Edit: Hy
Beta: Tố Hiên
Vẻ mặt của Ngôn phu nhân, Ngôn Húc và cả vị giám đốc cấp dưới nhà họ An đều cứng đờ. Bọn họ đứng yên tại chỗ, gần một phút trôi qua vẫn chưa phản ứng lại được.
Đám đông cũng bắt đầu tập trung về bên này, mọi người nhanh chóng chen kín cả bốn phía.
Tương lai của giới y học -- cách gọi này có bao nhiêu danh dự chứ?
Tất cả đều mở di động ra theo bản năng, để tìm ba chữ "Diệp Thiều Hoa".
Sau đó, tin tức từ các trang thông tấn xã(*) lớn nhất nước và quốc tế ùn ùn xuất hiện.
【Niềm hy vọng của các bệnh nhân tim mạch -- bác sĩ tim mạch trẻ nhất lịch sử. 】
【Bác sĩ toàn thế giới đều chú ý đến bài diễn thuyết y học của Trung Quốc!】
【Tổ chức Y tế Thế giới gửi lời mời đến cô gái này mười lần liên tiếp! 】
Cũng trong thời điểm này, các tuyến giao thông bị tê liệt nghiêm trọng khiến cho mọi người không hiểu mấy vị cảnh sát giao thông đứng trên phố kia có tác dụng gì.
"An... An tiên sinh, đây là Thiều Hoa đúng không?" Sau một lúc lâu, Ngôn phu nhân mới lấy lại được tinh thần, bà không dám tin nhìn sang người phụ trách nhà họ An.
Bộ dạng hoảng hốt của người phụ trách kia như vừa mới gặp quỷ, "Đúng... hình như là như vậy?"
Đừng nói bọn họ, đến cả những người trong nhà họ An cũng không ngờ có chuyện này.
Ngôn phu nhân và Ngôn Húc đến để giúp nhà họ An ổn định tình hình. Khi hai người tới nơi, An Đình Quân vẫn đang trong phòng họp, anh ta đứng đối diện với An Đồng Đồng và nhóm các nhà đầu tư.
"Dì Ngôn", Nhìn thấy bộ dạng như mất hồn mất vía của Ngôn phu nhân, An Đình Quân quan tâm hỏi một câu, "Dì không sao chứ?"
Không những thế, ông giám đốc được anh ta cử xuống đón Ngôn phu nhân cũng có vẻ mặt giống như vừa mới gặp quỷ.
Ngay cả một người vẫn luôn bình tĩnh như Ngôn Húc cũng có chút ngẩn người.
Ngôn phu nhân phản ứng lại, bà ta lắc đầu ngồi xuống bên cạnh An Đình Quân, "Không sao."
"Nếu các người không đồng ý điều kiện tôi vừa nói, vậy tôi và La tổng đi trước, các người cũng đừng suy nghĩ tới bốn trăm triệu tiền đầu tư nữa." Con ngươi sâu thẩm của An Đồng Đồng nhìn người nhà họ Ngôn một cái, sau đó cô ta cũng lập tức đứng dậy.
Cô ta không hề nhìn thấy, hình ảnh thư ký của La tổng đang nghiêng người nói với ông ta, khiến gương mặt La Đạo hoàn toàn biến sắc.
An Đồng Đồng đi được vài bước, mới phát giác ra không có ai đi theo sau mình.
Cô ta cau mày nhìn La Đạo, "Tổng giám đốc La, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhưng không ngờ được, vào lúc này vị tổng giám đốc La kia lại không hề để ý tới cô ta, mà nhìn An Đình Quân mỉm cười, "Cháu ngoan, cháu thật là biết nói đùa, sao chú có thể rút vốn đầu tư được chứ, bốn trăm triệu đúng không? Chú đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chút nữa phiền trợ lý của con đi theo chú một chuyến, sẽ lập tức chứng minh cho cháu thấy."
Vốn đám thương nhân ngồi trong phòng họp đến đây để yêu cầu An Thị bồi thường nhưng bây giờ đám người đó đều cầm lấy hợp đồng của mình, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ không chỉ đi thật chậm, mà còn vô cùng cùng thân thiện với An Đình Quân tỏ ý nếu như An thị xảy ra chuyện gì, thì cứ trực tiếp đến tìm bọn họ.
Không còn cách nào khác, bởi vì Diệp Thiều Hoa quá mức xuất sắc.
Nhất định con đường phía trước của cô rất rộng lớn.
Không ai muốn trêu vào một người có tiềm lực vô hạn như vậy, suy cho cùng đám thương nhân bọn họ cũng chỉ là thương nhân thôi.
Nhưng Diệp Thiều Hoa thì khác, cô không cần làm gì cả, tài năng của cô, quan trọng hơn tất cả mọi người.
Đài truyền hình quốc gia cũng đã nói về người này, còn đùa được sao?
Thậm chí bọn họ có thể tưởng tượng được sau ngày hôm nay, chuyện làm ăn của nhà họ An sẽ tiến lên một tầm cao mới.
Một số người trước kia từng nói nhà họ An dùng một đứa con gái ưu tú để đổi về một đứa con tầm thường, không sinh được lời, chưa đầy một giờ sau, mặt đã bị vả đến vang lên mấy tiếng bốp bốp.
Thế này làm sao mà không có lời được chứ, đây rõ ràng là phúc đức nhà họ An đã tu được ở kiếp trước!
Ban hội đồng quản trị của An Thị nhận được không ít cuộc điện thoại gọi đến, tất cả đều thuộc tầng lớp mà bình thường bọn họ căn bản không thể liên lạc được, trong số đó còn có người gọi đến chúc mừng bọn họ, còn có khuyên bọn họ nên xử lý chuyện của nhà họ An cho tốt, đừng để mấy chuyện phiền lòng này ảnh hưởng đến Diệp tiểu thư.
Và hỏi bọn họ có cần thêm nhà đầu tư hay không.
Đến bây giờ, mấy người trong hội đồng quản trị của An Thị mới phát hiện được sức ảnh hưởng của Diệp Thiều Hoa lớn đến cỡ nào.
Sau đó bọn họ mới nhận ra vị đại tiểu thư nhà họ An từng bị bọn họ ngó lơ là một nhân vật thế nào.
Không vui vẻ được bao lâu, bọn họ lại phát hiện ra một sự thật, mặc dù nhà họ An đã công bố Diệp Thiều Hoa mới là Đại tiểu thư nhà họ An, nhưng cô không hề có ý định quay về.
Không thấy đến cả họ cô cũng không đổi lại hay sao?
Đặc biệt các cổ đông ở đây còn phát hiện một sự thật, hôm phân chia cổ phần công ty, Diệp Thiều Hoa không nhận một phần nào, toàn bộ đều đem trả lại An lão gia.
Trước kia các cổ đông vui mừng bao nhiêu khi cô không ở lại An thị, thì bây giờ lại hối hận bấy nhiêu.
Bọn họ mở di động lên, toàn bộ đều là tin tức về Diệp Thiều Hoa, trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên hình dung tâm trạng thế nào buồn bực đến mức muốn hộc máu.
Hiện tại Diệp Thiều Hoa mới có bao nhiêu tuổi? Còn chưa đến hai mươi tuổi?
Từ đầu cứ nghĩ cô học y chỉ để chăm sóc cha mẹ mình, cho nên tất cả mọi người đều không hề xem nó là chuyện to tát, nhưng ai có thể ngờ tới cô ấy chẳng những đạt được thành tựu, mà còn làm lên chuyện lớn như vậy?
Còn An Đồng Đồng, sau khi bị tổng giám đốc La phớt lờ, những người người khác cũng đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn cô ta, khiến cho khuôn mặt cô ta trở lên đỏ bừng.
Cô ta đuổi theo Tổng giám đốc La đến tận cửa, "Có chuyện gì đã xảy ra với ngài..."
Một người vẫn luôn sợ bí mật nằm trong tay cô ta như tổng giám đốc La hiện tại lại không thèm nhìn cô ta một cái.
Thay vào đó, khi thư kí của La Đạo đóng cửa xe, thấy dáng vẻ An Đồng Đồng, mới đưa tay chỉ về phía màn hình lớn được treo giữa tòa nhà thương mại rồi nói, "An tiểu thư, cô không thấy cái này sao?"
Nhìn dáng vẻ sửng sốt trong nháy mắt của An Đồng Đồng, anh ta không khỏi lắc đầu, sau đó ngồi vào ghế lái, trực tiếp lái xe rời đi.
Trước kia khi An Đồng Đồng đạt được giải thưởng cấp thành phố thì hận không thể nói cho cả thế giới biết, bản thân là một thiên tài hiếm có trong giới, nhưng nếu đem so sánh với những thành tựu mà Diệp Thiều Hoa đạt được thì vẫn còn kém rất xa.
Không đúng, không thể nói kém xa, vì căn bản không thể so sánh được.
Cho dù có trăm năm trôi qua, cũng không thể tìm được một người trẻ tuổi lại đạt được đẳng cấp cao như Diệp Thiều Hoa.
Nếu nói việc pha chế rượu là ngoài ý muốn, cờ vây cũng có thể ngoài ý muốn, nhưng vinh quang này tuyệt đối không thể nào là chuyện ngoài ý muốn được.
Gương mặt đỏ ửng của An Đồng Đồng dần chuyển sang xanh, từ xanh lại thành đen, cuối cùng là khuôn mặt không còn một giọt máu, tất cả nỗ lực của cô ta suốt mười tám năm qua, còn có những chuyện đã làm hiện tại, đều trở thành trò cười trước mặt Diệp Thiều Hoa.
Nhớ tới khi nãy cô ta nghe được tin Ngôn phu nhân muốn nối lại quan hệ thông gia với nhà họ An, lần đầu tiên trong đời An Đồng Đồng biết được cái gì gọi là đố kỵ.
Diệp Thiều Hoa, sao cô ta xứng đáng chứ? Cô ta không xứng?!
**
Weibo cũng gần như bị tê liệt.
Có người còn đào bới được chuyện máu chó giữa Diệp Thiều Hoa và nhà họ An, nhưng hiện tại không còn ai muốn quan tâm đến thân thế của cô nữa, bởi vì đứng trước vinh quang cấp thế giới này những thứ khác đều không còn quan trọng.
Cô gần như đã đứng trên vai tất cả mọi người.
Chỉ cần mọi người đều hiểu được ý nghĩa của cụm từ "Tương lai của giới y học" thì sẽ không có ai bị gắn mác đần độn.
Nói một câu khó nghe, cho dù tất cả nhà họ An đều không ổn, thì Diệp Thiều Hoa cũng không có chuyện gì.
Bởi vì cô là nhân tài mà quốc gia bảo vệ.
Chỉ trong một phút số lượng tin tức trên diễn đàn trường cấp ba và trường đại học mà Diệp Thiều Hoa từng học đều vượt qua chín mươi chín tin.
Đặc biệt là diễn đàn trường cấp ba của cô, tất cả thầy cô, bạn bè đều giật mình khi biết cô là người có thành tích cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bạn cùng phòng trước kia của Hứa Thành Hạo cảm thán, thì ra hoa khôi cao lãnh thời cấp ba lại lợi hại như vậy, còn cảm thấy tiếc nuối vì ban đầu cô hoa khôi ấy đến lấy lòng Hứa Thành Hạo nhưng cậu ta lại làm như không nhìn thấy.
Bây giờ cô đã là đại tiểu thư được nhà họ An thừa nhận, hơn nữa còn là người đọc diễn thuyết y học. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người trên diễn đàn đều giật mình.
Những người đã sống ẩn lâu năm cũng không nhịn được trồi lên, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động khi nghĩ đến bản thân từng được học chung với nhân vật như thế này.
Nhất là Hứa Thành Hạo, cậu ta cầm di động liên tục lướt xem các tin tức về Diệp Thiều Hoa.
Trước kia cậu ta lại xem trọng một cô tiểu thư giả mạo như An Đồng Đồng, hơn nữa hiện tại cô ta còn bị đuổi ra khỏi nhà họ An, hoàn toàn không để ý đến Diệp Thiều Hoa đã trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao ở Bắc Kinh.
Không thể nói là không hối hận, Hứa Thành Hạo hối hận đến nổi trái tim cũng rỉ máu.
"Sao vậy?" Cô bạn gái nhà giàu của Hứa Thành Hạo hơi khó hiểu nhìn về phía di động anh ta, khi cô nhìn thấy tin nhắn ở nhóm lớp thì vô cùng bất ngờ, "Thì ra cái cô thiên tài này là bạn học của anh à, không nhìn ra đó... Ơ anh đi đâu vậy, anh muốn đi đâu?!"
Nhưng Hứa Thành Hạo không thèm để ý đến cô, anh ta mở trình duyệt ra tìm kiếm phòng diễn thuyết Quốc tế của Diệp Thiều Hoa.
Lúc đó Diệp Thiều Hoa đã diễn thuyết xong, cô chuẩn bị bước ra ngoài.
Đi bên cạnh cô toàn là các y bác sĩ tiếng tăm lẫy lừng trên thế giới, lịch làm việc của bọn họ đều đã được hẹn trước đến năm sau.
"Cậu không được vào bên trong!" Hứa Thành Hạo còn chưa kịp mở miệng đã bị một đám quân nhân ngăn cản lại.
Bọn họ chĩa thẳng vũ khí về phía anh ta.
Nơi này tập trung tất cả nhân tài hàng đầu thế giới, đương nhiên là không cần phải bàn đến phương diện an toàn. Cả căn phòng diễn thuyết đều được bảo vệ nghiêm ngặt không thừa một lỗ hổng nào. Làm sao có thể để cho một người như Hứa Thành Hạo đến gần Diệp Thiều Hoa được chứ.
Đến bây giờ Hứa Thành Hạo mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa cậu ta và Diệp Thiều Hoa, cậu ta bị ngăn cách bởi một lớp bảo vệ, đứng nhìn Diệp Thiều Hoa được mọi người vây xung quanh đi đến tận xe của cô.
Trong bệnh viện, ông nội An vẫn còn ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
"Xin lỗi, An tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức," Viện trưởng đặc biệt cử vị bác sĩ có uy tín nhất bệnh viện đến theo dõi sức khỏe của cha An, cuối cùng nhận được kết quả, "Nhưng vì bệnh tim của ngài ấy cộng với chứng cao huyết áp cấp tính và vỡ động mạch tim, chúng tôi không thể thực hiện phẫu thuật gây mê cho ngài ấy."
Ông nội An ngồi trên ghế, rất lâu cũng không bình tĩnh nổi, ông còn nghĩ rằng mình mới là người chết sớm nhất.
Di động bỗng reo lên, là Diệp Thiều Hoa gọi tới, "Dạo gần đây tim của ông cảm thấy thế nào?"
Diệp Thiều Hoa để ống nghiệm trong tay xuống, giọng nói rõ ràng chậm rãi.
Ông nội An cố gắng tự trấn tĩnh bản thân để nói chuyện với Diệp Thiều Hoa, nhà họ An chưa làm được gì cho Diệp Thiều Hoa, ông không muốn chuyện này làm cô phiền lòng.
Nhưng cảm giác của Diệp Thiều Hoa rất nhạy bén, cô gần như đoán được ngay lập tức, "Bây giờ ông đang ở đâu?"
"Ông đang ở bệnh viện, đang đợi người ta làm thủ tục xuất viện," Ông nội An hít sâu một hơi, "Nơi này thiếu giường bệnh, tóm lại là không thể thực hiện phẫu thuật này nên người ta đề nghị chúng ta đến bệnh viện quân khu ở thành phố N, nghe nói các bác sĩ tim mạch quốc tế đều đang ở đó hội chẩn với bọn họ..."
"Trước tiên đừng đi, nửa giờ sau con sẽ đến, nhanh chóng tìm một phòng phẫu thuật trống càng sớm càng tốt." Diệp Thiều Hoa rũ mắt cởi bỏ cúc áo blouse.
Ông nội An hơi sửng sốt, "Bác sĩ nói Lập Quốc không thể..."
"Ông nội", Lần đầu tiên Diệp Thiều Hoa ngắt lời ông, chỉ nói một câu, "Ông đưa điện thoại cho bác sĩ đi."
-----Ngoài lề-----
Lại là một chương gần ba ngàn chữ, tiếp đó thế giới này sẽ kết thúc, thế giới mới sẽ được tiết lộ, ngẫm lại thì rất vui vẻ, yêu các bạn ^_^
(*)Thông tấn xã: là một tổ chức báo chí trong ngành truyền thông, có thể đại diện cho chính phủ, đất nước, hay mang tính trung lập nhưng với mục tiêu kinh doanh mang lại lợi ích của cổ đông.(Theo Wikipedia)