Haizz, sao tôi phải tự hỏi mình câu ấy?
Khi còn trẻ, người đàn ông càng lạnh lùng thì dường như lại càng kích thích khát vọng chinh phục và bị chinh phục của chúng ta. Những người con gái yêu anh quả thật quá nhiều, tôi may mắn không phải là một trong số người cuồng nhiệt nhất.
Hay nói cách khác, tôi không phải là Du Vịnh Văn.
Cô ta căm hận tôi, theo cô ta, tôi là kẻ thứ ba đã phá hoại tình yêu của cô ta. Cái khoản nợ rối rắm này, tôi không thể biện bạch được. Tôi chỉ có thể nói rằng, lần đầu tôi và Á Âu quen nhau còn cách thời gian cô ta xuất hiện mấy năm.
Trong con mắt của người khác, tôi là một người e dè, thậm chí kiêu ngạo, không phải kiểu con gái dễ động lòng, cũng không dễ đỏ mặt, tim đập chân run, không bạo dạn tấn công, càng không đong đưa lẳng lơ quyến rũ người khác.
Thực ra, tôi không hề kiêu ngạo, chẳng qua sinh ra trong một gia đình khá bảo thu, nghiêm khắc nên tôi coi trọng lòng tự tôn của bản thân thậm chí coi lòng tự tôn là vũ khí. Tôi cũng chưa bao giờ học cách làm thế nào để tỏ ra dễ mến, đáng yêu trước mặt người khác, chứ đừng nói đến việc lấy cái đó ra làm vũ khí cho bản thân.
Tóm lại, là tôi ngụy trang khá tốt. Trong doanh nghiệp ngoài quốc doanh chỗ tôi làm, nhân viên nhiều như thế mà không ai biết tôi yêu thầm một người con trai rất xuất sắc mới đến ở bộ phận bán hàng. Cứ như vậy hơn nửa năm, sau buổi liên hoan cuối năm, mọi người vẫn muốn đi chơi tiếp nên rủ nhau đi hát KTV. Ngoài tôi ra thì tất cả mọi người đều đã uống rất nhiều, tất cả đều đứng dậy hát chung một bài. Không biết từ lúc nào, anh đứng bên cạnh tôi, tay vòng qua ôm eo tôi. Lúc hát xong, anh còn nghiêng đầu hôn vào tóc tôi một cái rất tự nhiên, đến nỗi nếu tôi có bất cứ phản ứng kinh ngạc nào cũng có thể coi là nực cười. Tôi trở lại chỗ ngồi, tim đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Những người xung quanh đều không phát hiện ra, ai nấy đều hào hứng chọn bài hát, hay chơi đoán số... Họ chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Tôi thấy mình không thể tiếp tục ở lại được, tránh có những cử chỉ làm mọi người mất hứng nên chào mọi người rồi lặng lẽ ra về. Không ngờ anh cũng theo tôi bước ra, nắm lấy tay tôi, bước nhanh ra khỏi KTV, rồi vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Tôi ngồi vào xe, nghe anh hỏi: "Em về đâu?"
Tôi đang ở trạng thái "mơ màng" nên thuận miệng trả lời chỗ ở của mình. Anh lại hỏi: "Chỗ em ở có tiện không?"
Tôi không rõ câu hỏi của anh có ý gì, nên ngẩn người nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, đột nhiên bật cười. "Xin lỗi em, anh hiểu nhầm. Đễ anh tiễn em về."
Rồi anh lại thản nhiên như không có chuyện gì, còn tôi định thần lại, nghĩ thầm: "Anh ấy cho rằng mình bỏ về trước là đang "gửi" tín hiệu cho anh ấy, thế nên anh ấy mới đi theo mình. Thực ra anh ấy đang muốn hỏi mình có ở một mình không, nhưng “tiện” là từ chẳng có ý rõ ràng." Anh nhanh chóng nhận ra tôi đang ở trạng thái mơ màng nhưng không để tâm, hình như việc này đối với anh rất đỗi quen thuộc.
Mặt tôi bỗng nóng ran lên và tôi nói: "Em ở cùng với bố mẹ, hay là đến chỗ anh đi."
Và như vậy, tôi đã trao thân mình cho anh.
Không, không nên nói là trao một cách đơn phương, tôi cũng nhận được thứ mà mình thầm mong muốn - cho dù không mấy hoàn hảo. Tôi biết đây không phải là tình yêu bình thường, nhưng vì chuyện tôi yêu thầm anh đã đến giai đoạn quá đau khổ, tuyệt vọng. Trên xe taxi, tôi đã ý thức rằng, với tính cách của anh và cách tôi nói chuyện thì không thể có sự bắt đầu như tôi mong muốn, như vậy coi như tôi đã chọn cho mình một kết cục biết trước.
Sau đó là kỳ nghỉ Tết, anh không về quê, tôi có thời gian ra ngoài, ở với anh trong khu chung cư cũ kỹ mà anh thuê trọ và có một vài ngày ngọt ngào bên nhau.
Ngày đầu tiên đi làm, anh bình thản nói với tôi: “Ở công ty, chúng mình vẫn giữ quan hệ đồng nghiệp thì tốt hơn."
Tôi nghe xong, bình tĩnh đáp: "Chúng ta không còn là đồng nghiệp nữa. Em chuẩn bị thôi việc, muốn chuyển sang công ty khác."
Anh có chút ngạc nhiên, nói: "Khả Khả, em phải nghĩ cho kĩ.' Đương nhiên, đó là quyết định tạm thời, nhưng tôi đã nghĩ kĩ rồi. Tôi muốn cố gắng xóa sạch trở ngại khoảng cách giữa chúng tôi.
Có điều, lúc tôi nghĩ làm, quan hệ của chúng tôi vẫn không thể tiến triển thêm.
Anh là người coi trọng sự nghiệp, thường xuyên đi công tác, thậm chí không cả dành đôi chút thời gian để vun đắp cho mối quan hệ không cần phải bỏ công sức kia. Còn tôi may mà vẫn giữ được chút lòng tự trọng, không hèn mọn đến độ từ bỏ cả giới hạn cuối cùng để có thể chấp nhận sự tùy tiện thích đi thích đến lúc nào cũng được của anh. Ba tháng sau, lúc anh đi công tác về đã gọi điện cho tôi, tôi nói rằng chúng tôi không cần gặp nhau nữa, anh im lặng, sau đó thì đồng ý.
Chỉ có Hạ Vân lờ mờ biết mối quan hệ tình cảm này của tôi. Lúc đó, cô ấy đang học thạc sĩ ở Bắc Kinh, thường xuyên gọi điện về khuyên nhủ tôi, nhưng tôi lúc đó đã hạ quyết tâm rồi.
Sau đó tôi và Tôn Á Âu suốt ba năm không gặp lại nhau.
Tôi không có bất cứ lý do gì bỗng từ bỏ một công việc có thu nhập khá và tương lai xán lạn, nên cấp trên và đồng nghiệp đều không hiểu nổi quyết định của tôi, may mà không ai liên tưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Á Âu. Sau khi về nhà, tôi bị bố thuyết giáo nghiêm khắc một hồi. Từ khi xuất ngũ đi làm đến bây giờ, bố tôi chỉ làm ở một cơ quan duy nhất, luôn tin rằng bản thân sẽ làm đó đến khi về hưu, vì thế bố hoàn toàn không chấp nhận nổi hành động chuyển công ty của tôi. Mẹ nói chuyện với tôi, hỏi nguyên nhân, tôi không thể trả lời mẹ. Sau đó, tôi vội vàng tìm cho mình một công việc mới không được như ý, cố gắng chịu đựng hai tháng, rồi lại đi tìm việc khác.
Trong khoảng thời gian đó, tâm trạng của tôi vô cùng u uất, nhưng không có ai để chia sẻ, ban đêm tôi thường giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng. Tôi chỉ biết cười nhạo bản thân: Nhìn xem, mày đang phải trả giá vì những việc làm ngốc nghếch của mày đấy!
Trải qua bao nhiêu lần phỏng vấn, cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm ở một công ty mà sau đó tôi đã làm sáu năm. Rồi tôi đăng ký thi cao học, muốn dành chút thời gian nhàn rỗi còn lại của mình vào việc học hành. Sự thực đã chứng minh, đó là một quyết định sáng suốt.
Tôi vẫn giữ liên lạc với đồng nghiệp cũ qua mạng internet, thỉnh thoảng cũng nghe được tin tức của anh. Anh đã được thăng chức, làm việc rất xuất sắc và tỏ ra nổi trội trong công ty. Anh cũng đã có bạn gái rất xinh đẹp. Sự nghiệp của anh thăng tiến thuận lợi, ngày càng thành công, năng lực của anh được sếp khen ngợi và anh thuận lợi ngồi vào một trong những chức vụ cao nhất công ty. Bọn họ đã chia tay, nhưng hình như điều đó không ảnh hưởng lắm đến anh...
Cuộc sống của tôi đã trở lại quỹ đạo, xem ra khá ổn. Tôi bảo vệ luận án cao học thuận lợi, công việc cũng hài lòng, được thăng chức định kỳ, sống hòa đồng với đồng nghiệp, có nhiều đối tượng theo đuổi, nhưng tôi không hề thấy hứng thú. Một đồng nghiệp của bố nhiệt tình giới thiệu cho tôi một người. Từ chối không được,và bất ngờ phát hiện ra, đối phương là một người rất xuất sắc, điều kiện kinh tế cũng khá. Sau những ngại ngùng của lần gặp mặt ban đầu, chúng tôi cũng có tiếng nói chung. Sau đó chúng tôi thường xuyên gặp nhau và cũng nảy sinh tình cảm. Tôi không phải là kiểu người đã trải qua mối tình tốt đẹp thì không muốn gặp đối tượng khác. Nhưng sự thực lại chứng minh, kẻ gây rắc rối là kẻ chẳng nhận được bất cứ điều gì, nên cái giá mà tôi phải trả là cuối cùng cũng không có được người đó. Thứ tôi có được chỉ là một trải nghiệm tình cảm, cứ coi như tôi đang tìm đến chỗ chết cũng được, hay bị coi khinh cũng đành, dù sao tất cả cũng đã kết thúc rồi.
Thành phố này dù rộng lớn thật nhưng cũng không lớn đến nổi biển người mênh mông, không thấy đâu là bến bờ.
Ở trung tâm thương mại, tôi đã gặp lại Tôn Á Âu. Bên cạnh anh là Du Vịnh Văn, xinh đẹp, cao ráo, có thân hình quyến rũ, gương mặt hồng hào tươi trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Họ đứng ở cầu thang và cô ta đang nũng nịu nói đi giầy cao gót đau chân, đòi anh cõng. Anh cười cười, bảo cô ta ngồi nghỉ. Cô ta đột nhiên sa sầm nét mặt, lạnh lùng buông một câu muôn thuở của những cô gái đang yêu: "Anh không yêu em à!"
Tôi và bạn trai đi lướt qua trước mặt họ, tôi biết điều nên không chào anh. Bạn trai nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên khuỷu tay anh, khẽ nói: “Từ trước tới giờ em chưa bao giờ giận dỗi như thế với anh.”
“Có phải anh cảm thấy tiếc không?”
“Nếu anh nói phải, chắc nghe giống như thích chịu khổ. Nhưng Khả Khả à, đàn ông đều có những thời khắc muốn được bạn gái làm nũng như thế.”
Tôi không nhịn được bật cười: “Nếu coi thời khắc đó là một môn học, em sợ mình không cải tạo được."
Chúng tôi bước xuống cầu thang, khi đứng ở giữa bậc cầu thang, tôi không kìm được lòng quay đầu lại, thấy Tôn Á Âu đang dựa vào tay vịn cầu thang, cúi xuống nhìn tôi, như đoán chắc tôi sẽ ngoảnh lại.
Anh chỉ hơn tôi chưa đến một tuổi, thế mà trong thời gian ba năm, dường nhu anh đã hoàn toàn vứt bỏ được cái cảm giác thiếu chín chắn vốn có của người đàn ông trước ba mươi tuổi.
Vài ngày sau, Tôn Á Âu lại xuất hiện trước mặt tôi. "Anh vẫn không quên được em."
"Cảm ơn anh. Anh có bạn gái, tôi có bạn trai, mọi chuyện đều tốt đẹp, không cần phải nhắc chuyện cũ làm gì."
Đương nhiên, tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sau khi chúng tôi chia tay, anh vẫn ngày thêm nhớ nhung đến tôi. Chưa đến ba tháng yêu nhau, tôi đã hiểu rõ anh đối với tôi không sâu nặng, cũng chẳng kiên trì, chưa kể đến sự lạnh nhạt. Một người con gái có yêu bản thân đến mức nào cũng không thể coi anh là thần tình yêu của đời mình. Chỉ cần khi gặp lại nhau mà coi như chưa từng quen biết, thế đã là một niềm an ủi rồi.
Vậy mà trái tim tôi vẫn xao động một cách xuẩn ngốc.
Tôi chán nản khi ý thức được rằng, anh vẫn có ảnh hưởng nhất định với tôi, và chắc chắn anh cũng rõ điểm này.
Tôi đã không kìm được lòng mình, hỏi han đồng nghiệp cũ về anh, họ nói với tôi, anh vừa chuyển sang một công ty khác với mức lương cao hơn. Công ty cũ lấy danh nghĩa cấm anh xin vào các doanh nghiệp cạnh tranh nên đã gửi thư đến luật sư nhờ can thiệp. Hai bên đang ở tình trạng đàm phán, công việc của anh đang trong hạng thái ngừng trệ, tình hình cũng không được lạc quan lắm. Nói về bạn gái của anh, đồng nghiệp cũ cười, bảo: 'Đúng là xinh đẹp thật, nhưng vẫn còn đang học năm thứ tư. Cái cậu này có diễm phúc thật đấy, toàn được các em chạy theo."
Dù sao tôi cũng làm ở công ty đó gần hai năm nên hiểu rõ ông chủ Tưởng Minh và con trai cả của ông ta. Họ đều có tính cách rất mạnh mẽ, nếu họ đã có ý làm khó Tôn Á Âu thì anh rất khó thoát thân. Thắc mắc duy nhất của tôi là, với tính cách muốn tránh mọi rắc rối trong tình cảm, sự nghiệp lại đang gặp khó khăn như thế, sao anh còn có tâm trạng níu kéo tôi.
Anh lại hẹn tôi đi ăn cơm. Đến chỗ hẹn, tôi hỏi anh về tình hình công việc, anh cười, đáp: "Chuyện xấu đúng là đồn xa nghìn dặm, em cũng biết rồi à?"
"Rốt cuộc có nghiêm trọng không?"
Cuối cùng anh cũng không vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa, thẳng thắn nói: "Anh đoán hai bố con họ quyết tâm trừng trị anh một trận, chắc đợt này khó qua nổi."
"Vậy làm thế nào?"
Anh nhún vai. "Cứ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đã rồi tính." "Anh là người cuồng công việc như thế, sao chịu được nhàn rỗi?"
"Đến khi tình thế mạnh hơn sức người thì bắt buộc phải chọn lựa thôi."
Cuối cùng anh cũng để lộ một chút buồn bã. Lý trí mách bảo tôi: Anh ấy là một người mạnh mẽ độc lập, chắc không cần sự thông cảm nhỏ bé của mày đâu. Sự thông cảm của mày không có tác dụng gì đâu, khi để lộ ra chắc chắn sẽ bị anh ấy coi là đang sỉ nhục anh ấy. Hơn nữa, một đứa con gái mà có tình cảm thương xót thì khác gì tự động từ bỏ cái vỏ bọc tự vệ của mình.
“Dạo này anh thường nhớ đến những ngày chúng ta còn ở bên nhau."
Tôi nói mát: “Nghĩ đến những ngày tôi không bắt anh cõng ở nơi công cộng chứ gì?”
Anh cười: “Cô ấy vẫn là một đứa trẻ to xác, bạn anh hoàn toàn không hợp nhau, đã chia tay rồi.”
“Thực ra, tôi ngưỡng mộ sự thẳng thắn của cô ấy. Tính tôi không phóng khoáng, nói cho hay một chút là được giáo dục tốt, mà nói không hay thì là nhạt nhẽo."
"Chưa bao giờ anh thấy em nhạt nhẽo."
“Đó là vì tôi rút lui kịp thời, biết chủ động nói lời tạm biệt, không để lộ cái nhạt nhẽo đó trước mặt anh."
Anh cười ha ha. "Em xem, bây giờ em đang thể hiện sự thú vị của em trước mặt anh đấy."
Má tôi đỏ bừng lên. Không sai, tôi đã không tự kiềm chế để mình bộc lộ tình cảm bên trong, mà anh lúc nào cũng kích thích được chút tình cảm đáng thương đó của tôi.
Anh với qua bàn nắm lấy tay tôi. "Em đỏ mặt như thế trông đẹp lắm!"
Trước đây, thậm chí anh chưa từng nhìn tôi với ánh mắt như thế. Trong ánh sáng rực rỡ của bóng đèn, tôi bỗng hiểu ra một chuyện, chinh phục và bị chinh phục là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đứng chắn trên con đường của anh, có thể bị anh đẩy ra, chấp nhận bị anh chinh phục, có thể bị anh bỏ rơi. Tôi vốn chỉ là một người trong số bạn gái cũ của anh, nhưng ít nhất tôi đã bỏ đi trước khi anh chán ghét thật sự. Ít nhất tôi có chút gì đó khác những người con gái khác.
"Em cứ nghĩ bây giờ anh không có tâm trạng nào hẹn hò."
"Bây giờ anh có cả đống thời gian, từ trước tới nay chưa bao giờ nhàn rỗi như thế này."
Hóa ra là thế. Nếu lại trở về bên anh, có nghĩa là tôi lại một lần nữa phá hoại cuộc sống được sắp xếp gần như có trật tự của mình sao?
Với người bạn trai hiện tại của tôi, ở bên anh ấy, tôi cảm thấy yên ổn, vui vẻ, nhưng không có những rung cảm kích thích đê mê như điện giật, cũng không có kiểu tim đập điên loạn, run rẩy đến nỗi không kìm nén nổi, càng không sọ hãi khi không thể ở bên nhau.
Tôi tự nhắc nhở mình: Mày phải chín chắn, trưởng thành lên, mày phải chấp nhận diện mạo và giai đoạn khác nhau của cuộc sống, đừng cứ chìm đắm trong những kỷ niệm quá khứ mãi như thế!
Lúc đó, tôi đã hai mươi bảy tuổi và vẫn sống chung vói bố mẹ. Bốn năm trước, gia đình tôi đã chuyển đến một căn hộ có ba phòng ngủ, diện tích tương đối rộng rãi. Tuy nhiên trong nhà vẫn có họ hàng cô bác đến và tôi chẳng thể nào thân thiết với họ được. Nếu khóa cửa phòng riêng của mình, sẽ bị coi là không lịch sự. Điều duy nhất tôi có thể làm là lặng lẽ khóa mấy cái ngăn kéo lưu giữ những đồ vật riêng tư cơ bản nhất của mình. Tôi khát khao có một không gian riêng cho mình, chỉ dựa vào lý do đó, tôi cũng đã muốn lấy chồng.
Còn với Tôn Á Âu, cho dù nhìn từ phương diện nào, cũng không thể coi là đối tượng mà tôi có thể kết hôn.
Chưa đợi tôi hiểu rõ chuyện này, Du Vịnh Văn đã đứng chắn đường tôi đi làm về để gây sự, một mực nói rằng cô ta tuyệt đối không chia tay với Tôn Á Âu, một mực lên án tôi là kẻ thứ ba xen vào, chửi tôi là kẻ bắt cá hai tay, không có đạo đức. Tôi kinh ngạc đến đờ đẫn trước sự giận dữ điên cuồng của cô ta, đành phải gọi điện cho Á Âu. Lúc anh chạy đến, Du Vịnh Văn thoắt cái bỗng tỏ ra vô cùng đáng thương, nói như van xin: “Em biết em tùy tiện, không hiểu chuyện, nhưng em yêu anh, em sẽ thay đổi, anh đừng bỏ mặc em như thế."
Tôn Á Âu cười. "Nhưng tôi không yêu cô, đừng gây sự nữa.”
Như bị chọc vào chỗ đau, cô ta gào lên: “Anh dám nói anh không yêu em, em sẽ tự sát, lần này em nói thật đấy.”
Tôi sợ quá, vội vàng kêu lên: “Đừng, đừng có làm như vậy, cô hiểu nhầm rồi, tôi và anh ấy không có quan hệ gì đâu. Tôi có bạn trai rồi. Có chuyện gì hai người cứ bình tĩnh nói.”
Anh nhìn lướt qua tôi, lắc đầu, rồi nói với Vịnh Văn: "Cô xem, cô không dọa được tôi nhưng lại dọa được cô ấy rồi đấy. Nhưng dọa cô ấy thì có tác dụng gì, cô ấy không thể lấy cô được."
Anh kéo Vịnh Văn vào xe đưa đi, coi như giải vây cho tôi, thế rồi không biết anh làm thế nào, người con gái đó không đến làm phiền tôi nữa. Tôi băn khoăn hỏi, anh chỉ bảo: "Anh đâu có tâm trạng để cùng cô ấy chơi trò tình cảm. Người nhà cô ấy đưa cô ấy di du học rồi. Em yên tâm, anh biết mình chẳng ra gì, không có sức hấp dẫn đến độ khiến người khác vì mình mà tự tử đâu. Cùng lắm cô ấy chỉ buồn vài tháng là hết thôi."
Một lần nữa, tôi lại giật mình sợ hãi trước sự lạnh lùng của anh. Tôi tự hỏi, mày thật sự muốn ở bên người đàn ông này ư?
Lúc đó, anh đã nắm tay tôi. Cũng như lần đầu tiên được anh ôm eo, tôi có cảm giác tê dại cả người, và dần dần lan vào tận tim. Hóa ra cảm giác cũ vẫn còn, cứ thế tràn ngập khắp cơ thể, không biết bao giò mới thức tỉnh.
Khoảng hơn nửa năm sau, tôi và Á Âu kết hôn rồi sống bên nhau cho đến bây giờ.
Còn nỗi buồn của Vịnh Văn hiển nhiên không hết, hơn nữa cô ta còn quyết tâm trả nỗi buồn ấy lại cho tôi.