Nhiếp Câu mặt không biểu cảm mà nhìn đối phương, đôi tay phẫn nộ nắm chặt thành quyền. Người này, vừa mở miệng đã nói chuyện khó nghe như vậy, quả nhiên đến đây chẳng có ý gì tốt.
“Nghe nói ông tên Từ Đức Trung, bây giờ còn không có đổi tên nhỉ? Ông như thế này, thật là bôi nhọ cái tên này.”
Không có chút đạo đức nào, khỏi nói đến trung hậu.
Từ Đức Trung không để bụng: “Mày nên gọi tao là cha vợ.”
“Ông có mục đích gì, nói thẳng đi.” Nhiếp Câu trực tiếp nói rõ.
“Tao còn có mục đích gì nữa, chỉ là một người già không có chỗ ở mà thôi, muốn tìm đứa con duy nhất dưỡng lão ấy mà. Đáng tiếc, thằng con bất hiếu kia vậy mà không đến gặp tao một cái!” Từ Đức Trung vừa nói vừa lắc đầu, làm ra bộ dáng tiếc hận.
Nhiếp Câu đã hiểu, đây là tới đòi tiền: “Muốn người dưỡng lão? Được thôi, ông đến viện dưỡng lão, đảm bảo tìm một hoàn cảnh tuyệt đẹp, phục vụ chu đáo.”
“Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, đưa cho tao năm triệu, tao sẽ về quê. Tao biết con đàn bà họ Kê kia rất biết kiếm tiền, nếu không trước đây tao cũng không cưới bà ta. Hai năm trước bà ta mới chết, để lại cho con tao không ít di sản đúng không? Tao chỉ cần năm triệu, bọn mày hoàn toàn có thể lấy ra được.”
(Năm triệu nhân dân tệ = 12 tỷ 751 triệu 852 ngàn VNĐ)
Ông già khốn nạn này, tính kế đến thật rõ ràng, đáng tiếc Nhiếp Câu một đồng cũng sẽ không cho. Người như vậy, được một tấc sẽ muốn tiến một thước. Nếu lần này thật sự đưa cho ông ta năm triệu, lần sau sẽ dám mở miệng đòi mười triệu.
Nhiếp Câu giơ di động lên, mặt trên hiện giao diện ghi âm: “Những lời này của ông tôi đã ghi âm lại, tống tiền người khác với số tiền lớn, có thể bị phán mười năm tù trở lên, ông vừa mới ra tù phải rõ ràng hơn tôi mới đúng chứ. Sao? Còn muốn về bóc lịch thêm mười năm à?”
Cuối cùng Từ Đức Trung cũng thay đổi sắc mặt. Lúc ông ta đi tù, di động dùng phím bấm vẫn còn chưa phổ biến, khi đó Đại Ca Đại (*) còn lưu hành phổ biến nhất, hiện giờ hầu như người nào cũng có một cái smartphone. Từ Đức Trung ra tù trong khoảng thời gian này còn chưa hoàn toàn biết rõ smartphone còn có chức năng này đâu.
Thấy Nhiếp Câu túm được nhược điểm của mình, Từ Đức Trung hung tợn nhìn Nhiếp Câu trong chốc lát, sau đó nói: “Được, thằng nhóc mày xảo trá lắm, mày cứ chờ đó!”
Sau khi đuổi Từ Đức Trung đi, Nhiếp Câu trở về dặn dò các bảo mẫu: “Ông ta tạm thời đi rồi, nhưng để phòng ngừa, trong khoảng thời gian này đừng mang An An ra khỏi khu nhà. Chờ đến khi xác nhận được ông ra không xuất hiện nữa, mới khôi phục như trước đây.”
Bảo mẫu và nguyệt tẩu đều thận trọng gật đầu: “Được cậu Nhiếp, chúng tôi sẽ chú ý.”
Một lần chú ý này, chú ý đến nửa năm, An An đã có thể đỡ đồ vật mà lung lay đứng lên đi vài bước, Từ Đức Trung cũng không xuất hiện lần nào nữa.
Đây là thời điểm quan trọng để con nít nhận thức các sự vật, không thể để bé cứ bị nhốt mãi trong phạm vi khu nhà. Sau khi nhận được lời dặn dò phải thật cẩn thận của Nhiếp Câu, bảo mẫu và nguyệt tẩu mới đưa An An ra ngoài tản bộ lần nữa.
Lại qua một đoạn thời gian không xuất hiện cái gì khác thường, cuối cùng Nhiếp Câu cũng thả lỏng cảnh giác.
Hôm nay, Nhiếp Câu mang theo Kê Du Cẩn đi gặp bác sĩ tâm lý, kiểm tra bệnh trầm cảm.
“Trạng thái của người bệnh đã tốt hơn rất nhiều, người nhà đã chăm sóc rất tốt. Kế tiếp chỉ cần uống thuốc đúng giờ, chú ý đến cảm xúc của người bệnh, bệnh tình sẽ từ từ khang phục. Nếu có thể tìm được một ít chuyện hứng thú để làm, dời đi sự chú ý của anh ấy thêm nhiều chút, hiệu quả trị liệu sẽ càng tốt hơn.”
Bác sĩ chẩn bệnh làm Nhiếp Câu nhẹ nhàng thở ra, Kê Du Cẩn có thể từ từ khang phục, chính là tin tức tốt nhất đối với hắn.
Còn chuyện bác sĩ nói dời đi sự chú ý, Nhiếp Câu nghĩ, có phải nên khuyến khích Kê Du Cẩn về lại tiệm tiếp tục làm việc không? Cửa hàng bánh kem bây giờ có Chung Trình quản lý, kinh doanh gọn gàng ngăn nắp, bận nhưng không loạn, Kê Du Cẩn trở về không cần làm những việc khác, cứ làm công việc làm điểm tâm ngọt anh thích nhất là được…
Rời bệnh viện không bao lâu, Nhiếp Câu nhận được điện thoại bảo mẫu gọi đến.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của bảo mẫu mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Cậu Nhiếp, ông già kia lại xuất hiện, ông ta bắt An An đi mất rồi!”
Âm thanh từ điện thoại truyền ra, bị Kê Du Cẩn nghe thấy, sắc mặt của anh lập tức tái nhợt, thân thể lung lay, xém chút té ngã.
Nhiếp Câu nhanh chóng đỡ lấy Kê Du Cẩn, trong điện thoại, bảo mẫu còn đang nói: “Ông ta không nói gì, đoạt lấy đứa nhỏ chạy đi, ném lại một tờ giấy, phía trên viết một số điện thoại…”
“Số điện thoại bao nhiêu?”
“157XXXXXXXX.” Bảo mẫu nói.
Nhiếp Câu ghi nhớ số điện thoại, sau đó an ủi Kê Du Cẩn: “Không sao đâu A Cẩn, em nhất định sẽ cứu An An về, bây giờ anh về nhà trước chờ em, đừng nghĩ nhiều, tin tưởng em là được, có được không?”
Kê Du Cẩn lắc đầu: ‘Em muốn làm thế nào, anh muốn đi theo em.’
Nhiếp Câu muốn từ chối theo bản năng, vì Kê Du Cẩn có bóng ma tâm lý với Từ Đức Trung, nếu tự mình đối mặt với đối phương, Nhiếp Câu lo lắng Kê Du Cẩn sẽ chịu kích thích.
‘An An là con của anh, anh không thể không làm gì. Nhiếp Câu, anh cũng không yếu đuối đến vậy.’
Nhiếp Câu ngây ngẩn cả người, hắn vẫn xem A Cẩn là một món đồ dễ vỡ cần được cẩn thận che chở, lại quên mất A Cẩn cũng có một mặt kiên cường. Giống như đời trước, kiên quyết rời đi, tình nguyện một mình nhận đau khổ mang thai sinh con.
“Được rồi, chúng ta cùng xem hắn rốt cuộc là muốn làm gì.”
Nhiếp Câu gọi đến dãy số kia, đối phương hình như cũng đang chờ đợi, nhanh chóng bắt máy: “Còn nhanh hơn tao tưởng nhiều, xem ra mày rất lo cho thằng oắt con này nhỉ?”
“Nó cũng là cháu ông đó, có điều kiện gì chúng ta từ từ nói, hi vọng ông đừng nhất thời xúc động, làm ra chuyện đau lòng cho tất cả chúng ta.” Nhiếp Câu muốn dùng tình thân dao động đối phương.
Nhưng mà, người dám làm ra chuyện như thế này, nhân tính còn chẳng có, không cần phải nói đến tình cảm.
“Ít nói mấy thứ đó với tao, thằng con tao còn không nhận người cha này, tao còn trông cậy gì đến việc thằng oắt này coi tao là ông nó? Đừng có nói nhăng nói cuội nữa, tao muốn năm triệu, trước sáng mai phải chuẩn bị xong. Tao đã liên hệ với bọn buôn người, ngày mai bọn mày còn chưa chuẩn bị xong năm triệu, tao sẽ bán thằng oắt này để đổi lấy tiền dưỡng lão.”
Lòng Nhiếp Câu căng thẳng, lão súc sinh này thật sự có thể làm ra được chuyện này, tuyệt đối không phải dọa chơi.
“Sau khi chuẩn bị xong rồi, tôi phải đến đâu để đưa cho ông?” Nhiếp Câu hỏi.
Từ Đức Trung đáp: “Chuẩn bị tiền xong lại nói, lỡ như tao nói vị trí của tao cho mày, mày đi báo cảnh sát thì phải làm sao? Tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ báo cảnh sát, nếu tao phát hiện tụi mày đi báo cảnh sát, tao sẽ chôn thằng oắt con này đi cùng.”
“Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát, ông đừng làm tổn thương đến thằng bé, tôi chuẩn bị xong tiền sẽ liên hệ với ông sau.” Nhiếp Câu nói.
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Câu lưu lại bản ghi âm, trực tiếp mang theo Kê Du Cẩn đến đồn cảnh sát gần đó.
‘Không phải ông ta nói không được báo cảnh sát sao?’ Kê Du Cẩn hoảng sợ giữ chặt Nhiếp Câu.
“Đối phó với loại người này, phải tìm người chuyên nghiệp đến, nếu không thì ông ta có đứa nhỏ trong tay, dễ dàng khống chế, chúng ta không đấu lại ông ta. Yên tâm đi, cảnh sát thành phố S rất chuyên nghiệp, họ biết làm sao để cứu đứa nhỏ về an toàn hơn là chúng ta.” Nhiếp Câu bình tĩnh nói.
Bắt cóc đứa nhỏ, tống tiền với số tiền lớn, chuyện này đã xem như là một vụ án hình sự nghiêm trọng. Cảnh sát vừa nghe ghi âm trong điện thoại Nhiếp Câu, lập tức hành động.
“Đối phương mới ra tù, trước đó đã ngồi tù hơn 20 năm, không quá hiểu biết trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ, phỏng chừng cũng không biết có thể định vị di động.” Nhiếp Câu cung cấp manh mối.
Cảnh sát lập tức định vị vị trí của Từ Đức Trung thông quan số điện thoại, phát hiện đối phương vậy mà lại ở một nơi cách khu nhà của bọn họ không xa, một công trường đang thi công dang dở. Công trường đó là một khu nhà đang xây dựng, chỉ là gần cuối năm rồi nên tạm thời đình công.
Thời tiết lạnh giá, công trường còn chưa xây xong, nơi chắn gió cũng không có, cơ bản là không ai đến đó làm gì.
Nhiếp Câu cảm thấy may mắn, hắn nói chuyện điện thoại xong lựa chọn báo án ở cục cảnh sát gần đây, không có về cục cảnh sát gần khu nhà. Bởi vì khoảng cách từ công trường kia đến cục cảnh sát bên khu nhà bọn họ ở rất gần, nói không chừng Từ Đức Trung đang nhìn chằm chằm nơi đó, phòng ngừa Nhiếp Câu đi báo cảnh sát.
‘Chỗ đó lạnh như vậy, đứa nhỏ có thể bị đông lạnh hay không?’ Kê Du Cẩn hỏi Nhiếp Câu, vô cùng sốt ruột.
“Đừng sợ, chúng ta rất nhanh là có thể cứu con ra rồi.” Nhiếp Câu an ủi.
Nhưng trong lòng Nhiếp Câu cũng rất lo lắng, suy cho cùng thì An An cũng là con của hắn, trừ A Cẩn ra thì nó là người thân quan trọng nhất của hắn trên đời này. Chỉ là Nhiếp Câu không biểu hiện sự lo lắng của mình ra mặt, hắn cần phải bình tĩnh, nếu hắn hoảng loạn, vậy A Cẩn phải dựa vào ai đây?
“Chúng tôi đã liên hệ với cục cảnh sát ở khu nhà bên kia, họ sẽ điều tra trước xem phạm nhân có đồng lõa hay không. Hai người yên tâm, cảnh sát sẽ không để đối phương cảm thấy được khác thường. Cũng may hai người trước tiên lựa chọn báo cảnh sát, chúng tôi mới có đủ thời gian ứng phó. Có một số gia đình gặp loại chuyện này không dám báo cảnh sát, cuối cùng bị tội phạm nắm nhược điểm, tạo thành bi kịch. Hai người nguyện ý tin tưởng cảnh sát, chúng tôi cũng sẽ không phụ sự tín nhiệm của hai người!” Cảnh sát đảm bảo với họ.
Từ Đức Trung đòi năm triệu, Nhiếp Câu quả thật có tiền, nhưng bây giờ ai sẽ để nhiều tiền mặt như vậy ở nhà đâu? Đều để trong tài khoản ngân hàng cả. Muốn rút một lần ra nhiều tiền mặt như vậy, lưu trình không phải một ngày là xong, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên để Nhiếp Câu lựa chọn báo cảnh sát.
Năm triệu cảnh sát giúp Nhiếp Câu gom đủ, đương nhiên không phải tiền thật, mà để ứng phó với những chuyên án thế này, đạo cụ chuyên môn chế tạo ra để đối phó với tội phạm. Những tờ tiền này được làm rất thật, nếu không dùng máy soi tiền căn bản sẽ không phân biệt được thật giả.
Sau khi chuẩn bị xong, Nhiếp Câu lại gọi điện thoại cho Từ Đức Trung: “Tôi đã chuẩn bị xong tiền, làm sao để đưa cho ông?”
“Nhanh như vậy? Xem ra bọn mày rất có tiền, tao cảm thấy vẫn chưa đủ… thôi bỏ đi, tranh thủ thời gian, tao sẽ tha cho bọn mày lần này, mày mang tiền đến chỗ XXX này, nhớ kỹ, nếu muốn thằng nhóc này được an toàn, đừng có báo cảnh sát.” Từ Đức Trung nói địa chỉ, đúng là nơi cảnh sát đã định vị kia.