giễu là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nói chị nếu như có thể gả cho Kiều Minh Húc thì con gái của các bà ấy cũng có thể gả cho tổng thống Mỹ..."
Sau khi nghe xong những lời Đồng Đồng nói, Mạch Tiểu Miên mới hiểu tại sao mẹ mình lại hờn dỗi như vậy.
Ôi!
Cũng bởi vì cô mà bà bị người ta cười nhạo khắp nơi.
Xem ra hợp đồng hôm nay cô ký với Kiều Minh Húc là hoàn toàn chính xác, ít nhất cũng có thể để cho cha mẹ có chút thể diện.
Cô bước ra ngoài, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, hôm nay con gặp Kiều Minh Húc rồi, chúng con đồng ý kết hôn! Mẹ sẽ sớm lấy lại được mặt mũi thôi!"
Mẹ Mạch vừa nghe thấy vậy, bỗng hét lớn lên, từ trên sô pha đứng dậy, vẻ mặt khó tin nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: “Tiểu Miên, con nói lại lần nữa thử xem nào?"