Edit: Hàn Vũ
Beta: Minh Lý
Diệp Thiều Hoa nhìn Liễu Nhất Chu một chút, sau đó cầm áo khoác trực tiếp ra ban công.
Từ đầu tới cuối cô đều rất yên tĩnh, không hề hỏi Liễu Nhất Chu nhiều thêm một câu nào cả.
Trên thực tế nguyên chủ cũng không hiểu rõ Liễu Nhất Chu, ngay cả cô cũng không hiểu Liễu Nhất Chu rốt cuộc là đang làm gì, chỉ biết sơ sơ là nhà anh ta rất có tiền.
Loại tầng lớp xã hội thượng lưu này nguyên chủ chưa từng tiếp xúc qua, không nhận ra mình tự nhiên đã trở thành trò cười.
Thấy Diệp Thiều Hoa không nói tiếng nào liền rời đi, cùng với bộ dáng chất vấn lúc trước hoàn toàn không giống nhau, Úc Triết Hàm nhìn bóng người chật vật của cô, cười nhạo một tiếng, "Coi như thức thời."
Nữ sinh vừa nãy cau mày nhìn Liễu Nhất Chu, "Nhất Chu, cậu có ý gì, tìm một người giống bộ dáng của Di Quân đến để chế giễu Di Quân sao?"
Nghe vậy, Liễu Nhất Chu nghiêng mặt, hắn nắm chặt tay nhìn nữ sinh kia.
"Dịch Nhàn, cậu nói ít thôi." Úc Triết Hàm đưa tay kéo cô ta.
"Dựa vào cái gì mà bảo tôi nói ít đi?" Dịch Nhàn không nhịn được nói, phản ứng còn lớn hơn cả vừa nãy, "Di Quân vừa mới trở về nước, tôi nghĩ cậu sẽ sớm chia tay với cô ta. Nếu không may bị Di Quân nhìn thấy, cậu cũng biết cô ấy tính tình kiêu ngạo, không chịu được chuyện như vậy."
Nghe được câu này, Liễu Nhất Chu cũng có phản ứng.
Nhất là nghe được hai chữ "Di Quân", ngón tay anh ta theo bản năng nắm chặt dây chuyền ở cổ.
Giống như là chìm vào quá khứ, một lúc lâu sau, đám bạn mới nghe được âm thanh trầm thấp, "Tôi biết."
**
[Lần này nguyên chủ có ba nguyện vọng, một là chăm sóc cho mẹ thật tốt, không có tự tử khiến cho mẹ vô vọng chết ở bệnh viện, mà sẽ để bà sống một cuộc sống thật tốt, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất, hai là cô phải sớm trả hết hai trăm ngàn đã nợ Liễu Nhất Chu, cuối cùng, rời khỏi Liễu Nhất Chu.]
Diệp Thiều Hoa theo trí nhớ tìm được trường học đại học S.
Cô không biết hình dung nhiệm vụ của nguyên chủ ra sao, nguyên chủ không có hận bất cứ ai, hình như trước khi cô chết cũng không có hận Liễu Nhất Chu.
Bởi vì thời điểm tăm tối nhất của cô, anh ta đã cho cô một tia sáng.
Cứu vớt cô.
"Thiều Hoa, về rồi?" Nguyên chủ năm nay là sinh viên năm cuối, trừ đi thực tập còn tìm thêm việc ngoài giờ.
Bốn nữ sinh trong kí túc xá bọn họ đều cùng học tài chính, cô và chị cả, chị hai ở kí túc xá cũng đều đến từ gia đình bình thường, đại học năm thứ tư cũng không thể dựa vào nhà để tìm chỗ thực tập, chỉ vào một xí nghiệp nổi tiếng nào đó theo sắp xếp của trường để đi thực tập.
"Cậu không sao chứ?" Nhìn Diệp Thiều Hoa cởi áo khoác, vẻ mặt so với lúc trước thì không giống nhau chút nào, chị cả không thể không hỏi.
Diệp Thiều Hoa bỏ áo khoác vào trong chậu nước ngâm, tất cả mọi việc này cô làm vô cùng quen thuộc.
"Không sao hết, là lâu rồi không đi làm thêm nên hơi mệt chút." Diệp Thiều Hoa cười to nhìn chị cả, với tài năng diễn xuất như ảnh hậu khiến cho cô với nguyên chủ nhìn không khác gì nhau.
Trừ ánh mắt khác với trước kia một chút, tinh thần khá hơn trước kia, chắc là tình cờ.
Thấy vậy chị cả của phòng ngạc nhiên, "Mình bỗng nhiên cảm thấy em gái hoa khôi của trường ta bỗng dưng còn xinh đẹp hơn trước kia, hơn nữa cậu xinh đẹp như vậy thì bao giờ mới tìm bạn trai đây, hotboy ở ngành chúng ta có thể đợi cậu ba năm đó nha."
Diệp Thiều Hoa lắc đầu, "Chị cả à, cậu cũng biết tình huống của tớ rồi đấy, làm sao mà tớ dám dính dáng đến người khác được cơ chứ."
Chị cả của phòng há miệng, nhìn ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Diệp Thiều Hoa, câu nói tiếp theo cũng không nói ra mà chỉ vỗ vai Diệp Thiều Hoa.
Người đẹp trêu trọc như vậy thường sẽ khiến người cùng giới ghen tị , nhưng mà Diệp Thiều Hoa sẽ không, từ nhỏ cuộc sống của cô đã khó khăn, ở đại học cũng rất giản dị, khi những người khác vẫn còn cạnh tranh lẫn nhau, cô cũng đã lấy được hai học bổng.
Vẻ bề ngoài đẹp hơn cô nhưng cô lại cố gắng hơn họ, vì vậy cần gì phải ghen tị?
Cũng vì vậy, Diệp Thiều Hoa ở đại học S còn có một danh hiệu là băng sơn mỹ nhân.
"Đúng rồi Thiều Hoa, tối nay cậu đi làm thêm, không nhìn thấy, phía trên công ty chúng ta phái xuống một giám đốc xinh đẹp đó, buổi tối ông chủ mời khách, tớ gặp được giám đốc xinh đẹp vừa giàu vừa giỏi đó đấy!" Vừa nói chị cả của kí túc xá đưa một tấm ảnh chụp lén cho cô nhìn.
"Nghe nói là tốt nghiệp Harvard với hai bằng thạc sĩ, ông chủ dùng tiền lương ba triệu hàng năm mới giữ được người lại đó." Nói tới chỗ này, chị cả của kí túc xá có chút xúc động, "Cậu nói xem cô ta mới hai mươi sáu tuổi, lớn hơn chúng ta ba tuổi mà thôi, nhưng sao cô ta còn lợi hại hơn chúng ta vậy? A, đúng rồi, Thiều Hoa, cậu có cảm thấy rằng cậu và cô ta hơi giống nhau không?"
Chỉ là hơi giống nhau thôi, chị cả của kí túc xá cũng không có ý khác, ánh mắt nhìn Diệp Thiều Hoa có chút xúc động.
Hai người một người vẫn còn là thực tập ở một công ty nhỏ thuộc khóa này của đại học S, một người là du học sinh nước ngoài xinh đẹp có bằng thạc sĩ, lại còn giỏi giang và giàu có nữa. Đây căn bản là người của hai thế giới khác nhau mà.
Diệp Thiều Hoa di chuyển ánh mắt, thấy người mỉm cười lịch sự trên tấm hình.
Cô đưa tay gõ bàn, tất nhiên là nhận ra người kia.
Nữ sĩ thành công mà nguyên chủ dù có dùng ngựa chạy đi nữa cũng đuổi không kịp—— Triệu Di Quân.
Diệp Thiều Hoa khi là thực tập sinh ở tập đoàn Phong Hải, lúc được nghỉ phép thì lại đi làm thêm, ngày mai là chủ nhật, cô không cần đi làm, mà phải đi thực tập ở tiệm cà phê.
Vì không nói muốn nghỉ việc từ trước, hôm nay Diệp Thiều Hoa quyết định trao đổi việc này với chủ quán rằng ba ngày sau sẽ nghỉ việc.
Sau khi làm thêm xong, cô lại vội vàng chạy đến chỗ ở của Liễu Nhất Chu, Liễu Nhất Chu vừa gửi tin nhắn bảo cô qua đây một chuyến.
Khi cô đến biệt thự của Liễu Nhất Chu, trợ lý Trần Trí của đối phương đang từ thư phòng xuống, lúc thấy Diệp Thiều Hoa, hắn nhíu mày, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, những chuyện này ở nhà giàu có nhiều mà, hắn cũng không có tư cách để phán xét Diệp Thiều Hoa.
Liễu Nhất Chu đang xử lý văn kiện của công ty, thấy Diệp Thiều Hoa gõ cửa đi vào, liền đặt bút trong tay xuống.
Tối qua là anh ta không khống chế được tâm tình của mình.
Nhưng bây giờ Triệu Di Quân đã trở lại, chuyện trước mắt nên kết thúc thôi.
Anh ta đưa tay, định móc tiền ở ngăn kéo ra, đã thấy Diệp Thiều Hoa bưng một ly cà phê đến trước mặt hắn, nhiệt độ vừa vặn, cô nhớ kỹ vai trò nhân vật của cô bây giờ, là một thế thân tốt nhất.
"Chỗ này sai rồi." Một bàn tay trắng noãn gõ một cái lên chỗ anh ta vừa ký tên.
Ngón tay không có mịn màng như những cô gái khác, mà còn có một lớp vết chai thật dày.
Liễu Nhất Chu nhìn chỗ cô chỉ, phát hiện kế toán đã tính sai một chỗ, những chỗ này nếu không phải là người chuyên nghiệp thì cũng sẽ không phát hiện ra được.
Diệp Thiều Hoa như thế này hoàn toàn khác với trước kia, không giống như bình thường khóc lóc hỏi hắn tại sao, ngược lại hơi thở lành lạnh không gần khói lửa trên người cô khiến anh ta không thể không nhìn qua.
Vì sự gián đoạn này, Liễu Nhất Chu không thể lấy ra chi phiếu đền bù cho việc chia tay.
Diệp Thiều Hoa men theo cầu thang xuống, vừa mới đến cầu thang, lại đụng phải Úc Triết Hàm đến xem tình hình của Liễu Nhất Chu.
"Sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, những lời ngày hôm qua nghe không hiểu hả?" Thấy Diệp Thiều Hoa từ trên lầu xuống, ánh mắt Úc Triết Hàm sắc bén, "Cô tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tay chân cũng không tàn tật, sao cô không thể dựa vào hai bàn tay mình mà cứ phải làm chuyện này?"