Edit: Vân Vânn
Beta: Minh Lý
Triệu Di Quân biết rõ Liễu Nhất Chu thích mình dùng bộ dáng gì xuất hiện trước mặt anh ta, cho nên hôm nay cô ta không hề tô vẽ tinh xảo mà chỉ trang điểm nhẹ.
Dù sao cũng là người mà tuổi trẻ đã dùng toàn bộ sức lực để thích, nên hôm nay vào giây phút Liễu Nhất Chu nhìn thấy Triệu Di Quân kia, anh ta thậm chí có một chút hoảng hốt.
Thứ mà chúng ta không có được luôn là thứ tốt đẹp.
Hôm nay, khi ánh mắt đầu tiên của Liễu Nhất Chu nhìn thấy Triệu Di Quân, thiếu chút nữa anh ta còn cho rằng bọn họ đã trở về thời xanh xuân năm đó.
“Đây là là em gái giao hàng cho chúng tôi.” Dịch Nhàn cảnh cáo liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, ý muốn bảo cô đừng làm chuyện xấu gì: “Đúng không, vị tiểu thư này?”
Dịch Nhàn nói như vậy cũng khiến cho mấy người Úc Triết Hàm cũng phản ứng lại: “Đúng vậy, là em gái giao hàng.”
Quần áo trên người của Diệp Thiều Hoa cũng không giống như đám bạn bè của Liễu Nhất Chu, nếu xem nhẹ khuôn mặt hơi giống với Triệu Di quân kia thì nói là em gái giao hàng cũng không hề quá đáng.
Nếu không phải Triệu Di Quân đã sớm biết Diệp Thiều Hoa tồn tại thì nhất định cô ta cũng sẽ tin lời nói của những người này là sự thật.
Tuy nhiên, mặc dù bây giờ đã biết nhưng cô ta cũng sẽ không nói ra, mà chỉ cười cười không để ý đến Diệp Thiều Hoa, ngược lại tiếp tục tiếp đón mọi người đi vào trong sân chơi.
Nhìn thấy Triệu Di Quân không truy xét thì những người khác mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không còn ai để ý đến Diệp Thiều Hoa nữa, tất cả mọi người chỉ vây quanh Triệu Di Quân như sao quanh trăng sáng mà đi vào trong sân.
“Cô đưa cơm xong.” Liễu Nhất Chu đi sau những người này mấy bước, anh ta cảnh cáo nhìn Diệp Thiều Hoa rồi nói: “Thì nhanh chóng rời đi thôi.”
Giọng nói kia rất bình thản, ngay cả bước chân cũng cực kỳ ưu nhã.
Liễu Nhất Chu hiểu quá rõ người phụ nữ này, cũng không phải trước kia anh ta chưa từng có những người khác, sau khi phải rời đi những người đó vẫn luôn tìm mọi cách xin thêm ít quyền lợi từ anh ta.
Tuy nhiên bây giờ Diệp Thiều Hoa bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta. Thực ra từ đầu tới cuối Liễu Nhất Chu vẫn luôn chú ý đến cô, thậm chí ngay cả lông mày cô cũng không nhíu lấy một lần.
Đây thực sự khác với Diệp Thiều Hoa mà anh ta biết trong quá khứ, không, phải nói là quá chênh lệch so với hiểu biết ban đầu về Diệp Thiều Hoa của anh ta.
“Tôi chỉ đến để trả lại đồ của anh, còn có hai mươi vạn kia nữa.” Diệp Thiều Hoa cũng không lập tức rời đi, cô chỉ đưa hai tấm thẻ ngân hàng cho Liễu Nhất Chu rồi nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Sau khi xác định Liễu Nhất Chu đã cầm lấy thẻ thì cô mới quay người đi lên đường lớn, chậm rãi, từng chút từng chút một biến mất ở trong tầm mắt của Liễu Nhất Chu.
Vỗn dĩ Liễu Nhất Chu còn cho rằng Diệp Thiều Hoa sẽ chất vấn mình, sẽ cãi lộn với mình...
Thậm chí anh ta còn cầm sẵn điện thoại trên tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể gọi bảo vệ, nhưng mà kết quả lại cái gì cũng không xảy ra.
Diệp Thiều Hoa không hề chất vấn anh ta, chỉ để lại cho anh ta hai tấm thẻ ngân hàng.
Mội tấm là anh ta kêu trợ lý đưa cho cô, còn một tấm... Là thẻ ngân hàng mà anh ta từng cho cô.
Đơn giản như vậy đã giải quyết nguy cơ lớn nhất của anh ta và Triệu Di Quân. Hẳn anh ta nên vui mừng mới đúng, nhưng ngay cả một xíu thoải mái Liễu Nhất Chu cũng không có, thậm chí còn cảm thấy lồng ngực cực kỳ khó chịu, có một sự buồn bực không nói nên lời dâng lên trong tim.
“Tại sao vẫn chưa đi vào?” Vốn dĩ Úc Triết Hàm còn cho rằng Diệp Thiều Hoa ở bên ngoài dây dưa không bỏ, nhưng không nghĩ tới vừa đi ra đã nhìn thấy bộ dạng ngây người của Liễu Nhất Chu.
Liễu Nhất Chu cúi đầu nhìn hai tấm thẻ ngân hàng ở trong tay rồi nói: “Diệp Thiều Hoa đến là để đưa cho tôi hai tấm thẻ này.”
Đây là số tiền lúc trước anh ta cho cô tiêu xài và cả phí chia tay.
“Cậu nói Diệp Thiều Hoa trả lại hai mươi vạn kia và cả phí chia tay cho cậu?” Trước giờ Úc Triết Hàm chưa từng thấy dạng người như này, ngược lại cảm thấy hơi kỳ quái: “Lại nói Diệp Thiều Hoa này cũng xem như có chút tự hiểu lấy mình, thế nhưng không phải hai mươi vạn kia Diệp Thiều Hoa đã nhanh chóng tiêu hết rồi mà? Tại sao có thể có tiền trả lại cho cậu?”
Liễu Nhất Chu cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn anh ta cho rằng Diệp Thiều Hoa ở bên cạnh anh ta lâu như vậy rồi, đã dần dần trở nên hư vinh, vừa mở miệng ra là muốn hai mươi vạn.
Nhưng mà hôm nay nghĩ lại, ngoại trừ hai mươi vạn này, anh ta thực sự không tiêu một đồng tiền nào cho cô.
Thời gian gần đây anh ta đi ngang qua cửa hàng còn suy nghĩ xem bộ quần áo này mặc trên người cô sẽ trông như thế nào? Hơn nữa cũng mua không ít quần áo cho cô, nhưng những thứ này cô không hề mặc lấy một lần, cũng không mang đi, vẫn còn để ở chỗ của anh ta.
Lúc trước Liễu Nhất Chu sợ phiền phức nên trước giờ chưa từng tìm hiểu chuyện của Diệp Thiều Hoa, vốn dĩ những thứ này chỉ cần anh ta lên tiếng thì sẽ có người đưa đến trước mặt anh ta.
Lúc Diệp Thiều Hoa đến tìm anh ta mượn hai mươi vạn, đúng thật là anh ta không vui. Nhưng khoảng thời gian ở chung gần đây khiến cho anh ta phát hiện cô là người đặc biệt có lòng tự trọng.
Nếu không phải gặp chuyện bất đắc dĩ thì cô nhất định sẽ không đi tìm anh ta mở miệng mượn hai mươi vạn này.
Cái này có thể nhìn ra từ việc cô tình nguyện mặc quần áo trắng bệch mộc mạc cũng không bằng lòng nhận những thứ mà anh ta mua.
Không mua cho bản thân bất cứ thứ gì, vậy hai mươi vạn này cô dùng ở chỗ nào?
Tiệc sinh nhật vào buổi tối hôm đó, anh ta cũng liên tục ngây người.
Lúc cắt bánh sinh nhật, trên người Triệu Di Quân bị bôi bánh kem, Liễu Nhất Chu còn lấy một cái váy đỏ cho cô ta thay, nhãn mác vẫn còn chưa bóc.
Thấy một cảnh như vậy, đám người Dịch Nhàn lại có cái để trêu đùa.
Rất nhiều người còn cảm thấy hơi bùi ngùi, công tử phóng đãng Liễu Nhất Chu cũng có một ngày ngã quỵ.
Ở trước mặt người ngoài, Triệu Di Quân cũng bày ra vẻ mặt vui mừng nhưng khi một mình đi vào phòng tắm thì gương mặt kia lại lập tức thay đổi.
Với anh mắt của một người phụ nữ, tất nhiên cô ta có thể nhìn ra được số đo của bộ quần áo này không phải là của cô ta, khoảng chừng nhỏ hơn một số.
Vừa vặn thích hợp với Diệp Thiều Hoa gầy hơn cô ta một chút.
Vậy mà chỗ này của Liễu Nhất Chu lại có quần áo của Diệp Thiều Hoa.
Nghĩ đến đây Triệu Di Quân hận không thể xé rách bộ quần áo trong tay.
**
[Diệp Thiều Hoa, cậu làm thế nào phát hiện ra thứ khủng bố như vậy! Ra! Tới!!] Nếu như không phải đang ở công ty thì thiếu chút nữa chị cả ký túc xá đã nhảy dựng lên.
Chị cả ký túc xá gửi liên tiếp mấy icon run sợ cho Diệp Thiều Hoa để diễn tả tâm trạng kích động của mình.
Sau khi hỏi thăm Diệp Thiều Hoa rồi biết được mấy tấm cổ phiếu này còn có thể tiếp tục trúng thì cô ấy đã bỏ thêm một nửa tài sản của mình vào.
Chờ sau khi hai người làm xong việc trong tay thì trưởng phòng kế hoạch đến tìm bọn họ, giọng điệu cực kỳ vui mừng: “Hai cô được người đến hợp tác ngày hôm qua
nhìn trúng đấy.”
Dưới tay xuất hiện người mới có tư chất không tệ tất nhiên trưởng phòng cũng sẽ được tiền thưởng từ bên trên, mà nhiệm vụ này trích phần trăm cũng không ít, dĩ nhiên cô ta rất vui mừng rồi.
Liên tục có hai tin vui truyền đến, khỏi phải nói chị cả có bao nhiêu xúc động.
Chỗ bọn họ thực tập là một tập đoàn lớn, ngay cả danh sách thực tập sinh cũng có hạn. Nếu như ba tháng này cô ấy và Diệp Thiều Hoa có thể tạo ra thành tích thì về sau nhất định sẽ được chuyển thành nhân viên chính thức.
Có thể ở trở thành nhân viên chính thức tập đoàn lớn này tương ứng với tin tức tốt nhất từ khi sinh ra.
“Làm rất tốt, hai giờ chiều hôm nay hai người các cô cùng tôi đi ra ngoài gặp người đầu tư.”
Buổi trưa lúc ăn cơm chị cả cũng không kìm nén được sự kích động: “Thiều Hoa, tại sao cô không kích động chút nào vậy? Thiều Hoa à, cái này chủ yếu là công lao của cô đó.”
“Tạm được.” Diệp Thiều Hoa ăn được hai miếng cơm thì để đũa xuống, nguyên nhân là do cô có bệnh đau dạ dày, ăn quá nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu.
Làm ở bên ngoài thì quả thực một nhiệm vụ cũng có thể cầm trong tay mấy chục vạn được trích phần trăm nhưng mà đối với Diệp Thiều Hoa thì chuyện này thực sự không thể làm cô vui mừng.
Diệp Thiều Hoa và chị cả chờ đến hai giờ chiều, cuối cùng cũng thấy trưởng phòng kế hoạch của bọn họ.
Chỉ là sắc mặt của trưởng phòng không được tốt lắm, cô ta nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy mong chờ của chị cả rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thiều Hoa, sau đó mặt mũi tràn đầy phức tạp nói: “ Vụ làm ăn này giám đốc Triệu đã nhận.”