"Đồ của gia nên hỏi ma ma đi." Đông Vân rất quen thuộc với hắn, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn bỏ đồ thêu thùa trong tay xuống đứng dậy, nhìn cái hộp được cẩn ốc, tay cầm bằng đồng và bề mặt hình lá cây rất đẹp, liền hỏi, "Hộp nhìn đẹp như vậy, bên trong đựng vật quý giá gì vậy?"
Triệu Phụng cười hì hì để hộp lên bàn, mở nắp ra, liền thấy bên trong có một vật tinh xảo đặc sắc, Đông Vân không biết, Triệu Phụng liền nói: "Là một cái nghiên mực Lưu Ly, đặt ở trong kho lâu rồi, không biết tại sao hôm qua gia nhớ tới, liền sai ta đi tìm, nói là cho Phúc tấn dùng."
Đông Vân nhìn nghiên mực này, đẹp thì đẹp thật, bất quá chỉ xem như một thứ đồ chơi, không có tác dụng nhiều. Gia đưa cho chủ tử toàn là đồ kỳ lạ, trước đó vài ngày xách tới một cái gương tiền triều, cũng nói là kê làm cái gương đồng. Chủ tử vuốt vân gỗ kia nói: "Không biết vị quý phụ nào đã dùng qua, xinh đẹp như hoa cúc vàng vậy, vậy mà bỏ được không mang theo xuống mồ." Vốn là gia đang uống trà, nghe xong lời này, bị nghẹn sặc ho khan không ngừng. Chủ tử cũng rất thích chiếc gương kia, sai người đi kiếm một tấm kính thủy tinh, cũng dùng hoa cúc vàng lót xuống đáy bao lại làm thành cái ngăn kéo nhỏ. Mỗi ngày lúc nhàm chán trang điểm, liền loay hoay đùa nghịch cái ngăn kéo nhỏ kia.
Không biết chủ tử có hứng thú với đồ vật bằng lưu ly hay không, nàng nghĩ một chút, rồi nói: "Để cái này trong ngăn tủ đi, chờ Phúc tấn trở lại xem rồi tính tiếp."
Triệu Phụng cũng đồng ý, liền để cái nghiên mực về nguyên trạng như cũ, thả vào trong rương gỗ lim. Hắn làm xong, lại nói đùa với Đông Vân một hồi, liền đi ra ngoài.
Đông Vân lại ngồi xuống chỗ cũ, duỗi lưng một cái, nằm sấp ở trên bàn nắm sợi chỉ trong rổ chơi. Hôm nay gia và chủ tử đi cởi ngựa rồi, dẫn theo đám Quách Khoa, không cần nàng đi theo hầu hạ, khó có được nửa ngày rãnh rỗi.
Chủ tử gả vào phủ Bối Tử gần một năm, đã không còn là tân hôn, nhưng hai người ngày càng gắn bó như keo sơn. Thập Tứ gia dứt khoát ở trong viện này, còn viện của hắn liền coi như chỗ cất đồ. Nhìn bài biện trong phòng, đều là dựa theo sở thích của chủ tử, sạch sẽ đơn giản, chỉ tăng thêm án thư bình phong và gia cụ của gia, liền có hương vị hùng tráng sáng sủa.
Còn các phòng khác của gia, trong tối ngoài sáng đều đỏ mắt, nhưng có gia trấn áp, đích phúc tấn thì nghĩ tới thân phận mình, cũng coi như bình an. Chẳng qua, phủ Bối Tử to như vậy, nữ nhân nội viện không có trên trăm cũng có mấy chục, trừ ma ma bà tử, hơn phân nửa đều đã xuất hiện ở trước mặt chủ tử rồi. Theo Đông Vân thấy, mặc dù gia trẻ tuổi, về mặt con nối dõi lại rất hài lòng, thật sự cũng không cần thiết gắng gượng ứng phó những nữ nhân khác. Cho nên những người chứa tâm tư nghĩ từ nơi chủ tử nàng chia một chén canh, nàng nhìn liền chán ghét.
Trong viện này của chủ tử, trừ ba người là nàng, Liễu Tuệ, Do Nhi hầu hạ trong phòng, còn có ba người Minh Nhạn, Mạn Mạn và Địch Thu hầu hạ ở bên ngoài. Lẽ ra, nữ hài còn trẻ thích chưng diện cũng không có gì đáng trách, chỉ là đeo trâm hoa bôi son trát phấn như vậy, sao còn là bộ dạng của hạ nhân chứ. Từ trước đến nay chủ tử ít quản thúc bọn nha hoàn, nhưng như vậy các nàng liền càng vô pháp vô thiên . Nhất là Minh Nhạn, đôi mắt có cơ hội liền hướng lên người gia. Lúc đó Đông Vân liền không cảm thấy tính tình mình tốt nữa rồi, có lúc thật muốn đi lên cho nàng một cái tát.
Ở bên ngoài Thập Tứ gia uy nghiêm mạnh mẽ, thật ra cũng không dễ thân cận, nhưng khi ở bên chủ tử, tính tình cứng rắn kia liền thu lại, đối xử với hạ nhân cũng rất hoà nhã. Kết quả là, oanh oanh yến yến đều muốn một ngày nào đó có thể như ngạch nương Tam a ca, xưa nay nghiêm khắc như Thư ma ma vậy mà đối với chuyện này cũng không gò bó. Đông Vân nghĩ mà oán hận, đều muốn làm chủ tử hết sao, có ta một ngày, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi toại nguyện!
Gần tối chủ tử mới trở về, tâm tình rất tốt, xem ra chơi rất tận hứng. Đông Vân vội vàng chuẩn bị quần áo trong ngoài sạch sẽ, chủ tử thích sạch sẽ, đổ mồ hôi nhất định là muốn tắm.
"Đông Vân, hôm nay là mùng mấy?" Chủ tử nghiêng người dựa vào trên kháng, có vẻ đăm chiêu hỏi.
Nàng suy nghĩ một chút, đáp: "Hồi phúc tấn, mùng tám rồi."
Chủ tử cười, vẫy tay gọi nàng đi qua. Đông Vân đưa vật cầm trong tay cho Do Nhi cầm, đi tới gần chờ sai bảo. Chủ tử nhìn nàng cười nói: "Hôm nay là sinh thần của ngươi, làm sao không nhớ thế?"
Đông Vân sửng sốt một hồi lâu, hàng năm nàng chưa từng nhớ ngày này, ngượng ngùng cười: "Nô tì quên. . . . . . Làm sao Phúc tấn biết được?"
Chủ tử trả lời: "Trên khế thân của ngươi có."
Nàng là nha hoàn hồi môn, lão gia đưa khế thân của nàng cho chủ tử, khi đó chủ tử chỉ xem qua một lần, không nghĩ tới còn nhớ kỹ như vậy. Nàng nhìn chủ tử, thán phục nói: "Trí nhớ của Phúc tấn thật là tốt. . . . . ."
"Về sau phải nhớ, ngày sinh thần hàng năm không cần hầu hạ, đi ra bên ngoài chơi đi. Năm nay ta cũng quên, sáng mai bổ sung cho ngươi thêm một ngày nghỉ." Chủ tử chỉ vào cái tủ lớn lại nói, "Mở lấy cái hộp để phía trên cùng ra đây."
Liễu Tuệ cách cái tủ gần nhất, liền mở cửa tủ ra, lấy một cái hộp tử đàn ở trên cao xuống, nghiêng thân cho chủ tử nhìn, hỏi: "Phúc tấn, là cái này ạ?" Thấy chủ tử gật đầu, liền bưng lại đặt ở trên kháng trác. Chủ tử tìm kiếm trong hộp, một lát sau liền nói: "Thấy rồi." Lấy ra một chiếc vòng tay xanh biêng biếc, đeo vào cổ tay Đông Vân, nói: "Lần trước thấy ngươi thích. Đáng tiếc chỉ có một chiếc, không phải một đôi."
Đông Vân biết nàng xưa nay hào phóng, vả lại cũng thật thích vòng tay Phỉ Thúy này, nên không ngượng ngùng từ chối, cười nói: "Tạ Phúc tấn ban thưởng."
Chủ tử lại lắc đầu cười nói: "Không phải thưởng. Đây là quà tặng, chúc mừng ngươi cập kê."
Do Nhi hâm mộ nói: "Phúc tấn đối đãi với Đông Vân tỷ tỷ thật tốt, giống như tỷ muội trong nhà vậy." Đông Vân có chút quẫn bách, chủ tử đối xử thân thiết với nàng là thật, nhưng nàng cũng không dám quên thân phận của mình. Chỉ là Do Nhi quá ngây thơ, nàng cũng không dám trách nàng nói chuyện không có chừng mực.
Ngược lại chủ tử xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhéo nhẹ mặt của Đông Vân, nói: "Nhỏ như vậy, giống như nữ nhi của ta mới đúng đấy."
"A, nữ nhi của ta lớn như vậy á!" Là Thập Tứ gia đã trở lại, quan sát Đông Vân cười nói. Gia ngồi xuống mép kháng, ôm eo chủ tử, cười trêu nói: "Sinh lúc nào vậy, ta làm A mã cũng không biết."
Chủ tử đẩy hắn: "Né chỗ khác chơi."
Từ trước đến giờ gia không cố kỵ người khác, ôm nàng hôn, còn nói: "Nữ nhi đã có, vậy sinh thêm một tên tiểu tử như thế nào?"
Do Nhi đỏ mặt, tránh đi ra ngoài trước. Liễu Tuệ vẫn còn ngơ ngác đứng nhìn hai người thân thiết, trên mặt nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, sóng mắt có hơi nước mông lung, như e lệ lại còn cất chứa ánh sáng khác. Đông Vân thấy bộ dạng nàng ta như vậy, trong bụng không vui, chặn ngang kéo nàng ta lui ra khỏi phòng. Đến phòng ngoài, Liễu Tuệ vẫn còn sững sờ, bị nàng lạnh nhạt liếc nhìn, không khỏi co rúm lại. Cũng không dám nhìn nàng, vuốt vuốt tóc mai, liền đến phòng bên, gọi Địch Thu đi xuống phòng bếp nhỏ hỏi cơm tối của các chủ tử đã chuẩn bị xong chưa.
Đông Vân mười lăm tuổi rồi, chỉ có chủ tử vẫn còn xem nàng như đứa bé mà cưng chiều. Ở trong phòng này, tính tình Do Nhi còn trẻ con, Liễu Tuệ thì lớn hơn Đông Vân một chút, nhưng mọi chuyện đều không thể quyết định, cho nên nàng đương nhiên trở thành chủ sự. Thường ngày mặc dù các nàng vẫn thân cận với nàng, nhưng rất nhiều khi cũng sợ nàng. Thật ra đâu chỉ riêng các nàng, trong phủ Bối Tử này, quản sự nào khi thấy nàng, cũng không phải nở nụ cười cung cung kính kính gọi nàng một tiếng "Vân cô nương" sao? Dần dần thành thói quen, ngoài cẩn thận, nàng cũng bắt đầu cảm thấy sảng khoái.
Đây là thứ gọi là quyền thế gì đó đi? Khó trách người người đều thích, nàng cũng không ngoại lệ.
******
Ngoại truyện Đông Vân (11):
Trời vừa tờ mờ sáng, thô sử nha hoàn liền bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay quét sân, rất sợ gây ra tiếng động quá lớn, ầm ĩ Phúc tấn còn đang ngủ. Đông Vân mới vừa đi phòng bếp nhỏ vòng vo một hồi, phân phó bọn họ nấu cháo đậu đỏ, lúc này còn rảnh rỗi, dựa vào lan can dưới mái hiên ngẩn người. Thời gian lúc sáng sớm là nhàm chán nhất, phải đợi đến lúc Phúc tấn tỉnh dậy mới bận rộn.
Lúc này thấy Mạn Mạn dẫn một ma ma lạ mặt đi vào, nàng đi tới, ma ma kia cười nói: "Gặp qua Vân cô nương."
"Ma ma là?" Nàng hỏi.
Mạn Mạn trả lời thay: "Đây là Huệ ma ma làm việc ở chuồng ngựa. Quản sự chuồng ngựa phía Tây sai nàng qua thưa với chủ tử, nói hôm nay không dùng xe ngựa được." Nói xong hung hăng liếc Huệ ma ma kia một cái.
"Sao lại thế này?" Đông Vân cau mày hỏi.
Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Huệ ma ma: "Ngươi hỏi nàng ấy."
Vẻ mặt Huệ ma ma lúng túng, giải thích: "Các chủ tử dùng là xe ngựa vốn có hai giá (điều khiển), hôm kia Dụ vương phủ mượn đi một giá, một cái giá còn lại vừa bị hư rồi, còn chưa có sửa xong."
"Vậy kiệu thì sao?" Đông Vân khẽ hỏi.
Huệ ma ma trả lời: "Sáng sớm trong phòng Phúc tấn đã phái người tới truyền lời, nói hôm nay có thể phải vào cung thỉnh an, Ngân đỉnh kiệu quan phải được chuẩn bị sẵn. . . . . ."
Đông Vân nheo mắt lại nhìn nàng chằm chằm, nửa đoạn sau còn chưa nói xong liền nuốt xuống. Phúc tấn trong miệng Huệ ma ma, là chỉ Đích Phúc tấn Hoàn Nhan Thị. Loại chuyện lớn tiến cung thỉnh an này đáng lý ra phải chuẩn bị trước mấy ngày liền, vì sao lại có "Có lẽ" như vừa nói? Thập Tứ gia theo thánh giá đi tuần Ngũ Đài Sơn, không có ở trong phủ, cho nên chủ tử mới muốn về nhà mẹ đẻ chơi hai ngày, chuyện xe ngựa này, đã thông báo cho quản sự từ sớm rồi. Ai biết gia chân trước vừa đi, liền có người tới cửa khi dễ.
"Đông Vân tỷ tỷ, chủ tử đã thức dậy, hỏi có chuyện gì?" Do Nhi kéo kéo ống tay áo của nàng nói.
Đông Vân liếc nhìn Huệ ma ma, cười nói: "Ma ma chờ một chút, ta hơi vụng về nói không rõ ràng lắm, như thế này làm phiền người tự mình thưa lại." Nói xong liền xoay người vào chánh phòng.
Trong phòng Liễu Tuệ đang hầu hạ Phúc tấn rửa mặt, Đông Vân nói ma ma ở chuồng ngựa có chuyện cần bẩm báo. Chủ tử cầm khăn lông lau khô nước trên mặt, đặt ở trên thành bồn, nói: "Để cho nàng vào đi."
Huệ ma ma nơm nớp lo sợ thưa lại chuyện một lần nữa. Phúc tấn chống cằm nghiêng người dựa vào trên bàn trang điểm nghe xong, chỉ lấy móng tay đùa giỡn cánh bướm trên trâm vàng ngọc màu đỏ, không nói gì. Huệ ma ma thấy trên mặt nàng tuy không có tức giận, nhưng không biết trong bụng nghĩ như thế nào, cho nên không khỏi thấp thỏm.
Phúc tấn cầm trâm cài ở lòng bàn tay gõ gõ, nói: "Ừ, hai giá xe ngựa đúng là thiếu một chút." Mọi người trong phòng có chút sững sờ, không hiểu làm sao nàng lại cho ra kết quả này."Đặt mua một giá nữa thôi." Nàng đặt trâm cài xuống, hỏi Huệ ma ma, "Cộng thêm ngựa và đồ dùng khác, cần bao nhiêu bạc?"
Huệ ma ma vốn định phản bác cái gì đó, nhưng bị nàng nhìn qua, lại chỉ ngập ngừng đáp: "Ba đến bốn mươi lượng. . . . . .Chắc là đủ rồi."
Phúc tấn phất tay với Đông Vân, nàng liền hiểu ý, mở tủ lớn lấy ra một hộp ngân bảo, bưng đến trước mặt Huệ ma ma. Huệ ma ma nuốt nước miếng một cái, không dám nhận lấy. Đông Vân cười nói: "Nhìn rõ rồi chứ? Tất cả, khoảng chừng năm mươi lượng." Nói xong mở khăn bọc hơi cũ ra, nhét vào tay nàng.
Huệ ma ma chỉ cảm thấy trong tay trầm xuống, hai tay vội vàng bưng lấy. Ở trong phủ Bối Tử nhiều năm như vậy, chi tiêu lớn như vầy không phải chưa từng thấy qua, nhưng sử dụng phần nhiều là tiền giấy, năm mươi lượng đĩnh bảo ngân này, nàng cũng là lần đầu tiên được sờ qua.
"Đầu giờ tị ta muốn ra ngoài, đến lúc đó nhất định phải thấy xe." Phúc tấn liếc nhìn đồng hồ, nói: "Còn hơn một canh giờ. Đi làm đi."
Huệ ma ma không dám không nghe theo, hành lễ lui ra.
Đến Lý phủ vừa khít kịp giờ cơm trưa, lão gia còn chưa có từ nha môn trở về, sáng sớm thiếu gia đã đi Hàn Lâm viện, cho nên chỉ có một mình Phúc tấn dùng cơm. Món ăn ở nhà mẹ đẻ hiển nhiên rất hợp với khẩu vị của chủ tử, cho dù Thư ma ma vẫn oán trách nàng một lần đã xài hết ngân lượng cả tháng, nàng vẫn cứ say sưa ăn hai chén cơm ngon lành.
Đông Vân cười trấn an nói: "Ma ma đừng nóng giận, cái đó chỉ là một chút vốn riêng của Phúc tấn. Chủ tử thích nhìn bảo ngân các nơi, hằng năm Nhị tiểu thư liền phái người đưa tới rất nhiều, cái này cũng không dùng hết, trong tủ còn có mấy đĩnh bảo ngânVân Nam đấy."
Thư ma ma trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Cũng không thể tiêu phí như vậy. . . . . ."
Phúc tấn súc miệng, nhận khăn Đông Vân trình lên, nói: "Tiền nha, chính là dùng để sử dụng. Muốn ta nhìn tới, vậy có bao nhiêu mệt mỏi chứ."
Sau giữa trưa, Phúc tấn đi thư phòng, Đông Vân liền thu dọn phòng. Khuê phòng của chủ tử cùng với lúc nàng chưa gả cũng không khác bao nhiêu, sắp xếp rất chỉnh tề ngay ngắn, cũng không tốn bao nhiêu sức để thu dọn, vì vậy liền thừa dịp ánh nắng tươi sáng, lấy quần áo dưới đáy hòm ra phơi nắng.
Lúc Phúc tấn trở về phòng thì thấy các nàng đang thu dọn quần áo, liền cười hỏi: "Thế nào lại lục những thứ này ra vậy?"
"Đông Vân tỷ tỷ nói, cất lâu sợ nấm mốc làm hư. Hôm nay trời nắng tốt, liền phơi nắng." Do Nhi đang cầm áo choàng màu đỏ tươi đáp, lại hỏi, "Phúc tấn, áo choàng này thật là đẹp, tại sao người không mặc vậy ạ?"
Chủ tử vỗ nhẹ đầu của nàng: "Đứa nhỏ ngốc này, đều là xiêm y của cô nương gia, bây giờ ta làm sao có thể mặc được?"
"Ưmh, thật đáng tiếc!" Do Nhi vuốt áo hoa thêu trên áo choàng, thở dài nói.
Chủ tử thấy nàng yêu thích không buông tay, liền cười nói: "Nếu ngươi không chê cũ, thì cho ngươi đó."
"Thật ạ, Phúc tấn?" Hai mắt của Do Nhi tỏa sáng.
"Như vậy sao được!" Đông Vân lại sốt ruột.
Chủ tử bún cái trán của nàng, nói: "Tại sao không được chứ? Giữ lại cũng chỉ chiếm chỗ. Các ngươi cũng tới chọn đi." Chủ tử xốc lên một cái áo choàng màu hồng cánh sen thêu đầy chim non lại nói: "Cái này như thế nào? Lúc trước làm hơi nhỏ, ta chỉ mặc thử qua một lần, tạm xem như mới." Nàng nhận lấy, cảm tạ chủ tử thưởng cho, áo choàng đẹp như vậy, ai có thể không thích. Chỉ là, xiêm áo của chủ tử, chất vải đều là hàng tốt nhất, cái này đều là lưu ly hồ điệp màu vàng nhạt, hoa lệ như thế, tại sao nàng không mặc chứ?
Ngoài phòng mấy nha hoàn nghe nói chủ tử thưởng quần áo, cũng chen lấn đi vào. Đông Vân chỉ cần một cái, liền mắt lạnh nhìn họ ồn ào lộn xộn phân một rương quần áo ra. Đáy lòng không khỏi cười lạnh, trước không nói có hợp hay không hợp, nhìn sơ qua vóc người kia của bọn họ, đoán cũng không mặc vừa nổi những thứ xiêm áo kia.
Chủ tử thấy đám tiểu nha đầu vui vẻ, cũng không làm cục hứng bọn họ, liền đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Thư ma ma đi vào nhìn thấy màn hò hét ầm ỉ này, chân mày cau lại, toàn bộ liền giải tán, mỗi người đều đi làm việc của mình. Thư ma ma gọi Đông Vân đi ra ngoài, ở dưới mái hiên nghiêm nghị nói: "Đông Vân cô nương, bên cạnh Trắc Phúc Tấn, ngươi là người đắc lực nhất. Mặc dù chủ tử. . . . . . Hiền hoà, nhưng quy củ không thể bỏ, nhìn thấy những người kia ầm ĩ nháo loạn không hiểu nặng nhẹ, nên quản giáo nhiều hơn một chút. Nếu không dám nói ra miệng phạt không xuống tay được, thì có thể tới tìm ta, hiển nhiên có ‘ ác nhân ’là ta này tới quản giáo các nàng!"
Đông Vân nghe liền khó chịu, mặc dù cũng không vui khi các nha hoàn trong phòng không trên không dưới, lại càng chán ghét khi có người quơ tay múa chân với nàng, vì vậy liền trả lời: "Hôm nay phúc tấn cao hứng, bên dưới có chút càn rỡ, chút nữa tự ta sẽ nói các nàng, thật làm cho ma ma lo lắng rồi."
Thư ma ma bị nàng không mặn không nhạt cản lại, khó tránh khỏi có chút không vui, nhưng cũng không có bắt lỗi trong lời nói của nàng, liền mím mím môi nói: "Thu liễm một chút thì tốt rồi." Nhưng trong lòng lại nghĩ, nha đầu này thật đúng là không biết chuyện, lời nói vừa rồi giống như cây gậy đánh vào đống bông, mềm mại không dùng chút sức lực nào, trước kia sợ là đã xem thường nàng.
Chuyện này cứ như vậy trôi qua, Đông Vân cũng không thoải mái. Trừ mình ra, các nàng đều mặc xiêm áo chủ tử thưởng cho lên người rồi. Nhưng rất nhanh nàng không có tâm tư quản những chuyện vớ vẫn này rồi, bởi vì chủ tử có thai rồi.