Beta: Linh Đang
Theo nguyên tác thì lúc này cũng chính là lúc bắt đầu vở kịch của Tề Tử Hoa, vì bảo vệ Thời Tuyết nên để Diệp Thiều Hoa là con tốt thí mạng, Diệp Thiều Hoa ngây ngốc từng bước đi vào cạm bẫy của hắn, thậm chí đến khi chết cũng vẫn yêu hắn không đổi.
Một đời trước, đến tận khi Diệp Thiều Hoa chết rồi, Tề Tử Hoa cũng vẫn không biết rằng cô thật sự yêu anh ta.
Đúng là một cô gái đáng thương.
Biệt thư của Diệp gia.
Diệp Thiều Hoa hơi hạ mắt, nửa nằm trên ghế sô pha uống nước chanh, cả người mang dáng dấp yểu điệu, người giúp việc đang đứng nhìn bên cạnh cũng không rời mắt được, cảm thấy tiểu thư nhà mình sao càng ngày càng xinh đẹp thế này.
"Con gái ngoan!" Người đàn ông đầu trọc tuổi trung niên ngồi ở bên trái, trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng chói lọi to bằng ngón tay út, khuôn mặt từ ái cười: "Cha đã tìm cho con một vai diễn vô cùng tốt."
Đây là người cha nhà giàu mới nổi làm khai thác than của cô.
Trên mạng có không biết bao nhiêu bài viết, trào phúng cha cô ăn mặc buồn nôn, hận không thể đem hết vàng đeo lên người.
Nhưng mà Diệp Thiều Hoa không cảm thấy có điều gì không đúng, cô cười híp mắt nhìn người cha ở thế giới này của mình: "Cha tìm cho con vai diễn gì vậy?"
Cô là con gái một, cha mẹ có thể nói là vô cùng cưng chiều cô, đều cho cô mọi thứ tốt nhất.
Biết cô thích giới giải trí, cha cô liền âm thầm dùng tiền tạo quan hệ cho cô, vì thế tạo thành vô số scandal trên mạng. Những chuyện này Diệp Thiều Hoa đều biết nhưng cô không ngăn cản. Đối với sự quan tâm này, cô thật sự không thể cự tuyệt nổi.
Ở tình huống như vậy, nguyên thân Diệp Thiều Hoa không bị chiều hư thì đúng là không dễ dàng gì.
"Phim của đạo diễn Chu, thế nào?" Diệp Thiều Hoa cho rằng đối phương lại dùng tiền mua cho cô một vai diễn nhỏ, thật không ngờ lại là phim của đạo diễn điện ảnh quốc tế nổi tiếng đã gần như vắng bóng.
Cho dù là cô, cũng không thể tin được.
Về cơ bản, phim điện ảnh của đạo diễn Chu đều có mục tiêu là đi giành giải thưởng quốc tế, không nói đến bản thân bộ phim, mỗi một bộ phim của ông đều mang về doanh thu phòng vé vô cùng cao, dù là vai chính hay vai phụ trong phim đều sẽ có được danh tiếng và lợi nhuận không hề nhỏ, người một bước thành danh nhờ phim của ông càng không thiếu.
"Có phải cha bị người ta lừa rồi không?" Ngón tay của Diệp Thiều Hoa nhẹ gõ lên mặt bàn, lông mày hơi nhíu, khó có thể tin.
"Sao cha có thể lừa con" cha Diệp xua tay, cười đến hai mắt đều nheo lại: "Vốn dĩ, lần trước cha muốn bỏ tiền vào đoàn phim “Không kịp nói yêu em” kia, không ngờ đúng lúc ấy gặp được Chu huynh đệ. Đây là một người bạn già mấy năm trước cha gặp ở bên ngoài, khi đó ông ấy gặp phải chút phiền phức, cha thuận tiện giúp đỡ, ông ấy cho cha một tấm danh thiếp, sau đó cũng không biết để ở chỗ nào, không nghĩ tới ông ấy chính là đạo diễn Chu tiếng tăm lừng lẫy!"
Diệp Thiều Hoa nhìn dáng vẻ của ông, đột nhiên cảm giác thấy, chuyện này có thể coi là người ngốc có phúc của người ngốc không?
Ngày hôm sau, cũng là ngày đầu tiên Thời Tuyết khai máy cho phim “Giang Hồ”.
"Em nhanh lên một chút, không nhanh thì chút nữa không nhìn thấy nghi thức khai máy của Tuyết Nhi." Từ trong thang máy, Tề Tử Hoa nhìn thấy bộ dáng chậm chạp của Diệp Thiều Hoa, không kiên nhẫn nhắc nhở.
Bởi vì những người ở giới hắc đạo kia, hắn không dám quá thân cận với Thời Tuyết, sợ liên lụy đến cô ấy.
Diệp Thiều Hoa một tay không nhanh không chậm cài lại dây áo khoác, một tay xem tin nhắn cha Diệp gửi đến, lơ đãng nói: "Cha em tìm cho em một vai diễn mới nên phải đi thử vai, em đã nói với Tuyết Nhi không đến gặp cô ấy"
"Ngày đầu tiên Tuyết Nhi khai máy mà em không đi sao?" Tề Tử Hoa nghe vậy, hơi dừng lại một chút, anh liếc nhìn quần áo có giá trị không rẻ chút nào trên người Diệp Thiều Hoa.
Nghĩ lại, mỗi ngày Thời Tuyết đều chỉ ăn ba bữa cơm đơn giản, sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ cha Diệp- người đeo đầy vàng, chỉ biết viết chi phiếu hối lộ người ta, Tề Tử Hoa cười lạnh một tiếng: "Em không đến thì thôi vậy!"
Diệp Thiều Hoa- cái loại ngay cả đại học chính quy diễn xuất cũng không học này, có thể thử vai cái gì chứ?
Anh đi lên xe, "Ầm" một tiếng đóng cửa xe, lái xe rời khỏi.
Diệp Thiều Hoa dẫn theo trợ lí của mình đi đến chỗ của đạo diễn Chu.
Không phải cô không có người đại diện, chỉ là cô và Thời Tuyết có cùng một người đại diện, lúc này người đại diện dẫn Thời Tuyết đến đoàn phim “Giang Hồ” quay phim, nghe nói cô muốn đi thử vai cũng không để ý.
Trên mạng không có bất kì thông tin gì về bộ phim này của đạo diễn Chu, có lẽ là bí mật chuẩn bị, người biết tin tức chính xác rất ít.
"Cháu là Diệp Thiều Hoa? Là con gái của Lão Diệp?" Đạo diễn Chu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thì có vẻ rất thân thiết, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô thì có chút không dám tin.
Người thô kệch như lão Diệp mà lại có thể có một đứa con gái như thế này sao? Thật sự khiến người khác khó có thể tin được.
"Đạo diễn Chu, đây là Diệp Thiều Hoa..." Gần đây đạo diễn Chu gần như không hoạt động trong giới giải trí nữa nên không để ý đến tin tức trong giới này, nhưng phó đạo diễn lại biết, ông ta nhỏ giọng nói: “Vì dùng quy tắc ngầm…..Thanh danh trong giới không được tốt.”
Đồng thời cũng cau mày, Diệp Thiều Hoa vậy mà cũng có chút thủ đoạn, thậm chí ngay cả phim của đạo diễn Chu cũng có thể tham gia được, phải biết đây là bộ phim mà một minh tinh hạng A cũng khó có thể được thử vai.
Có điều ông cũng không lo lắng, người mà đạo diễn Chu muốn là người có tài năng thật sự, người như Diệp Thiều Hoa chắc chắn sẽ không được nhận vai.
Ấn tượng của đạo diễn Chu đối với cha Diệp thật sự rất tốt.
Người cha thành thật như vậy thì nhân phẩm của con gái chắc chắn cũng không kém.
Ông nhìn khuôn mặt không có chút tỳ vết nào của Diệp Thiều Hoa, trong lòng hơi động: "Cháu hãy thử đoạn này xem ."
Diệp Thiều Hoa tiếp nhận một tờ giấy từ đạo diễn Chu, liếc mắt nhìn một chút liền theo chuyên gia trang điểm đi hoá trang.
Nửa giờ sau.
Cô mặc một bộ Hán phục màu đỏ nhẹ nhàng xuất hiện, khi bóng dáng màu đỏ kia xuất hiện trước mặt mọi người, hầu như tất cả mọi người đều sững sờ .
Gương mặt vô cùng xinh đẹp kia giống như trăm hoa đua nở, như làn gió thổi qua xua tan sương khói mù mịt lộ ra cảnh sắc rực rỡ.
Vẻ cương quyết nhàn nhạt giữa hai lông mày khiến người ta không cảm thấy phản cảm một chút nào, trái lại cảm thấy đây chính là người cần tìm.
Có thể nói những người như đạo diễn Chu đã nhìn thấy mỹ nhân khắp cả giới giải trí, nhưng cũng không có người nào khiến bọn họ có cảm giác này, nếu như trên thế giới thật sự có tiên nhân thì nhất định chính là cô.
Ông tìm khắp cả giới giải trí cũng không tìm được ứng cử viên phù hợp, cũng không nghĩ đến lại ông lại có thể tìm thấy trong lúc tình cờ.
Lão Diệp quả nhiên là phúc tinh.
Ngay cả 008 cũng hơi kinh ngạc, nó vẫn biết Diệp Thiều Hoa là một thiên tài, nhưng nó chưa bao giờ thấy Diệp Thiều Hoa nghiêm túc cẩn thận diễn kịch như vậy.
Thiên tài quả nhiên là thiên tài.
Đạo diễn Chu hít vào một hơi thật dài, nỗ lực để cho mình có vẻ rất bình tĩnh: "Đây là nhân vật của cháu."
Diệp Thiều Hoa mặc kệ trợ lý đang há to mồm, nhận lấy kịch bản phim " Ma Vực " mà đạo diễn Chu đưa cho.
Cùng lúc đó, hậu trường đang có một đám người đang ngồi.
"Đại thiếu đi thong thả." Trợ lý kế hoạch lau mồ hôi lạnh trên đầu, khúm núm mà nhìn người đàn ông cao to trước mặt.
Người được gọi là đại thiếu gia lại không đi, đôi mắt thâm trầm nhìn theo mấy người đang đứng phía trên, một hồi lâu sau, đầu ngón tay sạch sẽ thon dài mảnh khảnh chỉ vào một người, nghiêng đầu, trầm thấp nói: "Đây là ai?"
Trợ lý kế hoạch sửng sốt một chút, sau đó híp mắt nhìn bóng người kia, một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức tìm đạo diễn Chu sắp xếp.
Nghe được chuyện từ người lập kế hoạch, đạo diễn Chu nhìn Diệp Thiều Hoa, lông mày nhíu chặt.
Người này suy nghĩ cứng nhắc, nhân viên kế hoạch sợ ông ấy đắc tội người khác, lập tức nói: "Lão Chu, ông đừng hồ đồ, bộ phim này có thể quay hay không là phải dựa vào đại thiếu, hơn nữa ông nghĩ một chút đi, đại thiếu luôn luôn giữ mình trong sạch, nhiều năm như vậy cũng không thấy bên cạnh có người, ngài ấy sẽ không làm gì đâu"
Chu đạo nghĩ cũng đúng, sau đó gật đầu: "Vậy tôi ở ngoài cửa chờ Thiều Hoa."
Có được sự đồng ý của đạo diễn Chu, Trợ lý kế hoạch rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Diệp Thiều Hoa đẩy cửa đi vào phòng nghỉ, bên trong chỉ có một người đang quay lưng lại với mình.
Dường như là nghe được động tĩnh, người kia xoay người lại, khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện ở trước mặt cô.
"Nửa năm" Hà Mộ Vân nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, nỗ lực dời ánh mắt, đưa cho cô hợp đồng mà trợ lý vừa in xong, âm thanh trầm thấp như tiếng đàn violin vang lên: "Cô theo tôi nửa năm, tôi sẽ cho cô tài nguyên tốt nhất, thấy thế nào?."
Dáng người anh cao to rắn rỏi, mỗi cái vung tay nhấc chân đều cao quý mười phần.
Dáng vẻ này, giống như đang bàn chuyện làm ăn lớn, chứ không phải chỉ đơn giản bàn về bản hợp đồng nhỏ bé này.
Diệp Thiều Hoa vốn dĩ muốn cầm hợp đồng ném vào mặt anh ta, may anh ta có bộ dáng kia nếu không cô đã đánh cho anh ta một trận rồi.
Nhưng khi cô nhìn lòng bàn tay trái của anh một hồi lâu, bỗng nở nụ cười: "Tôi muốn vai phu nhân của tổng giám đốc, nữ thứ của [Giang Hồ], tôi muốn trong vòng một năm trở thành siêu sao quốc tế, anh cảm thấy thế nào?"
Vốn dĩ 008 muốn nhắc nhở Diệp Thiều Hoa giả bộ một chút để giá trị hảo cảm của Hà Mộ Vân giảm xuống, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Diệp Thiều Hoa diễn bộ mặt đầy tham vọng, nó yên lặng rụt về.
Có một vị ký chủ thích diễn trò, nó cũng vô cùng đau tim đó.
Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, Hà Mộ Vân đúng là có chút ngoài ý muốn, công ty của anh cũng không phải là chưa từng nâng đỡ nữ nghệ sĩ.
Anh cũng không rõ một thoáng rung động từ đáy lòng vừa rồi kia là vì sao, trái tim tựa như muốn từ trong ngực nhảy ra vậy. Anh cũng thừa nhận bản thân có hảo cảm với Diệp Thiều Hoa, một loại hảo cảm khó hiểu.
Nhưng đối với người trực tiếp đưa yêu cầu ra với anh như thế này, hảo cảm của anh tụt xuống nhanh chóng.
Đáy lòng có chút hoài nghi cảm giác rung động vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không.
Hà Mộ Vân híp mắt lại nhìn về phía Diệp Thiều Hoa: “Lòng tham của cô có lớn quá không?