Với tình huống hiện tại. Bị bắt vào bộ quân thẩm là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, nếu không nắm trong tay đầu mối nào đó đáng hy vọng, thì chuyện hắn bị ép phải vào bộ quân thẩm sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Ireland đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe Cù Vân Tâm hạ lệnh với mình, hắn vẫn không tiếp thụ được. Hắn đã cho rằng mình sẽ tiếp thu một cách lãnh tĩnh, ai ngờ….haha! Đây là báo ứng của lời nói dối sao? Khiến hắn bị hủy hoại dưới tay người mình thích sao? Ha ha ha…
“Phó quan Ireland.” Nghe thấy tiếng báo cáo, cửa bộ quân thẩm lập tức mở ra.
Trước khi xác nhận hắn có tội hay không, ai cũng không thể cướp đoạt chức vị của hắn, bởi vậy người của bộ quân thẩm vẫn tôn trọng hắn như thường, thế nên cái xưng hô này mới xuất hiện.
“Ireland nghe lệnh của trung tướng đến hộ trợ điều tra vụ án của thiếu tướng Leblan Everitt.”, nói xong hắn cúi người chào theo nghi thức quân đội một cách kính cẩn.
“Thẩm tra đối chiếu sẽ không có sai lầm, mời phó quan Ireland.”, cầm công cụ thẩm tra, người tiếp đón sau khi đáp lễ thì lập tức dẫn Ireland đi vào phía trong.
“Phó quan Ireland, mời nhìn văn kiện, sau khi không còn thắc mắc gì nữa thì hãy kí tên xác nhận bắt đầu điều tra”, ngồi trên ghế sa lông chuyên dùng cho hội nghị, một người hào hoa phong nhã, thoạt nhìn giống quân nhân chuyên làm bàn giấy cầm văn kiện đã ký kết một nửa trong tay giao cho Ireland. Phần văn kiện này yêu cầu Ireland tự tay ký tên xong mới có hiệu lực chính thức.
Ireland không hề hoang mang tiếp nhận văn kiện của quân nhân văn chức kia đưa tới, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, “Điều tra cái con khỉ? Hành hình mới đúng!”
Nhưng nếu đã đến nơi này, muốn hoàn hảo không tổn hao gì tiêu sái ra ngoài, Ireland ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Cúi đầu, cẩn thận đọc nội dung văn kiện, nhìn đi nhìn lại thì đúng là —— có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.
Nếu kết quả sau khi điều tra là anh trong sạch, những điều này xem như bồi thường:
1. Sau khi xuất ngũ, anh sẽ nhận được 5000 vạn điểm tín dụng.
2. Bảo lưu tất cả phúc lợi quân tịch của anh.
3. Con của anh sẽ có cơ hội được học tập trong học viện cao đẳng.
4. Anh… …
… …
Nhướng nhướng mày, khác với sự kinh ngạc ban đầu, nhìn kỹ Ireland lại thấy có chút buồn cười. Sự bồi thường này xem ra đúng là —— trêu người quá!
5000 vạn điểm tín dụng? Phàm là người có thể đi vào bộ quân thẩm, cả đời khổ sở cũng không biết có bao cơ hội để xài thứ đó. Bảo lưu quân tịch và phúc lợi chỉ là lý thuyết vô nghĩa, nếu như không có việc “điều tra” này, thì anh vẫn có thể tòng quân, không phải sẽ sở hữu quân tịch và phúc lợi hay sao? Về phần cho con của an có cơ hội vào trường học viện cao đẳng, thì mới là đáng cười nhất, đến giờ phút này vẫn chưa có một người nào đã từng vào bộ quân thẩm mà có con cả. Mấy trò điều tra của các vị đến tinh tinh còn chết chứ nói chi là người, nếu không thì đúng là phụ bạc mấy nhà khoa học quá.
A! Liên bang này đúng là —— mua bán vô bản a! Ireland cười như không cười nhìn người đối diện, sự trào phúng trong mắt hắn ngoài người mù ra thì hẳn ai cũng có thể nhìn ra, ha!
Bảo trì nụ cười tao nhã, người nọ cũng chẳng cảm thấy có điều khoản nào trong văn kiện nọ có vấn đề cả. Người bước chân vào bộ quân thẩm này dù có trong sạch hay không trong sạch, thì vẫn chứng minh cho một sự thật sờ sờ trước mắt —— những kẻ tới đây đều có vấn đề, không thì sao lại phải đến đây? Nghĩ vậy, nụ cười của quan nhân nọ càng càng ôn hòa, chỉ có ánh mắt thì hơi sầm xuống. Biểu tình như vậy khiến Ireland nhịn không được bắt đầu thấy lo lắng.
Ireland vận khí không tốt, gặp ngay cái vị quan nhân thoạt nhìn không có lực công kích nhất, tính tình cũng ôn hòa nhất. Nhưng lại là biểu tượng của nơi này.
Tiếu Lạc, cũng chính là vị điều tra viên ghét những tên phản bội và gián điệp nhất, hơn nữa còn đặc biệt hận những tên phó quan phản bội. Người yêu anh ta trước đây cũng bởi một tên thuộc hạ phụ tá phản bội mới bị giết.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tiếu Lạc có chút vặn vẹo.
“Nếu không có vấn đề gì thì ký đi!”, Tiểu Lạc nhìn bộ dạng của Ireland, không cảm giác gì mở miệng nói, ngữ khí lạnh như băng hoàn toàn đối lập với cái vẻ ôn hòa của anh ta.
Ireland nhìn biểu tình và ngữ khí như vậy, đột nhiên giật mình, thì ra là anh ta? Không xui vậy chứ? Nhưng cõi lòng lại cười khổ một tiếng. “Đây là số mệnh rồi!”, hắn cảm khái một tiếng, thế mà lại gặp ngay tên điên này, xem ra số mệnh của mình vô duyên với quân đội rồi, ai…
Chưa trả lời, Ireland đã quay đầu nhìn về phía cửa, những cánh cửa không có bất cứ động tĩnh nào khiến lòng hắn trầm xuống lần thứ hai. Sự trào phúng tràn ra khắp cõi lòng: “Ireland, sao mày lại hy vọng xa với đến thế? Sao anh ấy có thể đến cứu mày ra được chứ? Ireland ơi! Ireland! Mày nhìn rõ sự thật đi! Mày ở đây là do cái người quan trọng nhất đối với mày đem mày tới đấy!”
Trong lòng đầy phiền toái, Ireland cầm cây bút lên, ký lung tung tên mình xuống.
“Theo tôi!”, Tiếu Lạc bỏ văn kiện nọ vào hòm mã hóa, chờ mấy phút đồng hồ sau sẽ có người đến lấy nó đi, đưa vào phòng hồ sơ rồi sẽ đến tay tòa án quân bộ.
“Ừ.” Chưa từ bỏ ý định liếc mắt nhìn cửa lớn một cái, hắn không hề nhúc nhích. Kỳ lạ rằng chính Tiếc Lạc cũng chẳng cản hắn mà lại bày ra cái vẻ đang xem kịch vui nhìn qua. Mỗi người vào bộ quân thẩm trước khi chính thức tiến hành “điều tra” sẽ không từ bỏ hy vọng, ai ai cũng sẽ giãy dụa cho rằng có người sẽ đến cứu mình thoát khỏi bể khổ, nhưng —— có khả năng chắc? Tiếu Lạc vui sướng khi có người gặp họa nghĩ. Các người không biết lúc nhìn thấy sự hy vọng cuối cùng trong ánh mắt họ biến mất, tại giây phút cuối cùng đó chơi mới là sướng nhất sao?
Chậm rãi đến độ ngay cả Ireland cũng chẳng hay đã qua một khoảng thời gian dài, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, ánh sáng trong mắ hắn chậm rãi biến mất. Xoay người, nhận lấy một ánh mắt sâu kín đầy trêu túc đang nhìn chằm chằm mình, giống như Tiếu Lạc đã sớm biết đáp án rồi.
Ha ha! Tuyệt vọng rồi? Tiếu Lạc không biết tại sao lúc nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của người trước mặt, tâm tình anh sung sướng vô cùng. Miệng hừ hừ một tiểu khúc không biết tên, dẫn đầu đi đến phòng làm việc của mình, nơi này cơ bản đã bài trí xong hết rồi! Đã bao lâu rồi không có ai tới đây nhỉ? Lâu đến độ ngay cả anh cũng chẳng tính nổi.
“Nằm xuống đi.” Ngữ khí lạnh như băng của Tiếu Lạc vang lên, ánh mắt của anh ta từ sau khi bước chân vào “phòng làm việc” đã trở nên điên cuồng và khát máu vô cùng, đặc biệt là khi nhìn thấy trang phục rõ là dành cho phó quan trên người người nọ, sự chán ghét nới đáy mắt anh ra càng đậm thêm.
Ireland lần đầu nhìn thấy sự điên cuồng rõ ràng của Tiếu Lạc, nội tâm kinh ngạc không cần hỏi. Sao trong bộ quân thẩm của liên bang lại có thằng điên như vậy chứ? Không được, không thể làm chuyện “điều tra” này. Cho dù có làm, cũng phải làm với người bình thường. Không thì Ireland không biết mình có sống nổi không nữa.
Nghĩ là làm, Ireland lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Anh định làm chi?” Tiếu Lạc chắn đường hắn.
“Mau tránh ra. Tôi có quyền yêu cầu đổi người kiểm tra.” Cau mày, Ireland không chút khách khí nói.
“Người như anh —— có tư cách đổi người kiểm tra sao?” Ngữ khí trào phúng, ánh mắt đầy hận thù, không cần kiểm tra Ireland cũng biết dù mình không có tội danh gián điệp thì tên này cũng muốn móc tim mình ra.
“Anh không thể nói thế, đừng có trách tôi không khách khí.” Bày ra bộ dáng chiến đấu, Ireland hoàn toàn không sợ Tiếu Lạc, tuy rằng vũ khí của hắn đã bị tước mất, nhưng nhìn thế nào việc đập một tên quan văn bàn giấy vẫn là một chuyện đơn giản.
“Có bản lĩnh, anh thử bước ra ngoài xem! Tôi biết thừa anh có sự giảo hoạt của mấy thằng phản bội mà…” Câu nói kế tiếp Ireland hoàn toàn không nghe thấy, vì hắn đã ngất rồi.
“Mày cho rằng mày vào đây rồi mà còn có thể đi ra chắc?” Tiếu Lạc đứng nhìn xuống từ trên cao một cách đầy châm chọc, không lưu tình đá cho cái tên bị trúng thuốc mê nằm sóng soài trên mặt đất một cái. Nắm lấy tay của hắn ta, dùng lực đạo hoàn toàn không hợp với thân thể của mình lôi người đi hệt như đang lôi một con lợn chết đến cái giường kim loại giữa phòng, sau đó mới trở về với đống máy móc của mình.
Nhìn chằm chằm đống máy móc và ký hiệu phức tạp nhìn rất hại mắt. Mỗi một chỉ lệnh đều phải tiến hành dựa trên số liệu phiền phúc. Ngón tay Tiếu Lạc đáp trên những nút bấm, hệt như đánh đàn dương cầm gõ lên một loạt nút bấm, ước chừng 5 phút sau mới hoàn thành chỉ lệnh. Nhìn cái người bị đưa vào giữa đống máy móc, nhìn bộ trang phục phó quan đẹp đẽ, Tiếu Lạc nở một nụ cười kỳ quái.
Cúi đầu, chỉnh cái lệnh vốn dừng ở số 2, chuyển sang số 1.
Ha hả… Theo sự vận hành của máy móc, tiếng cười sung sướng vang lên không ngừng, cuối cùng im bặt.
“Ngài trung tướng.” Phó quan Edward của Cù Vân Tâm nhìn gã luống cuống tay chân thu thập mặt bàn bị chính gã làm rối tung rối mù, bắt đầu giúp sếp của mình thu thập “tàn cục”.
“Edward, cậu nói…” Trong lúc Edward đang dọn bàn, cái giọng có chút do dự của Cù Vân Tâm vang lên. Nhưng chỉ có phần đầu, không có phần đuôi.
Nhưng Edward là ai? Dầu gì cũng là cấp dưới đã theo Cù Vân Tâm nhiều năm, sao có thể không nghe ra ý của gã! Chính là, anh không ngờ cái người thoạt nhìn rất dịu dàng thật ra là đối với ai cũng lãnh khốc vô tình nọ thế nhưng lại quan tâm đến phó quan kia đến vậy.
“Ngài trung tướng, lòng anh loạn quá.” Đây là sự thật.
Cù Vân Tâm cười khổ, đúng vậy, lòng gã giờ rất loạn. Vì tên phó quan nho nhỏ nọ, một giờ qua gã đều tâm thần bất định. Đặc biệt là khi gã nhớ đến ánh mắt quyết tuyệt kèm theo hốt hoảng sâu kín của người nọ. Giống như… Giống như có một vật quan trọng nào đó đã biến mất theo ánh mắt kia vậy.
“Lần này điều tra viên của bộ quân thẩm là ai?” Yên lặng, Cù Vân Tâm không nhin được lại hỏi.
“Không biết.” Lắc đầu, Edward hết chỗ nói với sếp của mình, điều tra viên của bộ quân thẩm đến giờ vẫn là bí mật, trung tướng còn chẳng biết huống chi là mình.
“Cậu nói xem, tôi có làm sai không?” Nhìn chằm chằm trang văn kiện đã nhìn ước chừng nửa giờ, Cù Vân Tâm vẫn luôn cố hết sức ép mình ngồi im ở đó, không được chạy đi mang Ireland về.
“Ngài có làm gì sai đâu, manh mối đều chĩa vào anh ta mà.” Edward có chút bất đắc dĩ xem thường một cái, anh không có bất cứ hảo cảm nào với Ireland cả, trái lại thì rất ghét anh ta. Hơn nữa căn cứ vào quan sát của anh trong mấy ngày qua, anh rất sợ Ireland sẽ trở thành nhược điểm của tướng quân nhà mình.
“Đúng vậy, mọi thứ đều hướng vào cậu ấy, tôi chỉ làm theo quy tắc.” Thuyết phục người khác nhưng lại giống hệt như đang tự thuyết phục chính mình, Cù Vân Tâm cố ý xem nhẹ sự hoảng hốt trong lòng, nâng tách trà lên liều mạng uống.