Hoằng Minh giận đến bụng nhỏ cũng muốn lồi đi ra, muốn tranh luận nữa, lại nghe Thư ma ma nói: "Ai, gia tới."
Chúng ta đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi hành lang xa xa có mấy người đi qua hướng bên này, nhìn bóng dáng dẫn đầu chắc là Thập Tứ. Hoằng Minh khẽ gọi một tiếng: "Ama!" Liền như con ruồi không đầu đi loạn. Hoằng Ánh cũng giùng giằng muốn chạy. Hai đứa bé này xem cha chúng như ôn thần sao?
Ta ôm lấy Hoằng Ánh, không để cho hắn động. Hoằng Minh thấy không còn đường để trốn, cho nên nhấc khăn trải bàn lên chui vào xuống dưới bàn. A, ta quên nói cho hắn biết, có Mẫn Mẫn ở dưới đó.
Hoằng Minh để khăn trải bàn xuống liền làm ổ trong đó không có động tĩnh, xem ra cùng Mẫn Mẫn bình an vô sự. Thập Tứ rất nhanh đi tới gần, ta đứng dậy, hắn xoải một bước dài đến bên cạnh ta, cầm tay của ta. Hắn nhìn ta chằm chằm, có chút nóng nảy mà nói: "Trước kia. . . . . . Sau này sẽ không rồi."
Cái gì trước kia sau này? Ta nghi ngờ nhìn hắn một chút, bất quá lại lo lắng một đứa bé một con mèo dưới bàn, liền nói: "Chút nữa còn phải Bái Nguyệt, ngươi không đi chuẩn bị sao?"
"Cái này cần phải đi thay quần áo khác." Hắn còn lôi kéo ta không thả, chợt cúi đầu nhìn thấy Hoằng Ánh, liền trừng mắt nhìn hắn.
Hoằng Ánh nắm vạt áo ta trốn sau lưng ta không chịu ra ngoài, ta sờ sờ đầu của hắn an ủi. Thập Tứ tiến tới sau lưng ta hỏi: "Ngươi thế nào ở nơi này?" Hoằng Ánh liền trốn sang bên kia, nhất định không nhìn cha hắn. Thập Tứ chấp nhất muốn xách Hoằng Ánh đi ra ngoài: "Tránh cái gì?" Ta một phen ôm lấy Hoằng Ánh, nói: "Hắn khóc, ngươi biết dỗ sao?"
Thập Tứ sững sờ nhìn ta, lắc đầu một cái. Ta nói: "Vậy thì chớ gây chuyện, ta đang mặc bộ quần áo mới." Hoằng Ánh ôm lấy cổ của ta, đầu cũng không chịu ngẩng lên, cha hắn nếu làm hắn khóc, khẳng định nước mắt nước mũi trát đầy thân ta.
Thập Tứ nhẹ giọng hỏi: "Nàng thích nó sao?"
Ta trả lời: "Bọn chúng thật giống ngươi. Chơi rất khá." Ta lại nói mấy câu, đuổi Thập Tứ đi. Đá đá dưới bàn, nói: "Đi ra. Tìm Hằng Nga đủ chưa?"
Khăn trải bàn động mấy cái, đầu tiên là cái mông Hoằng Minh ra ngoài, ngồi dậy quay ra sau, mọi người nhìn đến bộ dáng kia của hắn, cười đến ngửa tới ngửa lui, Thư ma ma cũng không nhịn được. Mẫn Mẫn bị hắn ôm ở trong tay, toàn bộ đuôi sam tụt ra ngoài, bắt đầu rối tung từ đỉnh đầu, giống như uốn tóc qua, bím tóc tua ra cụp xuống, mắt thấy cũng sắp rớt xuống đất. Hằng Nga không có, bất quá tìm được thỏ ngọc, không, ngọc miêu.
Ta hết sức nhịn cười, nói: "Xem ra nó thật thích của ngươi. . . . . ." Tóc.
Đông Vân nhận lấy Mẫn Mẫn, ta kiểm tra trên mặt và trên người hắn có dấu vết bị cắn bị cào hay không, cư nhiên không có, xem ra Mẫn Mẫn đối với hắn rất thân thiện. Hoằng Minh miệng mếu máo, rốt cuộc oa oa khóc lên, sau đó liền nhào tới trong ngực ta. Quần áo mới của ta . . . . .
Hoằng Ánh ở một bên nhiều hứng thú quan sát ca ca, Hoằng Minh so với Hoằng Ánh sức hơi lớn, ta bị hắn ghìm chặt có chút khó thở, nhưng mà vẫn miễn cưỡng nói với Đông Vân cùng Thư ma ma: "Chuẩn bị y phục. . . . . . Thư ma ma, chải đầu cho hai a ca."
Bái Nguyệt từ trước đến giờ do nữ nhân chủ trì, Đích Phúc Tấn Hoàn Nhan Thị việc nhân đức không nhường ai trở thành chủ tế. Nàng quỳ ở phía trước, chúng ta theo thứ tự quỳ phía sau nàng, quay về phía mặt trăng sáng thật là nễ mặt dập đầu ba cái. Sau khi xong, đốt giấy ánh trăng ngay tại chỗ.
Các tiết mục này của nữ nhân, tới đó là kết thúc. Chờ chúng ta đều rút lui ra khỏi đây, liền đến phiên Thập Tứ tế bái. Phó Hữu Vinh mới vừa để xuống cái đệm cho hắn, liền có một cỗ gió lớn thổi qua. Mắt thấy trăng sẽ ẩn đi, Thập Tứ nhanh chóng dập đầu xong, vừa muốn đứng dậy, mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống, hắn còn chưa có phản ứng kịp, liền ào ào xối xuống toàn thân hắn.
Nam nhân quả nhiên không được Thái Âm tinh quân thích a!
Hoàng đế còn chưa có hồi kinh, trên căn bản Thập Tứ mỗi ngày cũng cần thường trực đi làm, có lúc buổi tối cũng không về nhà, cảm giác cùng hai tháng trước không có khác biệt lớn. Ngày hôm qua Trung thu buông lỏng một buổi chiều, hôm nay như cũ dậy sớm bắt đầu đi làm việc. Ta thì nhận được tin tức của Văn Khuê Đường , có một số sách mới hoàn thành in ấn, hôm nay được bày bán, vì vậy buổi sáng liền chạy tới phố Long Phúc Tự đi dạo.
Ở độ sâu ba gian, an tĩnh, tràn đầy giấy mực mùi thơm tiệm ăn đợi trong hai canh giờ, quét qua thẻ hướng dẫn bên ngoài từng nhóm hộp sách trên kệ, chọn lựa mấy quyển cảm thấy hứng thú. Thuận tiện để cho bọn họ giúp ta sửa chữa một quyển bức vẻ khắc bản bị mốc một phen. Trong tiệm cũng cho thiếu, chẳng qua ta vẫn không có khó khăn trong chi tiêu, số lượng cũng không lớn, đều trả hết tại chỗ.
Buổi trưa trở lại trong phủ, không đợi vào viện, liền thấy Phó Hữu Vinh ra đón. Hắn thỉnh an, còn chưa có xong toàn bộ liền vội vã ngồi dậy nói: "Phúc Tấn ngài trở lại rồi!"
Nhìn hắn ở đây, thì biết Thập Tứ cũng khẳng định ở nhà, hắn hôm nay kết thúc công việc thật sớm a. Ta vừa đi vừa nói: "Thế nào, chờ ta trở lại vo gạo nấu cơm?"
Phó Hữu Vinh hắc hắc cười theo hai tiếng, thấp giọng trả lời: "Buổi sáng hôm nay thân thể gia khó chịu, còn có chút nóng lên, nghĩ là tối hôm qua mắc mưa, bị chút phong hàn."
Bị bệnh? Không phải ngất xỉu bị nâng trở lại đi. Ta dừng lại bước chân, cau mày hỏi: "Rất nghiêm trọng? Uống thuốc chưa?"
Hắn trả lời: "Mới vừa chẩn mạch. Gia trở lại vẫn nhớ tới Phúc Tấn. . . . . ."
"Ừ, vậy thì nhìn một chút." Nói xong liền vén màn lên bước vào trong phòng.
Thập Tứ chiếm cứ giường của ta, đắp một cái chăn thật dầy, cuộn thành một cuộn, chỉ có đầu lộ bên ngoài, sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn nhìn thấy ta, liền muốn ngồi dậy, ta ra sức vỗ chăn một cái, nói: "Nằm đi, chớ giằng co."
Hắn đáng thương nhìn ta nói: "Nàng rốt cuộc đã trở lại."
"Đại phu so với ta tới trước không được sao." Ta ngồi vào mép giường, hắn mới đàng hoàng một chút.
Thư ma ma bưng chén thuốc lên, cư nhiên giao vào trên tay ta, ta xem một chút chất lỏng thảo dược màu đen bốc hơi nóng toả ra mãnh liệt, lại xem một chút Thập Tứ cuộn lấy chăn đang nằm, hỏi: "Muốn ta thử thuốc sao?"
Hắn nửa ngồi dậy dựa vào thành giường, nhận lấy chén nói: "Không cần, rất đắng." Thử một chút nhiệt độ, liền một hơi uống cạn. Thư ma ma lại bưng nước trà lên cho hắn súc miệng, ta gọi Đông Vân lấy mứt hoa quả trong hộp cầm một viên mơ khô để cho hắn ngậm.
Hắn uống thuốc liền lùi về trong chăn đổ mồ hôi, ta liền muốn xuống giường đi, hắn kéo ta hỏi: "Nàng đi đâu?"
Ta đáp: "Đến trên tháp bên kia dựa vào đọc sách." Hắn chiếm giường, ta cuối cùng phải tìm nơi khác ngủ trưa.
Hắn không buông tay, nhìn ta hỏi: "Ở nơi này xem không được sao?"
Quách Khoa đem toàn bộ sách hôm nay ta mua xếp chồng ở trên bàn đầu giường, ta thuận tay chọn một quyển, cầm cái đệm gấm tựa vào đầu giường lật xem. Thập Tứ vẫn cầm lấy tay ta, ta lật giấy bất tiện, muốn rút về lại nửa ngày giãy không ra. Ta tức giận nói: "Ta lại không thể chạy, ngươi nắm chặt ta làm gì?"
Hắn mở to mắt nhìn ta mấy giây, mặc dù buông lỏng tay, lại gối đầu đến trên đùi ta ."Cũng không phải là đứa trẻ rồi, hảo hảo nằm!" Ta vừa nói vừa đẩy hắn ra. Hắn ôm lấy eo của ta, kề mặt vào trên người ta, buồn bực nói: "Đừng động, đầu ta đau. Cho ta dựa vào một chút không được sao?"
Ta hết cách với hắn rồi, hắn ở trên người ta tìm vị trí thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi, nhưng một tay vẫn còn ôm eo của ta. Ta cho rằng đầu của hắn chỉ để trên bụng của ta một chút hắn sẽ lấy ra thôi.
Đến lúc cơm tối, Thập Tứ đã tốt lên không sai biệt lắm, nhiệt độ cũng giảm xuống, còn xuống giường uống một chút cháo. Sau khi hắn ăn xong đi ngoài phòng đi hai vòng, uống ly trà, liền rửa mặt ngủ. Sớm một chút nằm xuống, lúc nửa đêm lại lăn qua lộn lại, làm cho ta cũng không có cách nào ngủ. Cuối cùng hắn cư nhiên huyên náo sột soạt sờ soạng bò xuống giường, ta không thể nhẫn nhịn được nữa nói: "Hơn nửa đêm ở nhà mình giả trang thành kẻ trộm rất thú vị sao?"
Hắn"A" một tiếng, nói: "Đánh thức nàng rồi hả?" Chăn đắp bị hắn kéo tới cuốn đi, bình quân một phút lật người hai lần trở lên, nếu không tỉnh đó mới là người chết."Ta đói bụng." Hắn nói xong đốt cây nến sáng lên.
Cũng canh ba rồi, người này thật biết giày vò hạ nhân. Ta xoa xoa mắt nằm xuống lại, nói: "Ngươi gọi Phó Hữu Vinh đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi ăn đi. Xong rồi trở về phòng của mình." Ban ngày hắn ngủ đủ rồi, bây giờ tới phá ta.
Thế nhưng hắn lại ôm cái hộp điểm tâm nhảy về trên giường, nói: "Ta liền ăn một chút bánh ngọt bổ sung đi." Sau đó liền rột roạt cắn. Ăn xong rồi, còn nghe được âm thanh tỏm tỏm rót trà của hắn. Sau đó, rốt cuộc an tĩnh. . . . . .
Thời điểm ta an tâm chợp mắt, hắn lại mang theo hương bánh ngọt lại gần, ở trên cổ của ta nhẹ nhàng sờ hôn. Ta quay lưng lại không để ý tới hắn, thế nhưng hắn lại lấy tay đến trước mặt cởi dây áo ngủ của ta, ôm lấy ta cứng rắn đè ta nằm ngửa ra. Môi hắn cọ xát vành tai của ta, thì thầm nói: "Hàm nhi, chậm chút rồi ngủ. . . . . ."
Ta mở mắt ra, mãnh liệt đẩy hắn ra nói: "Đừng kêu Hàm nhi." Hắn gọi như vậy, làm cho ta toàn thân ớn lạnh.
Hắn ngẩn ngơ, rồi sau đó hỏi: "Vậy kêu là gì?"
Ta nhớ tới biểu hiện ban đầu của hắn tương tự lúc Lý Hạo mười mấy tuổi, liền nói: "Hoàng thượng kim khẩu ngự ban, gọi tỷ tỷ."
Cặp mắt hắn đột nhiên nheo lại, hai ba lần lột áo ngủ của ta, ta ứng phó không kịp, đợi muốn bổ cứu thì đã chậm, đôi tay bị hắn ngăn chận. Trán hắn để trên bụng ta, lưỡi ở chung quanh rốn của ta vẽ loạn. Ta bị nhột kinh khủng, quay người trốn. Hắn gắt gao bóp chặt eo của ta, một đường hôn lên, dùng môi đồ lên hoa văn trên cái yếm." Phải làm hai con chim thêu này mệt nhoài một chút. . . . . ." Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt ve cúi đầu xuống nhìn lông chim hoàng oanh đa dạng, giọng nói khàn khàn, "Mẫu đan đó nhìn thật đẹp."
"Ngươi nếu thích, mặc ta xem một chút!" Động thân một cái, thiếu chút nữa có thể đụng ngã lăn hắn, nhưng vẫn bị hắn ôm, áp trở về trên gối.
Hắn giữ chặt cằm của ta, liếm khóe môi ta, nói: "Tỷ tỷ? Làm đệ đệ, có thể thân tỷ tỷ như vậy sao?" Hắn một tay kéo dây yếm ra, ở trước ngực ta xoay chuyển sờ soạng, lại nói, "Có thể chạm như vậy sao?"
Ta"Ưmh" một tiếng xoay mặt qua, môi của hắn lại đuổi theo, khàn khàn nói: "Nàng là thê tử của ta, nữ nhân của ta. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . ."