Sau ngày thứ hai Thập Tứ đi, Hoàn Nhan Thị sai người đến hỏi, có nên chuyển đồ của Thập Tứ đi hay không. Hắn từ Nhiệt Hà trở lại thì chuyển sẽ tốt hơn. . . . . . Đang cúi đầu suy tư, thì thấy Thư ma ma vén rèm đi vào, ta kinh ngạc hỏi: "Ma ma không cùng đi sao?"
Thư ma ma mấp máy môi, rũ mắt xuống phúc thân trả lời: "Gia không cho nô tỳ đi theo."
Ta nhìn nhìn nha hoàn Hoàn Nhan thị sai tới, thở dài, nói: "Vậy thì chuyển đi thôi. Phúc tấn và ma ma quyết định là được rồi."
Gia cụ và bài biện ít đi, trong phòng có vẻ trống trải. Ta rất ít đi ra ngoài, thiếu nhân tình khi bệnh đó, liền sai Quách Khoa đi tặng lễ nói lời cảm tạ với tất cả các phủ. . . . . . Cũng không biết còn có thể sai khiến hắn bao lâu. Thập Tứ không có viết thư về, trước kia hầu như hôm sau là có thể nhận được thư của hắn, kể chuyện vụn vặt hằng ngày ở bên ngoài, nhưng dưới tình huống này, đổi lại là ta, cũng không còn tâm tình viết thư.
Nghĩ lại, ta nỗ lực yêu cầu người khác buông tha thứ mình luôn mơ tưởng, đúng là quá tự cao tự đại rồi. Chỉ là mặc kệ như thế nào, trước sau ta phải nói. Chỉ là, không biết lựa thời cơ rẽ đi hướng khác. Từng có dự liệu như thế, có lẽ sau Tứ ca rồi đến hắn, sẽ có thể bị hắn ghét thôi.
Cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây? Triều đại Khang Hi có mấy năm? Sáu mươi năm? Không biết nữa. Sau cùng Thập Tứ sẽ thất bại hay là sẽ buông tha, sẽ bị giết hay là bị giam giữ, theo trong lịch sử ta biết cũng không có kết luận. Chuyện bao nhiêu năm sau, hiện tại lo lắng thì hơi quá sớm. Ta hai mươi mấy tuổi, theo như tuổi thọ trung bình bây giờ, cũng đã qua hết một nửa đời người, nếu như có thiên tai nhân họa gì, có thể không thấy được ngày Tân Đế lên ngôi. Thập Tứ không phải đứa trẻ con, cũng không cần ta vì tương lai của hắn mà lo lắng, coi như về sau thật sự cùng hắn chết đi, chỉ cần Đông Đông không có việc gì, cũng không có gì đáng sợ. Còn như bây giờ, mỗi ngày đọc sách như vậy, cũng trôi qua rất mãn nguyện nha.
"Phúc tấn." Đông Vân để dưa hấu ướp lạnh xuống, khẽ gọi nói.
Ta để sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng liền hồi đáp: "Từ hôm qua tới giờ Mẫn Mẫn không ăn cái gì."
Mẫn Mẫn già rồi, ta đi xem nó, ngay cả hơi sức mở mắt nó cũng không có. Do Nhi nói Lão Lưu làm việc ở trù phòng có thể xem bệnh cho súc vật, kêu hắn tới, hắn xem tình hình của Mẫn Mẫn, khoát tay áo nói nó không được, hắn cũng không có cách nào. Bệnh không khỏi, sau ba ngày không ăn uống, Mẫn Mẫn liền chết.
Đông Đông khóc không ngừng, thời điểm ta cho người hỏa táng Mẫn Mẫn, nàng gào thét, ta không thể làm gì khác hơn là ôm nàng. Bỏ tro cốt Mẫn Mẫn vào trong một cái hộp nhỏ, chôn cất ở trong sân nơi trước kia nó thường phơi nắng. Cho dù Đông Đông thút tha thút thít, ta vẫn để cho nàng giúp một tay rắc đất vào.
Mắt Đông Đông khóc sưng lên, như một đôi tiểu hạch đào, đầy tay là bùn, lại còn dùng chúng nó chùi mặt. Nàng nén nước mắt hỏi: "Nương, Tại sao Mẫn Mẫn lại chết vậy ạ?"
Ta móc khăn ra lau mặt cho nàng, trả lời nói: "Tuổi thọ của nó đã đến, cho nên mới rời chúng ta. Mẫn Mẫn là mèo, tuổi thọ không có dài bằng chúng ta, không thể ở cùng với chúng ta cả đời." Lúc mới vừa nuôi nó, ta cũng chỉ có mười bốn tuổi, chỉ chớp mắt, nó đã theo ta qua mười một năm rồi.
Đông Đông cái hiểu cái không, nhào vào trong lòng ta lẳng lặng khóc. Ta ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của nàng. Đứa nhỏ này, trước kia ta có chút nuông chìu nàng rồi. Chỉ là Thập Tứ rất thương nàng, coi như về sau không thể do ta nuôi dưỡng, cũng sẽ không chịu khổ. Chỉ là không thể lúc nào cũng nhìn thấy, cuối cùng tình cảm sẽ trở nên xa cách, ta thực không bỏ được nàng!
***************
Vào một ngày tháng bảy, Đích Phúc tấn chợt truyền lệnh toàn bộ phủ, nói Thập Tứ sắp trở về rồi, ngày hôm sau sai cả nhà đi ra bức tường sau cửa chính nghênh đón. Đây cũng là chuyện trước nay chưa từng có, trước kia Thập Tứ đi công tác trở về, cũng sẽ viết thơ nói với ta sơ lược ngày trở về, chỉ là bình thường thời gian về cũng sẽ sớm hơn trong thơ. Mặc kệ như thế nào, đây đều là đại sự toàn thể phải tham gia, đêm đó Hoàn Nhan Thị lại phái người đến thông báo một lần, bảo đảm sáng sớm ngày mai ta có thể đến đúng giờ.
Dù cho ta làm đủ chuẩn bị, buổi sáng thấy trời xanh mây trắng ánh sáng chiếu rực rỡ, vẫn không khỏi kinh sợ, suy nghĩ một chút liền phân phó Thư ma ma ôm Đông Đông về phòng. Đông Đông nhất định cùng đi theo, ta giận tái mặt ra lệnh nàng trở về chép 《 Tam Tự kinh 》 một lần, nàng liền đàng hoàng. Đối với luyện chữ tập viết theo mẫu chữ nàng vẫn rất có nhiệt tình, chắc là ta đã từng nói nàng viết chữ khó coi, kém xa Lý Nam. Nha đầu này tuổi không lớn lắm, ngược lại tính khí rất lớn, vì một câu nói kia sinh khí với ta một ngày. Thật ra bút pháp của nàng cũng vừa mới ổn định, bây giờ phê bình"Trình độ Thư pháp" của nàng, thật ra ta quá nóng vội rồi.
Vừa đến chỗ thì nhìn thấy, mẫu tử Phúc nhi và mấy tiểu a ca cách cách tới sớm hơn ta. Phúc nhi ôn hoà hành lễ, rồi đứng im lặng ở một bên. Hoằng Ánh mãnh liệt nhìn phía bên này, ta đi tới cười sờ sờ đầu của hắn, coi như là chào hỏi. Sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái, làm ta sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thì ra là Hoằng Minh.
"Mặc nhiều như vậy ngươi không thấy nóng sao?" Ta thấy tất cả cổ áo hạ bào đai lưng của hắn đều cẩn thận tỉ mỉ, không nhịn được hỏi.
Hắn nhếch miệng cười trả lời: "Không sợ. Bọn đệ đệ đều như vậy."
Ta nhìn chung quanh một vòng, phát hiện thật đúng là như thế, ngay cả Hằng Huyên Hoàn Nhan Thị mới vừa dắt tới cũng không ngoại lệ. Nhìn bọn nhỏ ở hiện trường, trừ Đông Đông ra, đều đã tề tụ đông đủ. Không biết có phải ta quá mức cưng chiều hay không, nhưng ta thật không muốn cho Đông Đông cùng đứng dưới ánh mặt trời độc này.
Trắc Phúc Tấn Thư Thư Giác La thị liếc ta một cái, liền rỉ tai Hoàn Nhan Thị. Hoàn Nhan Thị nhíu mày hỏi: "Trắc Phúc Tấn, tại sao không thấy Ngũ cách cách?"
Ta mỉm cười đáp: "Thừa Nguyên hôm qua ở trong sân ham chơi trúng nắng, cả đêm ngủ không ngon, ta để cho nàng nằm ở trên giường đấy."
Hoàn Nhan Thị nghiêm mặt gật đầu một cái, cũng không có hỏi tới. Thư Thư Giác La thị lại nói: "Ôi, Ngũ cách cách không có sao chứ? Nếu không thì thỉnh thái y tới nhìn một cái?"
Ta gật đầu nói: "Cũng tốt. Thuận tiện cũng khai cho ta một than dược tề thanh giải nhiệt."
Thư Thư Giác La thị nghi hoặc nói: "Trắc Phúc Tấn ngươi cũng không thoải mái sao?"
"Bây giờ còn chưa có chuyện gì. . . . . ." Ta ngẩng đầu nhìn trời, trả lời, "Qua hôm nay thì không giống rồi."
Hôm nay từ buổi sáng khí nóng dâng lên, gay go là còn không có gió. Hoàn Nhan Thị các nàng thật ra thì cũng sợ nóng, nhưng chỉ dùng khăn lau mồ hôi, chờ mòn mỏi không thấy Thập Tứ trở về, bọn hạ nhân ở một bên quạt cũng bị các nàng bực dọc đuổi đi. Tất cả bắt đầu đứng dưới thái dương, gánh không được, đều tự tìm chỗ mát mẻ trốn. Như vậy, nhanh đến buổi trưa, Hoằng Huyên sắc mặt trắng bệch, xuất mồ hôi hàng loạt, nhìn bộ dáng là cảm nắng rồi, mà Thư Thư Giác La thị dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Hoàn Nhan Thị vội vã đưa Hoằng Huyên trở về phòng, cũng không lên tiếng, bỏ lại một đống người liền đi mất. Thư Thư Giác La thị cũng được thái giám ma ma nâng trở về.
Hoằng Minh vừa lấy nón che nắng xuống dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, vừa hỏi: "Có thể đi về được chưa?"
Ta dùng ngón tay móc nhẹ dưới ót của hắn, nói: "Còn không nhanh đi về! Uống nước nhiều vào, trở về phòng đừng quên cởi áo khoác ra." Sau đó nhìn Phúc nhi khoát khoát tay, xoay người rời đi.
Vì vậy, trận nghi thức nghênh đón này không giải quyết được gì.
Ngày hôm đó Thập Tứ cuối cùng cũng không trở về, lại làm trong phủ huyên náo, tất cả trình diện chờ đợi đều ít hoặc nhiều xuất hiện triệu chứng bị cảm nắng. Ta cũng nhức đầu ghê gớm, lại thật sự bắt đầu uống thuốc thanh nhiệt rồi.
Ngày hôm sau, Hoằng Minh chạy tới hỏi ta như thế nào. Không có Mẫn Mẫn, hắn ít đi một chút cố kỵ, cố ý chọn thời gian ngủ trưa qua đây, chắc là muốn tránhĐông Đông (bị nàng quấn lấy là một loại phiền toái khác). Ta sai Đông Vân lấy cho hắn một cái giỏ quả đào mà Lý Thục sai người đưa tới, thế nhưng hắn lại nhìn trúng ống nhòm của ta, thứ này cũng không khó tìm, ta liền cho hắn.
Ta đưa hắn đến dưới hành lang, hắn mới vừa cười hì hì xoay người, toàn thân chấn động, kinh hô: "Ama. . . . . ."
Ta quơ tay tới tiếp được ống nhòm hắn làm rơi, từ từ đứng thẳng lên, ngẩng đầu liền đối diện với thần sắc phong trần mệt mỏi của Thập Tứ. Hắn thẳng tắp nhìn ta, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ "Ừhm" một tiếng với nhi tử. Ta nhét ống nhòm trở về cho Hoằng Minh vẫn sững sờ, Thập Tứ đột nhiên xoảy bước về phía trước một bước, Hoằng Minh và tùy tùng đi theo sợ tới mức ôm giỏ đào nhảy dựng dạt về hai bên, nhường đường cho hắn đi tới. Ta khoát tay với Hoằng Minh, ý bảo hắn đi về trước, hắn mới phản ứng kịp, mang theo tiểu tùy tùng chạy đi như bay.
Gặp mặt như vậy rất là ngoài ý muốn của ta, trong trầm mặc Thập Tứ lại đến gần một bước."Ta mang về mấy giỏ quả phỉ." Hắn cười có chút miễn cưỡng. Ta không biết hắn muốn nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, nghe hắn nói liên miên chuyện vụn vặt, "Khẩu Bắc cây phỉ rất lớn, quả thơm ngon, để cho trù phòng xào chín nàng nếm thử một chút. Còn có chút dương xỉ muối, ta nhớ nàng thích, năm ngoái mang về một chút ăn hết rồi. . . . . ." Thanh âm của hắn thấp dần, rốt cuộc nói không được, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Nhìn hắn cúi đầu nắm chặt hai tay thành quả đấm, giống như học trò làm việc gì sai chờ thầy giáo khiển trách, trong lòng không khỏi mềm mại, nói: "Ngươi đã trở lại."
Hắn chợt ngẩng đầu, cẩn thận dè dặt đưa tay xoa nhẹ mặt của ta: "Ta đã trở về. . . . . ." Sau đó liền ôm thật chặt. Khi hắn hôn ta, di chứng bị cảm nắng lại tới, hai bên huyệt Thái Dương chợt co rút đau đớn kịch liệt, mặc dù biết sẽ đi qua ngay, nhưng vẫn nhịn không được cau mày. Hắn cuống quít buông ta ra nói: "Ta, ta đi tắm!"
"Không phải. . . . . ." Không đợi ta giải thích, hắn liền vội vàng xoay người đi trở về, vừa đi vừa giơ cánh tay ngửi mùi vị trên người mình.
Ta nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi cười lắc đầu. Sau nhiều năm như vậy, có vài thứ vẫn không có thay đổi.
Gần tối trời lại mưa, cho nên ban đêm coi như mát mẻ. Có lẽ Thập Tứ thật mệt mỏi, khẽ ngáy, ngủ rất ngon. Ta lại không ngủ được, nằm nghe tiếng côn trùng kêu vang ở dưới ánh trăng. Không biết sau bao lâu, muốn đứng dậy khoác thêm áo, Thập Tứ lập tức thức dậy. Mắt hắn ngáy ngủ mông lung hôn vành tai của ta, khàn giọng hỏi: "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Muốn mặc thêm áo. Ngươi ngủ đi." Ta trả lời.
"Lạnh?" Hắn ôm ta, nói nhỏ, "Y phục nào có ấm bằng ta?"
Mùa hè còn chưa có đi qua, làm sao lạnh? Hai người dán ở một chỗ, rất nhanh sẽ nóng đến đổ mồ hôi."Hơn nửa đêm, đừng quấy." Ta đẩy hắn, tránh phải tắm thêm một lần nữa.
"Nửa đêm mới tốt nha, muốn quấy như thế nào thì quấy như thế đó." Hắn cười ôm chắc eo của ta, bàn tay từ bụng của ta dời lên trên.
Ta sợ nhột, nắm tay hắn lại nói: "Ta muốn uống nước."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta một hồi lâu, môi kề tới chạm vào khóe miệng của ta, liền lật người xuống giường đi châm trà cho ta. Hắn bưng cái ly quay lại, ta đã mặc xong áo ngủ, bất quá thừa dịp ta ngồi uống nước, hắn lại cọ cọ cởi nó ra cho ta, sau đó mới hài lòng hôn bả vai của ta nói: "Như vậy mới tồt."
"Ngươi không ngủ sao?" Ta đặt cái ly xuống hỏi hắn.
"Ngủ không được." Hắn nhìn chung quanh gian phòng trống rỗng có vẻ đăm chiêu.
Ta nhớ tới từ xế chiều trở về đến bây giờ, hắn không nói một chữ về chuyện gia cụ, bất quá nếu như lúc này hắn hỏi, ta chỉ có thể nói những thứ đó chiếm quá nhiều chỗ, đỡ phải cùng hắn làm ầm ĩ.
Vừa mới chuẩn bị xong lí do thoái thác, hắn liền lại gần nói: "Bảo bối, trong kinh rất nóng phải không?"
"Cái gì?" Thật không rõ tại sao hắn đột nhiên quẹo cua đến đề tài này!
"Chúng ta xây biệt viện để tiêu khiển vào ngày hè đi. Nàng xem, các ca ca ở phụ cận Sướng Xuân Viên đều có viện của mình. Ta trình sổ con xin phép, Hoàng a mã nhất định sẽ đồng ý." Hắn nói càng ngày càng hưng phấn.
"A, nếu vậy tốn không ít tiền."
Hắn nắm chặt lấy ngón tay của ta nói: "Bạc không thành vấn đề. Mấy năm nay được Hoàng a mã ân sủng, vẫn lãnh bỗng lộc, trong phủ chi tiêu không nhiều, thu nhập ở Điền Trang không tồi."
Còn có trước đây không lâu Hoàng thượng vì điều tra án thái tử thưởng bốn ngàn lượng, cũng coi là một khoản tiền thu không nhỏ. Ta thở dài, bỏ những suy nghĩ đó qua một bên, cười nói: "Nói như ngươi vậy là bạc nhiều trong lòng buồn phát ngán."
Hắn cười hắc hắc: "Ai bảo nàng không ra sức tiêu giúp ta."
Ta khoát tay áo, đáp lại: "Bắt đầu từ hôm nay đi."
Chuyện xây biệt viện cứ như vậy được quyết định, Thập Tứ vừa hứng lên, liền tiến hành thần tốc, xin phép, mua đất, vẽ kiểu dáng, ra sức ba bốn tháng liền chuẩn bị xong xuôi, đầu tháng mười một liền phá thổ động công.
Ngày hai mươi là ngày giỗ hai năm tròn của Lương phi, đi phủ lão Bát bái tế, ở trong vườn vô tình gặp được Thập Tam. Đã lâu không gặp rồi, mỉm cười thay thế chào hỏi, cùng sóng vai đi chung một đoạn."Ngươi có khỏe không?" Giọng điệu của hắn hình như có chút lo lắng.
Ta cười hỏi ngược lại: "Có tin đồn gì sao?"
"Cũng không tính là. . . . . ." Hắn thở dài, đổi đề tài, "Tất cả đều ổn chứ?"
"Đều tốt. Béo thêm một chút so với lúc hè." Ta nói, "Lần tới dẫn Đông Đông đi tìm ngươi chơi, chỉ là đừng quên cất hết đồ quý trọng dễ vỡ trong thư phòng lại."
Hắn gật đầu cười không nói, lúc giương mắt lên vẻ mặt hơi cương cứng. Ta nghi ngờ nhìn về phía trước, lại thấy Ung Thân Vương đứng cách đó hơn mười thước. Ta vậy mà mấy bước liền không bước qua được, dừng lại tại chỗ. Thập Tam cười nghênh đón, lôi kéo hắn đi về phía hành lang: "Tứ ca, chúng ta tìm Bát ca bọn họ đi. . . . . ."
Bất quá, bọn họ sẽ không tìm được lão Bát, bởi vì ở thư phòng trong viện kia ta đụng phải hắn. Hắn nói có một món đồ cho ta xem, sai người hầu lấy ra một cái hộp, lấy một ly trà ra đưa cho ta. Màu sứ trắng quang nhuận như ngọc, trên đó có một con cá màu đỏ vẫy đuôi, miệng, má, thân thể, vây ngực, vây đuôi, màu đỏ tầng tầng sáng loáng, trong suốt cảm giác giống như mã não và lưu ly.
"Như thế nào?" Lão Bát hỏi.