Sau khi vết mổ ổn định, tôi xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng ngày nào tôi cũng lái xe đến bệnh viện thăm con.
Ai cũng khuyên tôi không nên làm như vậy, trong tháng ở cữ phải nằm nhà nghỉ ngơi, nếu không sau này sức đề kháng sẽ kém, có thể mắc nhiều bệnh. Nhưng nhìn từ góc độ của một bác sĩ Tây y, Tử Đông nghĩ rằng chỉ cần tôi không bị nhiễm lạnh hoặc quá mệt mỏi thì có thể ra ngoài vận động vừa phải, như thế còn hơn ở nhà mà lo lắng không yên.
Em trai rất hiểu tâm trạng tôi lúc này, quả thực tôi không thể không nhớ đến đứa con gái bé bỏng vừa chào đời của mình.
Bé nằm trong lồng kính, yếu ớt khiến ruột gan tôi thắt lại, may mắn thay chân tay bé hoàn thiện, hô hấp ổn định, gương mặt nhỏ xinh non nớt như một bông hoa, tôi chẳng thể rời mắt khỏi con mình.
Những ngày con ở viện, tôi đã gặp Tôn Á Âu một lần. Những ngày này anh không về nhà, tôi cũng không hỏi anh ở đâu. Tôi đứng ở cửa, không gọi anh, anh cũng không bước đến gần lồng kính mà đứng cách một đoạn nhìn con gái, dáng vẻ rất chăm chú. Anh quay lại và nhìn thấy tôi. “Em đến rồi à?”
Tôi gật đầu, bước đến gần lồng kính ngắm con, bỗng nghe thấy tiếng anh nói phía sau lưng: “Anh từ chức rồi.”
Từ chức lúc công ty sắp lên sàn chứng khoán, đương nhiên đây là lựa chọn hoàn toàn bất ngờ, nhưng anh giờ đây không còn hành động theo lẽ thường nữa, lại thêm những chuyện vừa xảy ra gần đây nên tôi cũng không thấy ngạc nhiên lắm.
“Anh nhận được lời mời làm việc của một công ty ở Bắc Kinh, giờ anh đang tiến hành bàn giao công việc, nửa tháng sau sẽ đến đó nhận chức.”
Đây là điều khiến tôi khá bất ngờ. Tôi đứng thẳng, quay lại nhìn anh.
“Đi cùng anh đến Bắc Kinh nhé, Khả Khả, mang theo cả con, chúng ta rời khỏi đây và làm lại từ đầu.”
Một lúc lâu sau, tôi lắc đầu. “Anh thậm chí không bàn bạc với tôi đã nhận công việc mới, cũng giống như trước đây, ý kiến của tôi không có trọng lượng gì cả, cho dù đồng ý hay không cũng chẳng thể nào thay đổi được quyết định của anh.”
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy như vậy là chọn lựa thích hợp nhất đối với cả hai chúng ta.”
“Tôi lại không nghĩ như vậy. Đó chủ là suy nghĩ của anh thôi, không liên quan đến tôi, cũng chẳng luên quan đến đứa bé. Không phải cứ đổi địa điểm thì có thể bắt đầu lại.”
Tôi lại cúi người xuống ngắm con gái, anh đứng sau lưng tôi rất lâu, sau đó mới rời đi. Tôi mải nhìn con, cũng không quay đầu lại.
Hôm nay, cuối cùng bác sĩ cũng thông báo cho tôi biết, con gái tôi đã ổn định sức khoẻ, có thể xuất viện về nhà. Tôi vui mừng quá đỗi, cứ thế mang theo bao nhiêu đồ đạc lái xe một mạch đến bệnh viện. Sau đó, tôi gọi điện cho Tôn Á Âu: “ Nếu có thời gian, tôi hy vọng anh có thể cùng tôi đến đón con về nhà.”
Anh đồng ý, chúng tôi gặp nhau ở cổng bệnh viện. Tôi đón con gái từ tay y tá, vui đến nỗi nước mắt trào ra.
“Tôi định đặt tên ở nhà của con là Tiểu Bội, tên đi học vẫn đang nghĩ, anh có ý kiến gì không?”
“Tuỳ em quyết định. Tiểu Bội, cái tren rất hay.”
“Anh muốn bế con không?”
Anh do dự. Tôi cười. “Tôi biết anh không phải là người thích bế trẻ con, Á Âu, nhìn bộ dạng anh, có lẽ cũng không thể có đứa con nào khác đâu, anh sắp phải đi rồi, bế con một chút, đừng bỏ qua cơ hội này.”
Tôi đưa con cho anh, anh dường như rất sợ, đờ người một lúc mới giơ tay ra đón.
“Anh bế như thế, đúng rồi, đứng ở đây đợi tôi. Tôi làm thủ tục xuất viện rồi sẽ quay lại ngay.”
Làm xong thủ tục xuất viện cho con gái, tôi đến phòng bệnh khoa ngoại.
Trước đó, tôi đã từng ghé qua một lần, hôm tôi được bác sĩ cho phép xuất viện thì Du Vịnh Văn cũng được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào, cô ấy nằm trên giường, cánh tay bị quấn dây chằng chịt, chân phải bị bó bột, gương mặt không chút biểu cảm nhìn về phía trước. Tôi thấy một người phụ nữ đang chăm sóc cô ấy. Đương nhiên, tôi không có ý định kích động tâm trạng của cô ấy nên đã nhờ y tá giúp tôi đem hoa và thực phẩm dinh dưỡng vào phòng, còn tôi chỉ đứng bên ngoài.
Hôm nay tôi đến, cửa phòng bệnh mở toang, cô ấy đang nằm nghe nhạc, hai mắt mông lung nhìn về phía trước, mái tóc được chải gọn gàng, sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Cô ấy nhìn thấy tôi, gỡ tai nghe xuống. “Chị đến đây làm gì?”
“Tôi đến đón con gái về nhà, tiện thể ghé qua thăm cô.”
Cô ta nhìn tôi, tôi mặc bộ quần áo rộng, có điều nghe chị giúp việc theo giờ nhà tôi nhận xét, tôi gầy đến mức chẳng giống người phụ nữ vừa sinh con được một tháng chút nào. “Chị đã sinh rồi ư? Á Âu và chị ở cùng nhau à?”
Tôi gật đầu, cô ấy bật cười thành tiếng, tiếng cười khô khan. “Ừm, tôi biết ngay mà, có gì danh chính ngôn thuận hơn việc dùng đứa con để níu kéo một người đàn ông.”
Cô ấy nghĩ thế nào, tôi không quan tâm, tôi chỉ nói: “Có lẽ tôi không có thời gian đến thăm cô nữa, cô hãy giữ gìn sức khoẻ nhé!”
“Đợi đã, những đồ ăn và cả hoa tươi kia là chị mang đến à?”
“Đúng vậy.”
“Thực ra cũng chỉ có chị gửi đến. Anh ấy còn không đến thăm tôi, chỉ đưa một khoản tiền cho mẹ tôi.”
Tôn Á Âu làm như vậy tôi không hề cảm thấy bất ngờ, nên nhất thời chẳng có gì để nói.
“Cách một ngày lại gửi một bó hoa tươi đến cho người tự sát không thành, có phải chị muốn châm chọc tôi không?”
“Chuyện này chẳng có gì đáng châm chọc cả. Cô vẫn còn sống, đó là điều quan trọng nhất. Mỗi lần nhìn thấy hoa đẹp, tôi đều cảm thấy vui vẻ hơn, nghĩ thế nên mua nó tặng cô, hãy nhớ rằng thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp đáng để cô níu giữ.”
“Thực ra tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày liên tục tôi đều cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như đang mơ một giấc mơ vậy.”
Có lẽ cô ấy không nhớ gì cũng tốt, ít nhất cũng đừng gặp ác mộng như tôi, lúc nào cũng nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ.
“Nếu như nằm mơ thì khi tỉnh dậy sẽ không thể phát hiện xương sườn bị bó bột, xương chậu bị đóng đinh, chân phải cũng bị bó bột như thế này. Nghe người ta nói tôi không bị ngã chết là may, không bị bại liệt thì càng nên chúc mừng. Tin tức viết trên báo còn liệt kê ra cả giá tấm đệm khí tôi làm hỏng, tấm đệm khí đó còn không thể sửa được phải đem vứt đi, thật buồn cười.”
“Cô sẽ bình phục thôi.”
“Ai cũng nói như vậy, nhưng tôi rất nghi ngờ điều đó.” Cô ấy nói khẽ, rồi bỗng hỏi: “Anh ấy yêu đứa bé không?”
“Bây giờ thì chưa thấy điều đó.”
“Có lẽ chị nói đúng, anh ấy chẳng yêu ai cả, chỉ yêu bản thân mình.”
“Mỗi người đều phải tự yêu lấy bản thân mình, như thế đã là công đức cô biên rồi.”
“Chị lại bắt đầu thuyết giảng rồi đấy, Hứa Khả, nghe cái này chán chết đi được.”
Tôi mỉm cười. “Không cần phải chán, tôi đi ngay đây.”
“Đợi đã, đừng đi.” Cô ấy buột miệng nói, rồi tự cười nhạo bản thân: “Phải thừa nhận với chị, tôi sợ cô đơn, có chị ở đây nói chuyện cũng còn hơn một mình nằm nhìn trần nhà.”
“Mẹ cô đâu rồi?”
“Bà ấy về nhà lấy quần áo sạch rồi.”
“Vậy mẹ cô sẽ quay lại ngay thôi.”
Cô ấy không để ý đến lời tôi nói, giọng bắt đàu khàn khàn: “Tôi đã làm mẹ mất mặt, đi du học mất năm mà chẳng đạt kết quả gì, bây giờ lại trở thành nhân vật chính của báo đài, níu kéo một người đàn ông có vợ đến nỗi nhả lầu tự tử, chết đi đã đành một nhẽ, đằng này lại may mắn sống sót, thật chua chát. Có nhiều người đọc báo, xem tin tức đi qua phòng tôi rồi chỉ trỏ. Nếu tôi có đứa con gái như vậy, tôi cũng cảm thấy nhục nhã.”
“Bà ấy là mẹ cô, sẽ không nghĩ như vậy đâu.”
“Chị vừa mới làm mẹ, thế nên cũng bắt đầu thần thánh hoá tình yêu của các bà mẹ rồi đấy. Nói cho chị biết nhé, mỗi đứa trẻ khi chào đời đều đáng yêu như những viên ngọc, nhưng chẳng thể biết tương lai của chúng sẽ làm người lớn thất vọng thế nào, mà bản thâm tôi là ví dụ điển hình nhất.”
Nằm trên giường bênh, vậy mà cô ấy vẫn thích tránh luận, tôi lắc đầu. “Cô chịu khó phối hợp với bác sĩ chữa trị cho tốt, sẽ nhanh được xuất viện thôi. Xin lỗi, tôi không thể để con gái đợi quá lâu.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm rồi nói; “Lần này thì chị đã thắng rồi. Những có lẽ sau này tôi vẫn sẽ đeo bám anh ấy, chị không sợ ư?”
“Tôi không nghĩ mình thắng gì cả. Sau này tôi phải sắp xếp thật chu đáo cho cuộc sống của con gái và tôi, sợ rằng không có thời gian để lo sợ. Tôi vẫn muốn nói với cố, hãy giữ gìn sức khoẻ, tạm biệt.”
Tôi đi xuống lầu, phát hiện tư thế ôm con của Tôn Á Âu đã thoải mái hơn, có điều lúc anh đưa con cho tôi, thấy anh thở phào nhẹ nhõm, tôi không nén được cười thầm. Lúc chúng tôi bước ra ngoài, thấy tôi đã mua ghế an toàn dành cho trẻ sơ sinh và đã lắp xong đâu vào đấy, anh hơi ngạc nhiên, nói: “Những việc em phải chuẩn bị đúng là không ít.”
“Vâng, chị Lý giúp việc đã tìm giúp tôi một bảo mẫu, nửa năm đầu họ sẽ giúp tôi chăm sóc con. Còn sau này...”, tôi chưa biết nên sắp xếp thế nào, đành nói “để sau vậy, chắc sẽ có cách thôi.”
Về đến nhà, mặc dù có chị Ngô bảo mẫu giúp đỡ, tôi vẫn lóng nga lóng ngóng, nào là khử trùng bình sữa, pha sữa, thay tã lót... Cứ thế bận rộn liên tục không được nghỉ, mệt đến nỗi tôi chỉ muốn nằm xuống giường thiếp đi, tôi đâu có ngờ chăm sóc một sinh linh bé nhỏ lại mệt đến vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt bé bỏng, nắm nhẹ lấy ngón tay bé xíu của con, tôi tình nguyện chịu đựng tất cả mọi gian khổ.
Tôn Á Âu nhìn tôi vế con gái đã ngủ say đặt vào nôi.
“Bé rất đáng yêu, nhưng Khả Khả à, anh thực sự cần thay đổi môi trường sống.”
“Tôi biết, tôi cũng không nghĩ anh bế con một chút thì sẽ quyết định ở lại.”
“Em muốn để anh nhìn thấy anh sẽ để lỡ thứ gì sao?”
“Anh đã để lỡ rất nhiều thứ rồi, và chắc chắn còn để lỡ nhiều thứ nữa. Có đièu, anh là bố của đứa bé, cho dù hiện giờ vé chưa nhận thức và ghi nhớ được thì tôi cũng hy vọng con có một chút tình yêu thương của bố.”
Một lúc lâu anh không nói câu nào, trái tim tôi cũng dần dần nguội lạnh.
“Hãy cho anh một chút thời gian, Khả Khả, anh hy vọng sau khi ổn định, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Tôi nhìn anh, anh vẫn là một người đàn ông tuấn tú, thậm chí thêm vẻ đăm chiêu càng thấy cuốn hút. Nhưng hy vọng mà anh nói thật mù mịt, chúng tôi phải gạt bỏ bao tổn thương mới có thể làm lại được đây?
Chúng tôi đều cần thời gian, thời gian có thể chữa lành tất cả nhưng đồng thời cũng có thể thay đổi tất cả. Số phận đã sắp đặt không thể như lúc ban đầu.