Hạ nhân trong nhà người Bát Kỳ, đều tự xưng là “Nô tài” “Nô tỳ” , mắt thấy Uẩn Tú tỷ cũng theo quy củ này, nhưng Đông Vân cảm thấy không được tự nhiên, không thể nói ra miệng. Cũng may Đại tiểu thư không thèm để ý chuyện này, Hồng Nguyệt Nhi tỷ tỷ trong phòng người cũng tốt, bảo nàng “Từ từ học là được“.
Theo tập quán trong kinh, thiếu gia phải gọi là “Đại gia” , Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư thì phải gọi “Đại cô nương” , “Nhị cô nương” , thật là kỳ quái, “Cô nương” đó không phải là gọi nha đầu sao? Vẫn là “Tiểu thư” hay hơn. Còn nữa, trong nhà người Mãn Thanh không thịnh hành gọi “Phu nhân” , “Nãi nãi”, Quý phu nhân phải gọi là “Phúc tấn“. Nếu Đại tiểu thư ra khỏi khuê phòng, vậy cũng phải sửa miệng gọi nàng là “Phúc tấn“.
Vị hôn phu của Đại tiểu thư, chính là Thập Tứ hoàng tử của Vạn Tuế Gia, suy nghĩ bao nhiêu lần cũng cảm thấy chắc là nhân vật cao không thể với tới, nhưng nghe nói vị gia này nhiệt tình, bên ngoài líu ríu líu lo, trong lòng khó tránh khỏi có chút xem thường.
Chiều hôm đó, Đại tiểu thư đang nói chuyện với Oanh nhi tiểu thư, vị Thập Tứ gia này đã tìm tới cửa. Đại tiểu thư mất hứng không thèm gặp hắn, liền phái nàng đi từ chối khéo. Lúc này, rốt cuộc nàng có thể biết đến vị chủ nhân này rồi.
“Buổi sáng Đại tiểu thư đọc sách mệt mỏi, đang nghỉ trưa ạ, gia mời ngài trở về đi.” Đông Vân hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vạt áo của người nọ cất cao giọng nói. Lần đầu nói chuyện với người có thân phận tôn quý như vậy, nàng không có một chút run rẩy nào, không biết tại sao, chắc được hưởng khí phái của Đại tiểu thư, nên can đảm. Chỉ là vừa rồi cũng không dám tỉ mỉ quan sát vị gia này, chỉ thấy tay áo màu xanh ngọc áo khoác ngoài cộc tay màu xanh đen, vóc người rất cao.
Hắn không để ý tới nàng, cứ thế đi vào trong. Đông Vân nóng lòng đi qua ngăn lại, ngẩng đầu thấy một gương mặt nghiêm nghị, bị ánh mắt khiếp người của hắn làm sợ hãi lui một bước, hắn liền đẩy nàng ra vào viện. Nàng chỉ cảm giác hai chân như nhũn ra, cắn răng đuổi theo ở phía sau, nghĩ thầm, người này thật là đáng sợ, không biết Đại tiểu thư có thể ứng phó hắn hay không.
Sự thật chứng minh sự lo lắng của nàng là dư thừa, vị gia này thấy Đại tiểu thư, giống như chuột thấy mèo vậy, thành thật hơn nhiều, không dám có một chút lỗ mãng.
Đông Vân cảm thấy Đại tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ có nuôi con mèo kia là không tốt. Vừa tham ăn vừa hung dữ, mỗi ngày nàng còn phải hầu hạ vị chủ tử mèo này tắm rửa chải lông. Hôm nay lúc gần tối, nàng đuổi theo con mèo được gọi là Mẫn Mẫn này chạy hơn nửa tòa nhà, rốt cuộc đợi được nó mệt, ngồi nghỉ ở trên một bệ giếng. Nàng dừng lại lau mồ hôi, đưa tay tới bắt nó, bên cạnh còn lấy lòng dụ dỗ nói: “Mèo con ngoan, lại đây, cùng tỷ tỷ trở về vọc nước nào, chốc nữa lại lấy xương cho ngươi ăn.” Mẫn Mẫn lại không cảm kích, “Meo ô” một tiếng nhảy xuống đất, thuận tiện còn cào cho nàng một phát.
“Ui da!” Nàng sợ hãi kêu lên, che mu bàn tay bị đau. Luân lạc tới mức bị mèo ăn hiếp, nàng đột nhiên cảm thấy uất ức, nước mắt dâng trào, trước mắt bắt đầu mơ hồ.
“Ôm mèo, phải giống như vầy.” Một giọng nam xa lạ nói.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên kia khom lưng nắm sau gáy Mẫn Mẫn nhấc nó lên, ôm vào trong ngực. Nhắc tới cũng kỳ, con mèo tổ tông ngang ngược kia cứ thế không làm ầm ĩ nữa, lười biếng tùy hắn vuốt ve. Thiếu niên đó ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng hào hoa phong nhã, Đông Vân chưa từng gặp hắn. Viện tử này bình thường thiếu gia thường dùng để chiêu đãi bằng hữu, có lẽ đây là khách của hắn.
Thiếu niên đưa mèo cho nàng, cười nói: “Tiểu nha đầu, bây giờ đừng khóc nữa nha!”
Gọi nàng là tiểu nha đầu, bản thân hắn vẫn còn là tiểu mao tử hứ! Còn học thiếu gia cười, không đẹp mắt bằng thiếu gia! Hừ! Nàng ôm lấy Mẫn Mẫn quay đầu bước đi. Muốn mau trở về, có lẽ Đại tiểu thư đang tìm nàng.
Trở lại trong viện, lại nghe nói Thập Tam a ca tới. Đại tiểu thư biết bao nhiêu hậu duệ quý tộc nha? Mẫn Mẫn hình như cũng nhận ra hắn, từ trong ngực nàng nhảy xuống chơi đùa với hắn. Nàng vẫn còn ngơ ngác nhìn bọn họ, Hồng Nguyệt Nhi lại bước tới kéo nàng ra khỏi phòng.
“Tỷ tỷ, làm gì nha? Đại tiểu thư và Thập Tam gia vẫn còn ở bên trong đấy. . . . . .”
Hồng Nguyệt Nhi lại nói: “Để cho bọn họ nói chuyện đi. Tới đây, ngươi giúp ta chọn cái hoa văn.”