• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát hiện phương pháp kiếm tiền này đơn thuần chỉ do ngẫu nhiên.

Trong trấn một quả phụ muốn kiện hàng xóm trộm một con gà của nàng, lại khổ nổi không có ai viết đơn kiện giúp cho nàng, nàng lại là một người phụ nữ chạy đi quán trà thị trấn thì không tốt, tìm"viết thay" hoặc thầy kiện. Nghe được Nhiếp Tĩnh biết chữ, liền chạy đến cửa mạnh bạo buộc hắn viết. Ta tận tình khuyên bảo thuyết phục nàng, đi kiện lên không có lợi, "Tiền đệ trình đơn kiện" mất hết tới tám chín trăm văn, nếu như thua, còn phải bồi thêm một vạn văn "Phí thẩm án" . Nhưng phụ nhân này đơn thuần cùng hàng xóm tranh cãi cơn giận không đâu, tốn kém cũng không để ý. Bất đắc dĩ, ta giúp nàng viết đơn kiện đơn giản rõ ràng, cũng hết sức tinh tế mà nàng dùng sáu mươi văn để mua quan định trạng dò hỏi giấy theo quy cách sao chép tốt. Phụ nhân rốt cuộc thắng kiện ( ta cảm thấy Huyện thái gia trông nom chuyện này cũng thật đáng thương), để mở mày mở mặt bắt hàng xóm bồi thường cho nàng ba con gà (còn chưa đủ phí kiện tụng chỉ lấy một nửa), cuối cùng đáp tạ cho ta một giỏ trứng gà.

Sau đó, ta liền bắt đầu có công việc, phần lớn là viết mẫu đơn kiện, thỉnh thoảng cũng có thư mời trong thôn thư phán định vân vân. Thật ra thì ta thích viết giùm thư, kiếm tiền tuy là ít nhất, cũng không hao tổn tâm trí.

Có một lần, một tài chủ cùng người tranh ruộng đất tới cửa, kể khổ nói hắn hướng Huyện thái gia chuẩn bị không ít, vì sao vụ án còn chậm chạp không có tiến triển. Ta là sự kiện"Tư gia" lần trước, xác thực có chút bản lĩnh viết thư, lại nhờ đường huynh Lý Mạc xin chỉ bảo, đối với công việc ở Huyện nha cũng coi như biết một chút. Liền lớn gan suy đoán, loại tranh chấp ruộng đất này, có thể là do phòng chánh đường lão gia đóng dấu chuyển tới Huyện thừa hoặc chủ bộ nơi đấy, nếu như không đi khơi thông con đường bọn họ, sợ rằng hồ sơ trình lên còn phải chờ thời gian dài. Kết quả người tài chủ này không trở lại nữa, nghe nói là tự mình tìm hướng đi đối phó. Tức giận đến ta thiếu chút nữa đầu bóc khói, từ đó về sau, ta liền định ra quy củ, tới đưa tiền trước, không trả tiền thì không có gì để nói.

Ngay lúc ta làm ăn không ngừng phát triển, Nhiếp Tĩnh nhận được thư từ Giang Chiết, hai ngày sau hắn quyết định lên đường đi Thái Thương. Đi làm cái gì, ta không có hỏi, ngay cả Cẩm Nhan cũng không nói thêm cái gì, ta nghĩ ta nên ngậm miệng cho thỏa đáng. Trước khi đi, hắn gãi lỗ tai nói với ta: "Nhạc Nhạc cá tính có chút nóng nảy, hiện tại lại đang mang thai, ngươi làm ơn giúp ta chăm sóc nàng nhiều. . . . . ."

Ta không chịu nổi bỗng nhiên hắn chuyển biến thành loại phương thức nói chuyện này, cau mày nói: "Mau cút cho ta!"

Hắn nói một câu "Làm ơn", rồi thật sự "Cút" luôn.

Năm sau Cẩm Nhan liền phát hiện có thai, hiện tại mới không tới hai tháng, bụng không có lớn, ta lại càng ngày càng khẩn trương. Không bao giờ yên tâm để nàng nấu cơm cho ta, liền thử tự mình xuống bếp, kết quả những thứ làm ra tuy nói không đến nỗi khó có thể nuốt xuống, nhưng cùng tay nghề Cẩm Nhan không cách nào so sánh được, hơn nữa làm một bữa cơm ta tối thiểu phải mất ít nhất một hai canh giờ. Không khỏi làm trễ nãi buôn bán, cũng vì đầu lưỡi suy nghĩ, cuối cùng quyết định mời đại tỷ nhà hàng xóm đến làm một ngày ba bữa cho chúng ta.

Rất nhanh đến hạ tuần tháng hai, ta mới vừa viết xong một đơn án kiện. Đây là hai tháng trước để lại, có một thợ mộc muốn kiện nhạc phụ tương lai hủy hôn, mời ta viết đơn kiện. Trước tiên hắn lấy ra một lượng bạc quy định, ta liền hỏi hắn, đối phương tại sao hủy hôn, hắn nói là bởi vì hắn nghèo. Ta nói, lý do này thành lập, hủy hôn bình thường. Hắn nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó phản bác nói hắn cùng vị hôn thê của hắn tình ý sâu nặng. Vì vậy ta nói, đã như vậy, vậy cầm mười lượng bạc tới . Hắn hỏi tại sao, ta lườm hắn một cái trả lời, nếu vị hôn thê của hắn trân quý, dĩ nhiên ta thu lệ phí cũng đắt. Lại nói với hắn, huyện lân cận có một thân hào gả nữ nhi, muốn làm một bộ vật dụng tốt trong nhà, hắn nếu có bản lãnh thì đi thử một chút. Qua hơn một tháng, hắn cười hề hề đưa tới mười lượng bạc. Ta lấy một lượng, sau đó nói: "Còn dư lại cầm đi làm sính lễ, nếu như đối phương còn không chịu, ta sẽ viết đơn kiện cho ngươi." Hắn liền theo lời đi, hôm nay trở lại báo tin, chuyện mai mối thành công rồi.

Ở trên cuốn sổ ta gạch bỏ vụ án đã xong này. Làm xong chuyện này, tâm tình tốt hơn nhiều, liền đi vào cửa hàng tốt nhất trong trấn mua thức ăn, chuẩn bị tối nay cùng Cẩm Nhan ăn bữa ngon. Khi về đến nhà, lại nghe thấy trong nhà nhao nhao ầm ĩ, đều là âm thanh của nam nhân, đi tới bên ngoài thính đường, lại nghemột người nam tử tuổi còn trẻ cao giọng nói: "Chị dâu, ngươi xem chuyện này làm sao bây giờ?"

Chỉ thấy Cẩm Nhan ngồi cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, cũng không trả lời.

Đã xảy ra chuyện gì?

Không nặng không nhẹ đẩy cánh cửa khép hờ ra, "ken két" một tiếng vượt quá dự liệu của ta vang lên, dẫn đến tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, cũng thuận nước đẩy thuyền cắt đứt đối thoại của bọn họ. Ta nhìn chung quanh phòng, bên trong bảy tám người nam tử tầm mười lăm đến ba mươi tuổi , một đám nửa kinh ngạc nửa khẩn trương nhìn ta chằm chằm, hẳn không phải là đang nói chuyện tốt gì chứ. Chỉ có một người ta nhận biết được, chính là tiểu nhi tử của đại tỷ nấu cơm cho chúng ta.

"Chị dâu, nàng là ai?" Tiểu tử mới vừa nói lời vừa rồi nhìn Cẩm Nhan, ngoảnh mặt về phía ta chép miệng hỏi. Nhìn vẻ mặt, đại khái nếu Cẩm Nhan nói ta là người không liên quan, thì có thể ném ta xuống Mân Giang làm mồi cho cá đi.

Ta bước nhanh đi tới bên cạnh Cẩm Nhan, vỗ nhẹ đầu vai của nàng nói: "Ngươi ngồi đi." Nàng muốn đứng lên liền ngồi xuống, đến phiên ta thần kinh suy yếu rồi. Cẩm Nhan quen ta chuyện bé xé ra to, cười cười, giới thiệu một chút cho ta người tới, giải thích đại khái tình huống trước mắt.

Những người tuổi trẻ này phần lớn đều là di dân Hồ Quảng, theo thuyền làm người kéo thuyền như vậy đến Trùng Khánh, Lô Châu và Nghi Tân, chặng đường về thuyền xuôi dòng không cần người kéo thuyền, sau khi bị đuổi việc lưu lại ở Tứ Xuyên, không có đất đai sản nghiệp, liền ở phụ cận huyện làm ruộng thuê hoặc buôn lậu muối mà sống. Ít ngày trước gặp phải trong huyện trưng thu lao dịch, vùng này đất rộng người thưa hoá ra là bị đưa đi làm lao dịch, vừa nghe nói trưng thu lao dịch, người lao động cường tráng một nữa trốn chạy sang vùng khác. Hiện tại lưu lại, chính là những người không nhận được tin tức, bọn họ vốn nghĩ, lao dịch liền lao dịch đi, đi công trường khai thác đá đào đá một hai tháng, mặc dù không có tiền cầm, tốt xấu gì cũng no bụng. Nhưng không nghĩ tới chủ quản công trường khai thác đá này, ngay cả định mức cháo cơm cũng trừ đi một nửa, ít như thế này nhóm bọn họ thế nào no bụng được, mình lại không có tiền tích góp mua cái ăn, tìm chủ quản lý luận, bị chửi mắng một trận không nói, xui xẻo hơn nữa là bị roi vọt. Một người trong bọn họ biết được Nhiếp Tĩnh, liền tìm tới cửa.

Sau khi ta nghe xong, liếc nhìn bọn họ một cái, hỏi: "Hiện tại các ngươi tính toán như thế nào?"

"Chúng ta muốn tìm Nhiếp Đại Ca thương lượng." Một người nói.

Ta trả lời: "Nhiếp Tĩnh không có ở đây."

Mới vừa rồi hỏi Cẩm Nhan cũng nói như vậy, một tay đập lên trên bàn, đột nhiên đứng dậy nói: "Nhiếp Đại Ca không có ở đây, tự có chị dâu làm chủ, thế nào đến phiên ngươi nói chuyện!"

Ồ, cái này kêu là đập bàn sao? Ta cũng không khách khí vỗ vào mặt kĩ trà bằng trúc một cái, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Vậy các ngươi muốn cho một phụ nữ có thai làm cái gì?"

Cẩm Nhan lôi kéo quần áo của ta, ta đè tay của nàng lại, cũng không nhìn nàng, ánh mắt từ trên mặt bọn họ nhất nhất quét qua. Những người tuổi trẻ này rốt cuộc vẫn có phần xấu hổ, từ cửa ta tiến vào nối đuôi đi ra. Tiểu tử cùng ta tranh chấp, không cam lòng trợn mắt nhìn ta một cái, cũng theo đại đội đi ra.

Cẩm Nhan xem ra rất đau đầu, ta nói với nàng: "Chuyện của bọn họ, ngươi không giúp được gấp cái gì. Tình trạng ngươi bây giờ cũng không cho phép để tâm đến cái đó. Gửi cho Nhiếp Tĩnh một bức thư đi, xem hắn nói như thế nào." Ta thấy Cẩm Nhan nuôi một đôi bồ câu màu xám xinh đẹp, trừ ăn uống rỉa lông ra, cũng còn có tác dụng này đi.

Cẩm Nhan thở dài, vẫn đồng ý cách làm của ta. Ta cũng không muốn Cẩm Nhan có thể không không quan tâm, chỉ là muốn tốt xấu gì kéo dài tới khi Nhiếp Tĩnh hồi âm, nếu như hắn có thể trở về gấp là tốt nhất, hắn chọc phiền toái, không có lý do gì muốn lão bà hắn đi giải quyết, huống chi Cẩm Nhan cũng không giải quyết được.

Nhưng là, an tĩnh mấy ngày sau, một ngày ta đi ra cửa nửa ngày, về nhà đã nhìn thấy tờ giấy Cẩm Nhan lưu lại trên bàn, nói cái gì đi ra ngoài mấy ngày không cần lo lắng vân vân. Ta liền biết có phiền toái.

Tìm được nhi tử của đại tỷ hàng xóm, hỏi tới tung tích Cẩm Nhan, hắn cư nhiên hời hợt nói, nàng đi huyện thành. Ta trong cơn giận dữ, uy hiếp dụ dỗ hắn mang ta đi trong thành tìm nàng. Tìm được chỗ ở thanh niên tên Hồng Kế ngày đó cùng ta ầm ĩ, ta trực tiếp liền hỏi: "Cẩm Nhan đâu?"

Hắn vô lại cười nói: "Ta nào biết?"

Ta níu lấy cổ áo hắn, hung tợn nói: "Ngươi nghe cho ta! Ta biết rõ các ngươi chính xác không an phận được, nếu Cẩm Nhan dính vào khẳng định sẽ phiền toái, nếu nàng có mệnh hệ gì, để ta xem các ngươi thế nào nhìn mặt Nhiếp Tĩnh tên khốn kia!"

Hắn đẩy tay của ta ra, rồi vẻ mặt nghiêm túc lại, trả lời: "Quan phủ khinh người quá đáng, bắt một huynh đệ thủ lĩnh cử đi nói chuyện của chúng ta, huynh đệ trong công trường đang tập họp lại nghĩ cách đấy. Chị dâu đi xem."

"Một đám ngu ngốc!" Ta nhịn không được mắng.

Hắn tức giận nhìn ta. Ta cười lạnh nói: "Huyện nha đang rầu không có cách bắt các ngươi, các ngươi cư nhiên đưa mình đi tới cửa, tốt nhất là đưa ra một người trong nhóm các ngươi lấy cớ giết gà dọa khỉ!"

Hắn nói: "Tự mấy người chúng ta đơn thuần kết bái, lại cùng quan phủ có quan hệ gì đâu?"

"Là không có quan hệ, bọn họ liền muốn túm bím tóc các ngươi mà thôi. Kết bái, ha ha, luật lệ Đại Thanh ‘ Uống máu ăn thề, bề ngoài huynh đệ thắp nhan kết nghĩa ’ làm ‘ mưu phản không được ’, người cầm đầu hành quyết. Lại còn không tìm một chỗ kín đáo, ngay tại dưới mắt bọn họ. . . . . . Các ngươi muốn hại chết mình, chẳng lẽ còn không phải là kéo Cẩm Nhan xuống nước sao?" Ta cắn răng nghiến lợi nói.

Hồng Kế thần sắc ngưng trọng, từ trên ghế bật dậy khoác áo ngoài vào, nói một câu: "Ngươi ở đây chờ, ta đi gọi bọn hắn giải tán trước." Liền chạy ra ngoài cửa. Ta nhìn về phía lưng hắn kêu: "Nếu như đã bị bắt được, thì chết không thừa nhận, ngàn vạn lần đừng cho Cẩm Nhan ra mặt!" Hắn như một làn khói vụt đi không còn thấy bóng dáng, lòng ta như lửa đốt, lại không thể đi theo thêm phiền, rời đi nơi này, lại sợ đến lúc đó không gặp được Cẩm Nhan, không thể làm gì khác hơn là ở trong phòng phiền não đi tới đi lui.

Ước chừng qua hơn hai giờ, Hồng Kế không có trở lại, nhi tử của đại tỷ hàng xóm lại tìm tới. Hắn nói với ta: "Bên kia giải tán kịp thời, không có đại sự xảy ra. Ta dẫn ngươi đi gặp chị dâu."

Ta rốt cuộc yên tâm, liền cùng hắn ra cửa. Bên cạnh có người bán bánh nướng, hắn nói đói bụng rồi, ta cho hắn hai văn tiền để cho hắn đi mua, mình liền đứng đầu hẻm chờ hắn. Ở nơi này mất mấy phút, ngoài ý muốn xảy ra. Một đội quan binh vọt vào ngõ hẻm, ta vốn còn muốn giả bộ làm người đi đường, nhưng thấy bộ dạng bọn họ căn bản là nhằm về ta , vội vàng nhanh chân liền chạy, không chạy được mấy bước, liền bị người một phen vặn tay ra sau. Không biết là sai dịch hay là quân lính, hét lớn một tiếng: "Còn không đứng lại cho lão tử!" Một thanh cương đao liền kề lên trên cổ ta.

Có thể là do tác dụng tâm lý, ta chỉ cảm thấy nơi cổ họng lành lạnh, ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt, rất sợ người cầm đao kỹ thuật không tốt, lỡ sẩy tay một cái sát thương người hiềm nghi vân vân. Vì vậy, nhìn người nọ nhẹ giọng yêu cầu một câu: "Vị đại gia này, cái đao này của ngươi, có thể hay không hơi dịch ra một chút xíu."

Người nọ có thể chưa từng gặp qua nghi phạm nào mở miệng cầu người như vậy, sửng sốt một lát. Chờ cộng sự còn lại của hắn đi lên, liền trói hai tay ta ra sau lưng, xô đẩy ném vào một chiếc xe lừa cũ rách, nói chung là có mui che, không có ý định kéo ta đi diễu phố ( ta hình như là không có vi phạm chuyện gì đi ). Xe lừa không có cửa mành, ta trơ mắt nhìn nhi tử của đại tỷ không nhúc nhích đứng ở trên phố, nhét bánh nướng vào trong miệng lại không nhai. Xe lừa ở đầu hẻm ngừng bao lâu, tiểu tử kia sẽ ở đó ngây ngô đứng bao lâu. Hắn sẽ trở về báo tin đi, hiện tại liền chỉ có thể trông cậy vào Nhiếp Tĩnh người này nhanh lên một chút trở về Nghi Tân.


Bọn họ kéo ta trở về Huyện nha, đi đến trong rào chắn bắt giam người tạm thời đẩy vào, tìm hai người sai dịch trông coi, rồi đều đi hết sạch. Rào chắn không có trần nhà, chỉ là mười mấy cái cộc gỗ đóng đinh lại với nhau tạo thành lồng tre ở trên mặt đất, ta cảm giác mình giống như con khỉ trong vườn thú, thảm thương còn không có nước không có thức ăn. Thật may là ngày hôm nay trời không có mưa, cũng thật may là mùa xuân ánh mặt trời không thế nào chói chang. Bị làm cá khô phơi một buổi chiều, ban đêm, Huyện thái gia rốt cuộc nhớ tới còn có một nghi phạm như vậy, sai người dẫn ta đi công đường thẩm vấn.

Lần đầu tiên ra hầu toà an bài ở nhị đường, Huyện thái gia ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, hắn hình như rất hài lòng với chòm râu tự mình tu sửa ( nhìn hắn luôn vừa vuốt lại vừa sờ, nên vì thế tâm đắc). Mặc dù mặt hắn nghiêm nghị, nhưng ta nghĩ tới hắn từng thẩm tra vụ án ăn trộm gà kia liền muốn cười. Tri Huyện bực tức giận dữ trừng ta một cái, lại kiềm chế mà uy nghiêm nói: "Dưới công đường, đúng là Nhạc Cẩm Nhan?"

"Hả?" Ta nhất thời mơ hồ.

Sư gia nhỏ gầy đang ghi chép lập tức đứng lên, đối với ta nói: "Lão gia hỏi ngươi, có phải là thê tử Nhiếp Tĩnh Nhạc Cẩm Nhan hay không."

Thì ra cho ta là Cẩm Nhan. Ta mê muội mà nói: "Nhiếp cái gì? Không biết." Ai ngờ đem ta làm lão bà hắn a!

Tri Huyện "Phanh" gõ mộc đường một cái, thanh âm phóng ra hơi lớn nói: "Điêu phụ, ngươi cho rằng ngươi không nhận bổn Huyện liền không có biện pháp đối phó ngươi?"

Ta không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu. Bọn họ không có khả năng lấy ra được chứng cứ kết hôn xác thực giữa ta và Nhiếp Tĩnh, chẳng lẽ không phải là loạn điểm uyên ương sao không thể đem ta kết đôi với hắn? Tri Huyện cắn răng nghiến lợi nhìn ta chằm chằm, thật lâu mới thu hồi ngón tay, lại nói: "Tốt, ngươi đã không nhận chồng. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi ở đây kéo người kết đảng mưu nghịch ở trong nhà Hồng Kế chờ đợi, ở ngoài trước kỳ môn quanh quẩn một hồi lâu là tại vì sao?"

Ta không chút nghĩ ngợi đáp: "Ta là chủ nợ của hắn, dĩ nhiên là đòi nợ."

"Đòi nợ?"

Ta mở to mắt nhìn hắn hỏi: "Hắn thiếu ta bảy trăm văn, Quan lão gia muốn thay hắn trả sao?"

Sư gia đi tới bên cạnh Tri Huyện, kê vào lỗ tai nói mấy câu, Tri Huyện này liền nói: "Người tới, trước giam giữ phạm phụ này lại, chờ tái thẩm lại sau."

Sau đó, ta liền bị nhốt vào phòng giam dưới tầng hầm. So với tưởng tượng của ta khá hơn chút, mặc dù âm u ẩm ướt như cũ, chỗ này nhỏ hẹp chật chội, chăn đệm bẩn thỉu, còn có con chuột ra vào, tốt xấu gì cũng là một người một phòng. Ta không biết trọng phạm được đãi ngộ này là may mắn hay không may mắn. Nghĩ đến cũng đúng là phiền toái, Tri Huyện đó thật muốn đưa ta đẩy vào trong cái gì án mưu nghịch, ta đoán chừng là có thể từ nha môn Tổng đốc thẳng tuốt đi tham quan đến Hình bộ ( đương nhiên phần lớn là tù trọng điểm ). Chịu tội là một việc, liên luỵ trong nhà thì càng nguy rồi.

Một con chuột đang ở dưới cái bàn chui vào chui ra, phiền chết người. Ta từ trên giường nhảy lên, đang muốn đi đối phó nó, giống như nghe thấy cửa sổ trên cao có người nhỏ giọng gọi ta. Ta bò đến trên giường, tiến tới, thì thấy gương mặt Nhiếp Tĩnh dán vào trên lan can, ánh mắt ở trong đêm tối phát ra u quang, làm ta sợ giật mình. Ta kinh hồn xác định, liền lập tức nói: "Nhanh cứu ta ra ngoài đi."

"Đừng nóng vội."

Hắn không vội, nhưng tâm trạng ta cũng không bình thường như hắn, hơi giận nói: "Nói không chừng lần tới sẽ dụng hình rồi."

Nhiếp Tĩnh lại cười hắc hắc nói: "Bẻ gãy ngón tay, cùng lắm thì ta uy cơm cho ngươi."

Ta nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi muốn xui xẻo mười năm, buôn bán cái gì cũng làm không được một đồng tiền đều kiếm không tới sao?"

Hắn thở dài nói: "Nhẫn nại một chút đi, chờ lần sau đường thẩm, ta nghĩ biện pháp đưa ngươi đi ra ngoài."

"Ngươi bây giờ có thể đi vào , thế nào không thể đưa ta đi ra ngoài?" Ta nhíu mày hỏi.

Hắn trả lời: "Ngươi nếu có thể từ bên trong nơi này của cửa sổ chui đi ra, ta sẽ nghĩ biện pháp như thế nào?"

Cái cửa sổ này bản thân nó so với một bàn tay lớn hơn không được bao nhiêu, ta nhìn xong rồi trừng hắn, hiểu được chuyện đó làm không được, liền nói: "Ngươi biến nhanh lên, chớ vướng mắt của ta."

Lúc hắn gần đi, lưu lại một câu: "Có chút tính nhẫn nại đi."

Ta ngồi ở trên giường, phát hiện con chuột kia vẫn còn ở đó nhảy nhót, liền đứng dậy đi tới nơi nó thường trốn đứng ngay ngắn, đợi nó một khi qua, bay lên một cước đá đi, nó phát ra "Chít…"hét thảm một tiếng, biến mất ở bên ngoài lan can. Sảng khoái, đi ngủ.

Qua hai ngày, ta đều sắp bị giam đến đần độn, cũng tổng kết ra cơm tù cái Huyện nha này cực kỳ khó ăn, bồn cầu làm người buồn nôn, ngục tốt thái độ bình thường. Tri Huyện lần thứ hai thẩm vấn ta, ta có chút hưng phấn, suy đoán Nhiếp Tĩnh tên khốn này nên hành động cái gì. Một đường quan sát, phát hiện từ phòng giam đến chánh đường Huyện nha vẫn có rất nhiều chỗ trống có thể chui vào.

Lần này thẩm vấn được an bài đến đại đường đi. Quá trình tra hỏi vẫn là lặp lại rập khuôn như lần trước, cực kì nhàm chán. Tạm thời không cần lo lắng bị dụng hình, bởi vì bình thường Huyện nha này không có quyền lực dùng đại hình đối với người phạm tội, chỉ sợ Tri Huyện này là một người mù luật. Mấy hiệp câu hỏi xuống, vô luận Huyện thái gia, sư gia, hay là ta, đều vừa buồn ngủ vừa mệt, đúng lúc này, có nha dịch bẩm báo, Tri Phủ Đại Nhân tới thăm.

Điều này hiển nhiên là một thị sát không có thông báo chuyện gì trước, Tri Huyện vội vàng sửa sang lại y quan, sau đó vội vàng phân phó người dẫn ta đi xuống. Lúc ta vượt qua ngưỡng cửa đại đường, thì cùng người tới lướt qua nhau. Chợt có người ở sau lưng kêu: "Hàm cô nương!"

Đáng chết! Ta không để ý tới, cứ một mực đi về phía trước. Người nọ lại ngăn cản phía trước ta, dùng giọng nói cực kỳ kinh ngạc: "Hàm cô nương, ngài thế nào ở chỗ này?" Nên là ta hỏi mới đúng, tại sao ở chỗ này đụng phải ngươi! Ta nghiêng đầu không để ý tới hắn, Uông Phùng Niên mặt tươi cười nói: "Nhiều năm không gặp, phúc tấn cũng rất nhớ ngài đó!"

Một người mặc thường phục đi cùng bên cạnh hỏi: "Uông gia, đây là. . . . . ."

Mà Tri Huyện kia vội vàng chạy đến bên cạnh người này, cung kính nói: "Phủ đài đại nhân, vị này là?"

Uông Phùng Niên quay đầu về phía Tri Huyện hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Tri Huyện không biết lai lịch của hắn, nhưng nhìn người lãnh đạo trực tiếp đối với hắn cũng khách khí như vậy, liền kính cẩn đáp: "Cô gái này là can phạm đại án mưu phản, hôm nay đường thẩm. . . . . ."

Không đợi hắn nói tiếp, Uông Phùng Niên liền quát một tiếng cắt đứt lời hắn: "Nói láo, phúc tấn Thập Tứ gia như thế nào mưu phản!"

Tất cả mọi người tại chỗ đều bị những lời này của Uông Phùng Niên làm bối rối, Tri Huyện ngây ngốc nhìn hắn, còn vị thường phục Tri Phủ kia lôi kéo hắn và Tri Huyện tránh sang hậu đường đi nói chuyện. Ta thì bị tuỳ tùng của tên họ Uông với cả đám nha dịch bao vây ở đại đường. Cũng không có đứng bao lâu, bọn họ liền thương lượng xong rồi. Có người chứng minh ta không phải Cẩm Nhan, thoát khỏi liên can rất nhanh, sau khi bọn họ đi ra , ta liền bị Uông Phùng Niên "Thỉnh" đi đến biệt viện phú thương nào đó mà hắn đang ở nhờ.

" Những năm này cô nương ở bên ngoài, phúc tấn cùng gia vẫn thường nhắc tới ngài. Cuối năm ngoái Lý đại nhân được bổ nhiệm làm Phó sử Thông chính vào trong kinh rồi, phúc tấn đã nói thế nào ngài không có cùng đi theo. . . . . ." Uông Phùng Niên thao thao bất tuyệt nói chuyện không ngừng.

Ta xen lời hắn: "Làm sao ngươi đối với chuyện nhà ta rõ ràng như thế?"

Hắn cười khan hai tiếng cũng không có trả lời. Ta liền nói: "Ta muốn về trong nhà ở Hàng Châu."

Uông Phùng Niên cười nói: "Không bằng nô tài đưa cô nương hồi kinh, Lý đại nhân cùng cả nhà ngài đều ở trong kinh kia."

Ta lạnh nhạt nói: "Ta muốn về Hàng Châu trước, nếu muốn thượng kinh, trong nhà cũng sẽ sắp xếp người." Còn nhớ mới vừa rồi ở trong huyện nha hắn nói ta là Thập Tứ phúc tấn, thật sự tức cười!

Không đợi ta mở miệng hỏi, bên ngoài có một người chạy vào, đối với Uông Phùng Niên rỉ tai đôi câu, hắn liền nói: "Cô nương mệt không, hôm nay xin mời nghỉ ngơi trước. Nô tài cáo lui." Sau đó cũng không nhìn ta, liền khom người lui ra ngoài. Hắn tìm hai nha hoàn hầu hạ ta ăn uống sinh hoạt thường ngày, bên ngoài viện mắt ta có thể thấy hai ba cái hộ vệ lưng hùm vai gấu, ta thấy ta cũng không cần thiết đi khảo nghiệm bọn họ thân thủ bất phàm là thật hay không nữa.

Ngày cuối cùng ở Nghi Tân, ta nằm sấp trước bệ cửa sổ nhìn chằm chằm trời ngẫn ngơ, lại nhìn thấy có cái gì đó lúc đầu là điểm đen càng ngày càng gần, bay qua mái hiên, xuyên qua cửa đang mở rộng, "Phập"một tiếng chui vào trong đệm trên giường. Ta vạch ra chăn tìm, phát hiện thì ra là cây tiễn có trói lại tờ giấy. Không cần nghĩ cũng biết là ai, người này cả gang làm chuyện như vậy, nếu hiện tại ta nằm trên giường, vừa vặn sợ là sẽ bị đâm, muốn giết ta phải không? Trên giấy chỉ viết một hàng chữ "Chuyện đột nhiên xảy ra, bất ngờ. Đoán được ngươi bình an, ta đây sẽ không phiền toái dây dưa, tự cầu nhiều phúc, nếu như không chậm trễ, ba tháng sau, gặp ở kinh thành." Ta xé tờ giấy kia giống như xé mặt của tên đó, gặp ở kinh thành cái quỷ!

Tên khốn Uông Phùng Niên này, giam lỏng ta mãi cho đến đến Bắc Kinh cũng không còn lộ diện nữa. Ngay cả trên đường đi, ta cầu xin muốn nói chuyện với hắn, cũng bị những hộ vệ tỳ nữ kia dùng lời dịu dàng ngăn cản trở lại, người này đang trốn cái gì a?!

Sau ba năm xa cách, ta lại từ cái cửa hông kia tiến vào phủ bối lặc, tạm biệt lão Bát, cũng vẫn là ở thư phòng đã từng quen thuộc như cũ đó. Chính là chạng vạng, lão Bát đưa lưng về phía ta, đứng ở trong bụi bặm dưới trời chiều, nghe phía bên ngoài bẩm báo, liền xoay người lại, trước vẫy lui người làm, sau đó nhe răng cười một tiếng với ta: "Đã lâu không gặp?"

Bóng râm của cửa sổ in lên trên mặt hắn, như mộng ảo quỷ dị. Ta cũng cười cười thần khí chậm rãi: "Cũng vậy." Phong thái người này không thua gì năm đó, nên giả ngây ngô cũng không tệ. Dừng một chút lại nói: "Đây coi như là đã gặp qua, để cho ta về nhà như thế nào?"

Thế nhưng hắn lại nói: "Trông thấy Thập Tứ đệ lại nói được không?"

"Ngươi là đang cùng ta thương lượng?" Ta nhíu mày hỏi.

"Ngươi lẩn tránh mấy năm cũng không phải là biện pháp." Hắn thở dài nói.

Ta có chút tức giận: "Ta nhớ không lầm, năm đó ngươi đồng ý không quan tâm chuyện này."

Hắn hơi híp mắt, xoay lại nhìn bên ngoài: "Chuyện cho tới bây giờ, ta trông nom hay là không có cái gì khác nhau chớ."

"Cái gì. . . . . ." Vấn đề của ta bị "Ầm" một tiếng vang thật lớn cắt đứt. Một người đâm vào cửa không khóa, vọt vào, nhìn chằm chằm lão Bát nói: "Bát ca!"

Lão Bát nhìn về phía ta bên này khẽ hấc mặt một cái, Thập Tứ chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt của chúng ta không tránh khỏi giao nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK