“Thằng nhỏ này, sao con ngủ ở đây? Có phải uống say hay không?” Khi dì nói, vẻ mặt không thể che giấu nghi hoặc, dường như nghĩ thằng nhóc vừa đẹp trai vừa đàng hoàng như này lại ngủ lăn lóc ngoài đường giống hoàn cảnh mấy người vô gia cư vậy.
Nhiếp Câu ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Con không sao.”
Cuối cùng, lại bỏ thêm một câu: “Cảm ơn dì đã đánh thức con.”
Trước kia hắn vốn không có tố chất như vậy, nhưng A Cẩn của hắn là một người rất biết lễ phép, Nhiếp Câu muốn thử sửa lại lời nói và hành động của mình.
Tỉnh dậy rồi Nhiếp Câu đến công ty môi giới nhà đất, tỏ ý muốn thuê nhà. Tiền của hắn không nhiều lắm, đây lại gần với quảng trường phồn hoa của thành phố S, tiền thuê nhà không hề rẻ. Cuối cùng chỉ có thể thuê được một gian nhỏ dưới tầng hầm.
Phòng thuê là một một tầng hầm chứa đồ đạc được sửa sang lại, chỉ có mười mấy mét vuông, còn cần phải dùng chung nhà vệ sinh với mấy người khác, lại tốn hết một ngàn rưỡi tiền thuê một tháng, trả theo từng tháng. Dù là thành phố S tấc đất tấc vàng, nhưng giá thuê này cũng hơi cao, tuy nhiên đây là khu nhà của A Cẩn đó! Nghĩ đến điểm này thôi, Nhiếp Câu liền cam tâm tình nguyện bỏ thêm tiền.
Cũng may phòng có thể ở ngay, đêm nay Nhiếp Câu tránh được cảnh màn trời chiếu đất.
Sau khi ở căn phòng mới thuê rửa mặt chỉnh chu một chút, Nhiếp Câu xem thời gian, đã qua buổi trưa. Hắn không định ngủ trưa, mà đến một cái siêu thị gần khu nhà để nằm vùng.
May mắn không tệ, khoảng 2 giờ chiều, Nhiếp Câu đã chờ được người hắn muốn gặp.
Đó là A Cẩn hắn tâm tâm niệm niệm, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần hưu nhàn sẫm màu, mái tóc chải vuốt gọn gàng mềm mại dài đến cổ, nguyên nhân chắc là gần đây anh chưa đi cắt. Làm Nhiếp Câu không khỏi nhíu mày chính là, vẻ mặt A Cẩn buồn bã không vui, tinh thần thoạt nhìn cũng rất kém.
Nhiếp Câu nhìn vừa kích động vừa đau lòng, kích động là vì hiện tại A Cẩn của hắn vẫn còn sống, đau lòng vì tình hình gần đây của đối phương không tốt, mà hắn lại không thể giúp được gì.
Kê Du Cẩn không thích chen chúc và ầm ĩ, bởi vậy anh sẽ chọn thời điểm xế chiều tầm 1 – 2 giờ thưa người thế này để đến siêu thị mua sắm, mua thuốc đêm nay và nguyên liệu nấu ăn cho buổi sáng với trưa mai. Có đôi khi vì để giảm bớt số lần đi siêu thị, anh còn sẽ mua lượng nguyên liệu nấu ăn cho hai ba ngày.
Sau khi chọn xong nguyên liệu nấu ăn, Kê Du Cẩn đẩy xe mua hàng qua khu nhu yếu phẩm hàng ngày -- đầu vòi sen tối hôm qua bị anh làm hỏng rồi, phải mua cái mới về thay.
Mấy thứ đồ ít người mua như này, thường sẽ được đặt ở tầng cao nhất của kệ để hàng, Kê Du Cẩn thử nhón chân vươn tay lên lấy. Chỉ là độ cao đó với người cao 1m7 như Kê Du Cẩn mà nói vẫn còn hơi khó khăn, dù cho anh có cố vươn tay dài thế nào cũng vẫn còn thiếu một chút.
Kê Du Cẩn nhìn quanh quất muốn tìm một nhân viên hướng dẫn mua sắm giúp đỡ, nhưng nhìn đến nhân viên còn thấp hơn anh vài cm, Kê Du Cẩn cảm thấy không bằng tự mình thử lại lần nữa.
Lúc này, một bóng người cao lớn đứng sau lưng anh, đưa tay nhẹ nhàng lấy thứ đồ mà anh mất cả buổi vẫn không lấy được.
“Muốn lấy cái này phải không?” Đối phương hỏi, giọng nói trôi chảy, hơi lạnh lùng như tiếng ngọc va chạm, gió núi thổi qua.
Kê Du Cẩn quay đầu nhìn lại, đó là người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt càng khiến người ta động lòng hơn cả giọng nói kia.
Nhận lấy đồ đối phương đưa qua, Kê Du Cẩn gật gật đầu, sau đó có hơi đông cứng mà cười cười với đối phương, tỏ vẻ cảm ơn.
Hiếm thấy chính là, người kia dường như nhìn ra ý của anh, nói với anh “Không cần cảm ơn” rồi mới biến mất sau tầng tầng lớp lớp kệ để hàng ở siêu thị.
Lúc Kê Du Cẩn đẩy xe mua sắm đi tính tiền còn đang nghĩ về người đàn ông giúp anh lấy đồ lúc nãy. Cao to, anh tuấn, giọng nói còn dễ nghe như vậy, đúng là loại người mà Kê Du Cẩn nằm mơ cũng muốn trở thành.