[Đội ngũ] Cấm Điện Tử (Kỵ Sĩ Vong Linh): Xạ thủ mày đừng có ** nữa được không.
[Đội ngũ] Cấm Điện Tử (Kỵ Sĩ Vong Linh): Mày ** không thể ** ở yên treo máy trong suối à? Cái thứ ** gì vậy!
Vốn dĩ Nhiếp Câu mang theo nụ cười đứng xem, thấy đồng đội này lên tiếng sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn đưa tay gỡ tai nghe của Kê Du Cẩn ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Kê Du Cẩn khi quay đầu lại mà cầm lấy di động của anh, ngồi kế bên anh: “Tướng này có thể chơi như vầy, tôi dạy anh.”
Xạ thủ này có thể bắn quân địch lui về sau một khoảng, nếu vừa vặn có thể bắn lui địch vào tường, còn có thể tạo thành hiệu quả một giây làm choáng ngắn ngủi. Nhưng mà muốn đánh ra được hiệu ứng làm choáng này cần phải có một chút kỹ thuật, ít nhất là ở ván cấp thấp như này khó nhìn đến được thao tác kỹ xảo như vậy.
Sát thủ đối diện vì bắt được Kê Du Cẩn mấy lần mà trở nên xanh, trang bị cũng hơn xạ thủ một món. Cho nên khi thấy xạ thủ rời khỏi phạm vi phòng thủ của trụ, sát thủ này không lo lắng gì mà vượt sông qua đây, muốn dùng một combo bắt xạ thủ.
Nhưng mà, lúc này xạ thủ lại không đưa tay chịu trói, mà dùng một skill đánh lui sát thủ vào tường, càng muốn mạng mà ép sát thủ vào phạm vi bắn của trụ! Chỉ một giây ngắn ngủn làm choáng, sát thủ không chỉ bị xạ thủ dùng một combo công kích, mà còn bị trụ bắn cho một phát, chỉ còn dính tí máu! Hắn cũng bất chấp tất cả muốn chạy khỏi trụ, nhưng đã chậm, trụ lại bắn thêm một phát nữa, sát thủ tham lam này ngủm củ tỏi ở nơi cách trụ không xa.
Thành công gặt được một đầu người, lại là sát thủ xanh bên team địch, đồng đội nóng nảy cuối cùng cũng không phun châu nhả ngọc nữa. Mà đây cũng chỉ mới bắt đầu, xạ thủ dần xanh lên, từ lót dép cho cả team dần lật người thành gánh luôn team, gom full trang bị bắt đầu phản sát team địch, lưu loát dứt khoát liên tục gặt chín đầu người, sau đó phá hủy nhà chính bên địch, thậm chí còn lấy được MVP.
Trên giao diện khi kết thúc trận đấu, đồng đội sôi nổi nhấn like và gửi yêu cầu kết bạn. Nhiếp Câu nhấn từ chối tất cả, cũng báo cáo tên đồng đội phun châu nhả ngọc lúc nãy.
Sau khi làm xong hết thảy, Nhiếp Câu trả lại di động cho Kê Du Cẩn.
Kê Du Cẩn mắt sáng ngời nhìn Nhiếp Câu, mang theo sùng bái, khua tay nói: ‘Cậu thật là lợi hại.’
Nhiếp Câu bật cười nói: “Này thì có gì lợi hại, tôi chỉ chơi quen hơn anh một chút thôi, trò chơi này còn có hình thức đấu với máy, chuyên môn dùng cho người mới luyện tướng, anh có thể đánh vài ván với máy trước, làm quen với các kỹ năng của tướng này nọ. Anh thông minh như vậy, sẽ rất nhanh hiểu được cách chơi.”
Kê Du Cẩn cảm thấy mình với đánh giá “thông minh” này, có hơi xấu hổ.
‘Dù cho tôi học xong rồi, chắc chắn cũng sẽ kém cậu. Cậu có thể dựa vào chơi game này để kiếm tiền, trình độ như vậy giỏi biết bao nhiêu.’
“Biết chơi game đâu tính là giỏi giang gì, chính vì tôi không có tài năng gì khác nên mới dựa vào cái này để kiếm tiền, anh đừng khinh thường tôi là được rồi.”
‘Không đâu! Bất kể là ngành nghề gì, có thể làm giỏi đều là lợi hại.”
Không rối rắm với đề tài này nữa, Nhiếp Câu tiếp tục hỏi chuyện lúc nãy anh muốn hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì? Tôi đi mua đồ ăn.”
Kê Du Cẩn nhanh chóng tỏ vẻ: ‘Chúng ta cùng đi đi.’
Nhiếp Câu ngăn lại đối phương: “Mua không có bao nhiêu đồ hết, tôi đi một mình là được, anh ở nhà nghiên cứu trò này đi, tôi sẽ về nhanh thôi… Được rồi, chọn món đi.”
Kê Du Cẩn không thể thay đổi quyết định của Nhiếp Câu, cuối cùng vẫn gọi hai món cơm nhà đơn giản dưới sự thúc giục của hắn, sau đó nhìn theo Nhiếp Câu ra ngoài mua đồ ăn.
Quả thật cảm thấy để đối phương một mình đi mua đồ ăn là một hành vi không quá thích hợp, nhưng nghĩ đến hôm nay không cần ra khỏi nhà, không cần gặp người lạ, Kê Du Cẩn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lại nghĩ đến lát nữa có thể ăn được đồ ăn Nhiếp Câu nấu, Kê Du Cẩn không tự chủ mà cong khóe miệng, trong lòng tràn ngập một sự vui vẻ không tên.