Edit: Yuki
Beta: Minh Lý
Diệp Thiều Hoa cúi đầu nhặt những tấm hình dưới đất kia lên, đây là mấy tấm hình trên diễn đàn đó bị người ta chụp được, có thể thấy rất rõ gương mặt của cô trên tấm ảnh.
Cô gái ấy, ngay cả khi quỳ thì lưng vẫn thẳng tắp.
"Mẹ, mấy người bên ngoài kia không hiểu rõ con, hiểu lầm con, con đều có thể không quan tâm," Diệp Thiều Hoa cầm những tấm hình này, sắc mặt nghiêm túc nhìn mẹ Diệp một cái, "Nhưng mẹ là mẹ con, mẹ có bao giờ hỏi rốt cuộc con có làm những chuyện này hay chưa."
Trong cốt truyện gốc, thật ra chính cuộc điện thoại cuối cùng của mẹ Diệp đã dẫm nát cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nguyên chủ.
Nếu như ngay cả người thân nhất của mình còn chẳng tin tưởng mình, dẫu không muốn suy sụp cũng rất khó.
"Con thề, mỗi một đồng con bỏ ra đều là quang minh chính đại, đường đường chính chính."
Thấy cô như vậy, mẹ Diệp đỡ vai Diệp Thiều Hoa rồi quỳ xuống cùng cô, nước mắt cũng chảy ra, "Mẹ chỉ sợ con đi trên con đường sai trái, có vài việc một khi làm sai thì không còn cách quay đầu, con có biết không, con à..."
Ấn tượng ban đầu chính là một đôi mắt phân rõ trắng đen minh bạch, nửa người trên của cô mặt chiếc áo sơ mi có vẻ hơi rộng, dù không tính là mới, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, cùng một cái quần jean rất đơn giản.
Có những người dù ra sao cũng chẳng thể che giấu được vẻ kiêu ngạo từ trong cốt tủy, Diệp Thiều Hoa chính là người như vậy.
Dù cho quỳ, cũng vẫn tự tin mà bình tĩnh.
Quý Vân Trầm muốn xem thử phản ứng của mẹ Diệp, không đẩy cửa bước vào, cũng không quấy rầy đến hai người họ, sau khi thấy mẹ Diệp dường như đã tin tưởng Diệp Thiều Hoa thì lặng lẽ khép cửa lại, chờ ở cổng chính bệnh viện.
"Quý tổng?" Trợ lý Quý nhìn thấy Quý Vân Trầm đi vô rồi quay lại, ngạc nhiên hỏi một câu.
Quý Vân Trầm dựa vào đầu xe, yên lặng châm một điếu thuốc.
Trợ lý Quý ở một bên im re chẳng nói lời nào, đợi tới khi anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ cổng bệnh viện ra, tinh thần chấn động một cái, quay đầu vừa muốn nói gì đó với boss nhà mình lại không ngờ phản ứng của boss nhà mình rất nhanh dập tắt điếu thuốc, sau đó ngồi vào ghế sau, "Rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.
Từ lúc Diệp Thiều Hoa ra cổng bệnh viện đã chú ý tới chiếc xe kia, chiếc kia theo dõi vô cùng bí mật, người bình thường tuyệt đối sẽ không phát hiện được.
Nhưng sao có thể qua mắt Diệp Thiều Hoa chứ.
Lúc xuống xe buýt ở cổng trường, cô không đi thẳng vào trường như dự đoán của chủ xe mà lại đứng chờ tại chỗ, ngăn cản chiếc xe đen kia. Lúc trợ lý Quý tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc thì cô nhíu mày, "Trợ lý Quý, anh có sao không?"
Đây là lần đầu tiên trợ lý Quý đi theo dõi mà lại bị phát hiện, sau khi lúng túng một hồi, anh ta mới có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa.
"Không sao, trên đường nhìn thấy Diệp tiểu thư nên muốn hỏi thử cô có hứng thú hay không..."
"Không hứng thú," Diệp Thiều Hoa xua tay, "Đi thôi."
Trợ lý Quý liều mạng nhìn kính chiếu hậu một cái. Trong kính chiếu hậu, điếu thuốc kia của Quý Vân Trầm đã gần như sắp đốt tới ngón tay luôn rồi.
Diệp Thiều Hoa dừng lại đứng cạnh cửa một lát, sau khi nhìn thấy chiếc kia xe đen kia rời đi, mới quay người trở về ký túc xá.
Trên đường lại nhận được một cuộc gọi thông báo từ bên tuyển dụng của công ty.
"Vĩnh Đằng đã thông qua cuộc thi của cô rồi, Diệp tiểu thư, khi nào cô có thời gian tới phỏng vấn ạ?"
"Vĩnh Đằng?" Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, dường như nguyên chủ đã phát tán rộng rãi không ít tư liệu của mình, công ty Vĩnh Đằng cũng gửi từ mấy tháng trước rồi, có thế nào thì cũng không phải đến tận bây giờ mới nhận được chứ?
**
Bên này, Triệu Di Quân và mẹ Diệp sau khi nói xong, chưa trở về khu nhà mình mà quay về nhà họ Triệu.
Việc làm ăn của nhà họ Triệu cũng rất bình thường, không thể nói không tốt, nhưng cũng không được coi là tốt, so với tập đoàn Vĩnh Đằng thì căn bản không cách nào sánh bằng.
Vừa nhìn thấy Triệu Di Quân trở về, ba mẹ Triệu đều vô cùng vui vẻ, "Con gái, con về à. Hôm nay thế nào, sống chung với Nhất Chu sao rồi?"
Câu kia, Triệu Di Quân không thèm trả lời, sắc mặt chỉ khó coi hơn.
"Sao vậy?" Hai người phát hiện Triệu Di Quân có chút bất thường.
Triệu Di Quân chẳng nói gì, chỉ đưa bức ảnh trên điện thoại cho ba mẹ mình xem, thấy vậy, quả nhiên cả hai liền nổi trận lôi đình, "Cô gái này là ai, sao dung mạo lại giống con thế? Nhất Chu như vậy cũng càn rỡ quá rồi!"
"Con gái của người phụ nữ kia. Mẹ, lúc trước hai người họ vốn không có rời khỏi thủ đô." Triệu Di Quân cúi đầu, giọng nói uất ức.
"Thật là nghịch thiên mà!" Ba Triệu hung dữ đập xuống bàn.
Mẹ Triệu cũng nhíu mày, "Quả nhiên người nào thì sẽ sinh ra con nấy, hai mẹ con nhà này chắc là cố ý muốn chiếm lấy Nhất Chu từ tay con rồi. Chồng à, chuyện này không thể cứ vậy mà bỏ qua được."
Hai người liếc nhau một cái, âm thầm đưa ra quyết định.
Ba Triệu tìm người điều tra hoàn cảnh hiện giờ của mẹ Diệp, lúc nhận được tư liệu của Diệp Thiều Hoa, mẹ Triệu còn hơi kinh ngạc, "Con nhỏ đó lại còn thi vào đại học S?"
"Dẫu sao vẫn có chút gien của em trai." Ba Triệu lạnh nhạt nói.
Nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Con gái họ là tốt nghiệp Harvard song bằng Thạc sĩ, căn bản không thể đem ra so sánh, "Vốn dĩ còn tưởng rằng bà ta sẽ sớm mang đứa bé kia đi, không ngờ còn giữ lại ở thủ đô này."
"Vậy chúng ta đi tìm nó?" Mẹ Triệu đề nghị.
Nghe vậy, ba Triệu lắc đầu, "Nói thế nào thì đứa bé kia cũng là huyết mạch của nhà họ Triệu chúng ta. Tới nhà tổ đi, nói với ba, để ông ấy xử lý chuyện này."
"Không được!" Mẹ Triệu nghe xong lập tức lắc đầu, năm đó lão gia yêu thương em chồng nhiều bao nhiêu, bà cũng không phải không thấy được.
"Có gì không được, " Ba Triệu thản nhiên nói, "Chỉ đi nói chút chuyện xảy ra gần đây thôi mà."
Nghe ba Triệu nói vậy, mẹ Triệu cũng đã hiểu ý ông, bà nhếch môi cười.
Đời này, nhà họ Triệu chỉ có một mình Triệu Di Quân là hậu duệ thôi, luôn luôn nhận được sự yêu thương của lão gia. Còn chưa nói tới bản thân Triệu Di Quân đã là một người rất xuất sắc rồi, đi tới đâu cũng xuất hiện lời tán thưởng từ người đời.
Chuyện này nếu như bị lão gia biết, aizzz.
Nói rồi , hai người lái xe cả đêm chạy đến nhà tổ.
Lầu hai, nhà họ Triệu, Triệu Di Quân nhìn chiếc xe của hai người rời đi trong đêm, đáy mắt tối sầm lại.
Nhà tổ của nhà họ Triệu.
Bây giờ đã là đêm khuya, Triệu lão gia ngủ rồi, không ngờ con mình vậy mà lại trở về lúc này, muộn như thế tìm tới đây hẳn là có chuyện quan trọng.
Triệu lão gia sửa sang lại quần áo, được người hầu đỡ xuống cầu thang, "Muộn thế lại tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng à?"
Lão gia cả đời này đều dốc sức làm việc, chỉ tiếc người đến những năm tuổi già, đối với những việc trong giới kinh doanh tuy có lòng nhưng không đủ sức nữa, tận mắt thấy nhà họ Triệu ngày qua ngày, những năm nay ông đã sớm chẳng ôm hy vọng gì vào đứa con trai này nữa rồi.
Không ngờ đứa con chẳng thấy được tiền đồ này lại sinh cho ông một cô cháu gái tài giỏi như vậy, đứa cháu này là ông thật sự yêu thích nó, từ nước ngoài trở về chưa sang công ty nhà mình mà đã dựa vào thực lực được mấy xí nghiệp lớn mạnh trả lương cao khác mời đi rồi.
Đây là chuyện duy nhất mà ông đắc ý mấy nay.
Ông vẫn mong chờ Triệu Di Quân có thể khôi phục lại huy hoàng năm đó của Triệu thị.
"Là có chuyện thế này ạ, Diệp Đông Hương kia trở về rồi, còn dẫn theo đứa trẻ năm đó, " Ba Triệu thoáng nhìn qua sắc mặt trầm xuống của lão gia, rồi nói tiếp " Chỉ là đứa trẻ kia có hơi... Một lời khó nói hết ạ."
Nói đến đây, hình như ông có hơi khó mở miệng, không muốn nói thêm nữa.
Mẹ Triệu tiếp tục câu chuyện, "Loại người như vậy có gì tốt để ông bao che giúp chứ. Ba, ba không biết đâu, đứa con gái mà người phụ nữ kia sinh ra cùng với mẹ của nó không khác gì nhau, chả biết nghe được thân thế của mình từ đâu, còn dựa vào ngoại hình mình giống với Di Quân cỡ nào mà đi câu dẫn bạn trai Di Quân chứ! Cùng mấy ông thương nhân giàu có qua lại, bây giờ tin tức của con nhỏ đó trên mạng đều lan tràn cả ra rồi."
Nói rồi, bà còn lấy điện thoại ra, mở tin tức bọn họ tìm được cho Triệu Lão gia xem, "Thậm chí làm ầm ĩ đến mức mọi người trên mạng ai ai cũng biết."
"Ai ai cũng biết?" Lão gia vừa nghe thấy tin của Diệp Thiều Hoa, cũng hoảng hốt một chút, nhưng nghe mẹ Triệu nói xong, chép môi một cái.
"Di Quân nhà ta vì thế mà đang ở nhà khóc một trận rồi kia kìa," Mẹ Diệp lau mặt một cái, "Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với hai mẹ con kia, mấy năm trước không quay về, lại cứ muốn làm loạn như con thiêu thân ngay lúc Di Quân trở về như vậy, ai chẳng biết Di Quân của chúng ta bây giờ đang hẹn hò với Nhất Chu chứ, sớm biết con nhỏ đó lòng lang dạ sói thế thì năm đó đã không thèm cứu nó từ tay bọn buôn người rồi..."
"Đừng nói nữa." Ba Triệu nghe thấy câu cuối, vẻ mặt thoáng biến sắc, rồi tỏ ra nghiêm khắc nói với mẹ Triệu một câu.
Sau đó ngữ khí chậm lại, nhìn về phía Triệu Lão gia, "Ba, ba cũng biết, dù kẻ đó có là gì đi chăng nữa cũng là người nhà họ Triệu, nên con muốn hỏi ba một câu, có định nhận đứa trẻ kia về không ạ?"
Hai người một vai chính diện, một vai phản diện, nói hết tất cả những chuyện này ra.
"Nhận về? Nhận cái gì mà nhận?! Cái loại kỹ nữ kia nhà họ Triệu chúng ta không cần!" Triệu Lão gia nghe mẹ Diệp nói, càng nghe sắc mặt càng tệ, cuối cùng dường như bị tức giận, ông che ngực ho khan, đôi mắt đục ngầu mang theo sắc tối "Muốn vào cổng nhà họ Triệu ta, hai mẹ con kia kiếp sau cũng đừng hòng!"