• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở nhà bồi dưỡng tình cảm cha con với Linh Phong vài ngày, Kỷ Hiểu Ngạn rốt cục cũng thấy chán, nhìn con mình chơi đùa vui vẻ với chú chó trắng nhỏ, Kỷ Hiểu Ngạn âm thầm cười trộm trong lòng, "Về sau lấy thêm một A Ngốc nữa chơi cùng Tiểu Phong." 

Nhưng không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện không có khả năng, Tiểu Bạch kỳ thực không phải một chú chó thật mà là một người máy, người máy của hệ thống. Trước kia vì thấy nó cũng hay, lại an toàn khi chơi với trẻ con, nên mới tìm thử trong hệ thống xem có không, ai ngờ lại tìm được thật, quả nhiên có rất nhiều thứ ở trỏng a. Chỉ là giá tiền hơi đắt. 

Tiểu Bạch là robot trông trẻ Kỷ Hiểu Ngạn mua bằng 1 ngàn điểm đổi giá trị, đây là sản phẩm vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại. Thiết lập chăm sóc, bảo vệ, chơi cùng, giáo dục, khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn trợn mắt há mồm, phải đắn đo dữ lắm mới quyết định mua, đương nhiên cái quan trọng là hắn đã mua được đồ tốt. Sau đó còn biết thêm một cái kinh hỉ nữa, kí chủ có thể thiết kế hình ảnh cho robot, những ba cái lận. 

Vốn đang tiếc nuối vật hoàn mĩ như vậy mà chỉ có một cái, nghe đến đây Kỷ Hiểu Ngạn liền lật tức bất chấp tất cả thiết kế hình tượng cho Tiểu Bạch. Phải biết hình tượng chú chó màu trắng lông xù như kẹo bông là hình tượng rất nổi tiếng ở thế kỷ 21 đó. 

Sau khi hoàn thành thiết kế, thành quá rất tuyệt. Khi Kỷ Hiểu Ngạn đưa Tiểu Bạch cho Tiểu Phong, Tiểu Phong đang ngồi chơi vội vã đứng dậy, đè Tiểu Bạch xuống dưới người mình, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn vậy cười gần chết, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại cười không nổi, bởi Tiểu Phong sau đó lại mở miệng ra cắn Tiểu Bạch một ngụm, tuy rằng không có gì, nhưng nước miếng chảy ra từ khóe miệng nó đã giúp Tiểu Bạch tắm miễn phí một lần. 

Cũng may Tiểu Bạch có tính năng tự động vệ sinh và tự động tiêu độc, nếu không dù Tiểu Bạch có tốt cỡ nào, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không dám cho nó ở cùng với con trai mình. 

Con trai có Tiểu Bạch chơi cùng, trên cơ bản là quên người cha này luôn, Kỷ ba ba rốt cục vẫn tịch mịch. (╯﹏╰) 

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn đứa con vẫn không thèm để ý mình, lắc đầu đi lên Phòng sách ở tầng 2. Nghĩ cũng đã đến lúc nên làm chính sự. 

......... 

Thiên Thành là diễn đàn văn học lớn nhất ở thế kỷ 42, vô luận là quy mô hay nhân số độc giả đều rất lớn, Thiên Thành đều có ưu thế không thể địch nổi, đương nhiên cũng là bởi có nguyên nhân, chính là do nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng đều được sáng tác ra từ đây. Rất nhiều tác giả thích tới đây sáng tác văn vẻ tiểu thuyết cho mình, bởi ở nơi này tác giả được đãi ngộ rất cao, trong bản hợp đồng với nhà văn đã từng đề cập đến, chỉ cần bạn gửi bài đi, trong đó số lượng từ ngữ đạt 5 vạn là bạn có thể lựa chọn thu nhuận bút, những tác phẩm của bạn còn có thể đăng lên mạng, kiếm tiền, còn lại đều là do độc giả đánh giá, tính bằng xu, điều kiện như vậy đã hấp dẫn hàng nghìn hàng vạn tác giả tới đây, nhưng chỉ có một hai người trở thành đại thần được thôi. 

Không có đạo văn thế giới thiệt hài hòa, làm một nhà văn, chỉ cần có thể viết, bạn trên cơ bản là không phải làm việc, mỗi ngày viết ra một câu chuyện nhỏ là bạn có thể không lo cơm áo được rồi. Do vậy nên mấy năm qua, văn học trên internet phát triển vượt mức tưởng tượng của mọi người 

Trong mắt của người khác, văn học mạng của thiên triều là một mớ hỗn độn, cũng bởi là do có nhiều đại thần quá, người mới muốn chen chân vào rất khó khăn. Bởi vậy nên đại đa số người mới trên cơ bản là đều phải tự tích cho mình một chút danh tiếng nhỏ bằng cách gửi đi thật nhiều bài viết. Cũng chính là ngày ngày gửi bài đó. 

Chính là vô luận có bao nhiêu kinh nghiệm trước đó, trước khi nổi tiếng thì vẫn chỉ là một con nghé con, đương nhiên, có người thành công, thì cũng có người thất bại như cá trên sông. 

Ý tưởng lần này của Kỷ Hiểu Ngạn cũng giống như của một con nghé con vừa mới sinh ra, muốn trực tiếp bước chân vào thành, người ta muốn nhanh chóng nổi danh, hắn lại sợ đổi đi đổi lại phiền toái. Tự tin đến trình độ này thật ra cũng không phải là do hắn quá khẳng định vào bản lĩnh hành văn của mình mà chỉ là hắn tin tưởng đại thần của thế kỷ 21 có thể quét ngang toàn bộ giới Văn học tiểu thuyết của thế kỷ 42 mà thôi. 

Mở chip của mình ra, Kỷ Hiểu Ngạn chọn vào Thiên thành, đăng kí một bút danh "Dời đi" rồi bắt đầu mở 《Tiếu Ngạo Giang hồ》. 

Đây là cuốn tiểu thuyết Kỷ Hiểu Ngạn thích nhất, nhưng mà nguyên nhân khiến Kỷ Hiểu Ngạn đọc nó năm đó không phải gì khác mà chính là vì bài hát 《Thương hải một tiếng cười》, sau đó chậm rãi đọc, Kỷ Hiểu Ngạn quả thực thích Đông Phương Bất Bại, người đó văn có võ có, dám yêu dám hận rồi rơi vào kết thúc bi thảm của tuyệt đại giai nhân*(*tạm hiểm tương đương với câu "hồng nhan bạc mệnh"). Chọn quyển sách này, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không muốn thay đổi quá nhiều tình tiết, nhưng hắn muốn cho giáo chủ được hạnh phúc, Kỷ Hiểu Ngạn quyết định cho giáo chủ nhảy xuống vực sau đó được cuộc sống mới. 

Nghĩ xong rồi, tình tiết của câu chuyện sẽ tiếp tục từ đoạn giáo chủ bị mai phục, Kỷ Hiểu Ngạn viết xuống từ đầu tiên trong đời nhà văn. 

Do con có Tiểu Bạch ở cùng nên Kỷ Hiểu Ngạn cũng không lo lắng, chuyên tâm làm việc, sau khoảng thời gian 4 giờ lâu thiệt lâu hắn đã biết xong một phần ba, ừm, đây cũng là do khoa học kỹ thuật phát đạt, đánh chữ có thể dùng chức năng đọc viết, thiệt hạnh phúc! Bất quá dù có hệ thống hỗ trợ mạnh mẽ, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn phải bỏ ra 10 điểm nữa mua một cuốn tiểu thuyết 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 nguyên bản, hơn nữa còn phải nhập chúng vào não, không thì Kỷ Hiểu Ngạn biết viết cái gì khi đã quên mất đại đa số tình tiết truyện a. 



Chuông báo tự động vang lên, bụng Kỷ Hiểu Ngạn đã đói, đóng chip lại, chuẩn bị lấp đầy cái bụng đã sau đó lại tiếp tục nhiệm vụ "Đọc sách". 

Xuống dưới lầu, thấy con trai mình nằm úp sấp trên sàn nhà oa oa khóc lớn, Kỷ Hiểu Ngạn vội vàng đi qua ôm lấy con, nhìn một mảng nước ướt hết cả quần áo đáng thương hề hề trên người con, chẳng phải nghĩ cũng biết con khẳng định đã khóc nửa ngày rồi. 

Tiểu Linh Phong thấy ba ba rốt cục cũng chịu xuống, nó mở miệng, khàn khàn kêu "Ba ba, ba ba." 

Kỷ Hiểu Ngạn liền mềm lòng, "Sao thế, cục cưng, tìm cha à?" 

Đi, ba nấu cháo cho con ăn. Tiểu Phong bị ba ba ôm, nghẹn ngào nhiều lần, hút hút cái mũi, chôn mặt vào cổ Kỷ Hiểu Ngạn. 

Kỷ Hiểu Ngạn không có biện pháp ôm đà điểu nhỏ, mang tiểu đà nhiều nhà mình vào phòng bếp, nấu một ít cháo thịt, lấp đầy bụng của hai cha con. 

Vì trấn an Tiểu Phong cả chiều không gặp ba ba, Kỷ Hiểu Ngạn chỉ có thể chiều con cả buổi tối. Đợi Tiểu Phong đi ngủ rồi mới có thời gian tiếp tục công việc. 

Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cũng không viết thêm nữa, mà chỉ đăng nhập vào tài khoản của mình và gửi 3 chương 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 đi, sau đó về phòng ngủ cùng con trai bảo bối. 

......... 

Các độc giả trung thành của Thiên thành hôm nay vô ý nhìn thấy một câu truyện có cái tên 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 rất đặc biệt, liền cảm thấy đặc biết hứng thú mở thử Văn án lên xem. 

Một tiếng biển xanh cười.  

Đôi bờ sóng triền miên 

Đời bồng bềnh trôi nổi 

Vui chỉ nhớ hôm nay 

Trời xanh cười ngạo nghễ 

Ai thắng ai thua 

Chỉ trời xanh mới hiểu 

Núi non cũng cười 

Mưa bụi mênh mang 

Sóng lớn cuốn trôi cả, 

Hồng trần đẹp biết bao 

Gió nhẹ cười

Sao lại thấy tịnh liêu 

Thắng hào hùng đêm lại cô đơn 

Chúng sinh cười

Đừng tịnh liêu nữa 

Hào hùng còn đó 

Cất tiếng cười ngẩn ngơ*.

Bài hát nào đây? Thiên đường yên lặng tự hỏi. Sau khi mở thử ba chương ngắn ngủi, rồi chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu biết bình luận và đề cử câu chuyện này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK