Nguyên văn: 牛逼 – Ngưu bức: Rất lợi hại, mạnh mẽ (về tính cách)
Này, này, giá trị kinh nghiệm nháy mắt tăng lên 10 triệu, cấp bậc tăng thêm 30 cấp, gấp đôi lúc trước, thiệt dọa người…, cho đến lúc này Kỷ Hiểu Ngạn vẫn cảm thấy bản thân hệt như đang ở trong một giấc mơ.
A? Không đúng? 10 triệu? Xoa nhẹ cái đầu đang chóng mặt sắp ngất, Kỷ Hiểu Ngạn vô cùng nghi hoặc đối với mấy con số này.
Vị trí thứ 10 thưởng 1 triệu kinh nghiệm, lên một hạng thưởng thêm một triệu, vậy…Tui là vị trí thứ 1 sao?? Há há! Nói giỡn…, sao vậy được? Mình đứng trong top 5 đã không thể tin được rồi, sao lại có thể đứng nhất. Tuy rằng lực hấp dẫn và khí chất đều có tăng, nhưng ngoài điểm kinh nghiệm ra thì những cái khác không hề giống của một người đạt hạng nhất gì cả.
【Tinh, hệ thống của ngài nhận được thư 5 sao, mời lập tức kiểm tra và nhận thư, nếu trong một phút không kiểm tra và nhận thì hệ thống sẽ cưỡng chế kiểm tra và nhận thư. 】
Nghe thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn đương nhiên là lập tức kiểm tra và nhận thư.
Mở hộp thư ra, chỉ thấy…
Chào anh! Anh Kỷ Hiểu Ngạn, trong lần thi đấu này anh giành được vị trí thứ 5, phần thưởng của trận đấu là 5 triệu kinh nghiệm cùng một vài phần thưởng kèm theo khác, mời kỳ nhận!
Nghe đến câu, Kỷ Hiểu Ngạn đương nhiên là lập tức kiểm tra và nhận.
Nhìn thấy bức thư ngắn này, Kỷ Hiểu Ngạn càng mù mịt, mang theo nghi hoặc, hắn tắt hệ thống đi.
“Tiểu Phúc, trận đấu này tôi đứng thứ 5.”
【Biết rồi. 】, nhóc con mang thù tức giận nói.
“Nhưng mà đứng thứ 5 hẳn là được thưởng 5 triệu kinh nghiệm chứ nhỉ? Sao tôi lại được thưởng hẳn 10 triệu kinh nghiệm lận? Có phải….bên kia họ nhầm không?” Kỷ Hiểu Ngạn chần chờ hỏi.
【Không đâu, tôi biết. 】
“Sao cậu cái gì cũng biết thế?”, mở lớn hai mắt, Kỷ Hiểu Ngạn có chút kinh ngạc.
【Tôi chính là hệ thống, có cái gì tôi không biết chứ?】, nói những lời này, hệ thống cố ý ưỡn cao ngực, động tác ngứa đ thế mà xuất hiện trên người một cu cậu đáng yêu thì đúng thật là….cực, kỳ, dễ, thương.
【 Còn có thưởng thêm nữa. Nhớ không? Những vị giám khảo đó, chính là các thần cấp, còn có…】, phủi phủi bụi cho mấy quả cầu trên tay rồi bỏ vào túi không gian, Tiểu Phục nói tiếp 【Còn có cả mấy thứ anh nhặt này nữa…】.
“Ba ba, ba nói xem con mang Tiểu Bạch cho Kano nhé?” Tiểu Phong như trước ghé cái mặt nho nhỏ trắng trắng nộn nộn vào hai tay hắn, chờ mong nhìn ba ba mình.
Nhưng mà….
“Ba ba, ba sao vậy?” Nhóc con nhìn Kỷ Hiểu Ngạn không ngừng lơ đãng, có chút ngoài ý muốn lay lay tay áo hắn, muốn chuyển lực chú ý của ba lên người mình.
“A, con nói gì vậy? Tiểu Phong có thể lặp lại lần nữa không?”, vừa mới đang tự hỏi sao hệ thống lại mất hứng khi mình nhặt bóng bọt biển như vậy? Theo lẽ thường, lần này thu được nhiều kinh nghiệm như thế, Tiểu Phúc đáng ra phải vui vẻ chứ nhỉ! Nhưng, sao hắn cảm thấy anh ta cứ không vui mãi.
“Được!” Nhóc con ngoan ngoãn đáp một tiếng, nói lần thứ ba.
“Ba ba, con định bắt nó, rồi tặng cho Kano.” Lúc nói đến đây, Tiểu Phong cầm quả bóng đang hấp hối trên tay giơ lên trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn.
Cau mày, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn đứa con đang vui vẻ, đáy lòng kỳ thật không định đồng ý.
“Vì sao chứ, Tiểu Bạch chơi với con lâu vậy rồi, sao con có thể tùy tiện mang tặng người khác được?”
“Con…., ba ba!” Cu cậu đột nhiên nổi giận đùng đùng, nước mắt lưng tròng. Hút hút cái mũi, nghẹn ngào nói: “Con không tiếc!”, cái vẻ luyến tiếc kia hoàn toàn nhìn không ra rằng kỳ thật nó chẳng để ý đến chuyện có cho Tiểu Bạch hay không.
Đúng là trẻ con, như trời tháng 6, thay đổi thất thường.
“Ba ba, ba nói xem bao giờ thì cha trở về” nó an tĩnh không nổi một phút đồng hồ, tìm một đề tài rồi tiếp tục líu ríu hỏi. Đứa trẻ nhỏ vậy hoàn toàn chưa bao giờ thử nghĩ xem câu hỏi của mình có khiến ba ba mình khó chịu hay không.
“Không biết, nhưng lúc nào cha con về thì chắc chắn ông ấy sẽ nói cho con biết!” Trả lời câu hỏi dạng vậy, mặt Kỷ Hiểu Ngạn luôn đầy nét cười, vẻ mặt như thế hoàn toàn không có xấu hổ, đương nhiên cũng không có nhiệt tình và…nhớ nhung.
“Nhìn xem, Tiểu Phong thích quà ba ba mua cho con chứ?”, cầm bóng trong tay —— cũng chính là mấy quả bóng bọt biển hôm trước hắn nhặt về quơ quơ trước mặt Tiểu Phong. Ban đầu hắn vốn lo lắng sau khi gia tăng giá trị kinh nghiệm thì bóng bọt biển sẽ biến mất, chính là đã qua nửa ngày, Kỷ Hiểu Ngạn may mắn phát hiện ra ngoài một vài chất thải biến mất thì vẻ ngoài quả bóng không có khác biệt gì mấy.
Nghĩ không ra vì sao thì hắn rõ ràng không thèm nghĩ nữa.
“Oa, thích lắm”, quả cầu trong suốt, vừa không giống thủy tinh, lại giống thủy tinh…, nếu muốn hỏi thế rốt cục nó giống cái gì, Tiểu Phong chỉ có thể nói nó rất giống bong bóng. Chính là cái loại bong bóng mỏng ơi là mỏng, đụng cái là vỡ ấy.
“Muốn chọc thử cái không?” Nhìn cái vẻ nóng lòng “muốn chọc” thử của con. Làm một người cha tốt, lại rất chi là quan tâm đến con, Kỷ Hiểu Ngạn tuyệt đối không bỏ qua
Chậm rãi vươn cái tay mập mạp ra, trên đó có năm ngón tay ngăn ngắn, Tiểu Phong nhẹ nhàng dùng cả bàn tay mình cầm lấy quả cầu.
Mềm thế? Cu cậu ngạc nhiên mở to mắt, hệt như món hoa quả ướp lạnh của ba ba ấy nhỉ?
“Ha ha ha…!”, trong phút chốc, cu cậu liền nở một nụ cười ngây ngô. Không đợi Kỷ Hiểu Ngạn dạy, Tiểu Phong đột nhiên dùng những ngón tay ngắn ngủi của mình dùng sức chọt chọt quả cầu nọ, bộ dạng vui vẻ đến mức có chút dọa người.
“Đứa ngốc, nhẹ thôi!” Bị hành động không thèm để ý của con dọa sợ, vốn đã căng thẳng từ trước, theo phản xạ có điều kiện hắn định ném quả cầu đi.
“Ba ba hư quá, trả bóng lại cho con.” Nhìn bóng rời tay mình, Tiểu Phong bất mãn kêu.
“Rồi, rồi rồi. Trả lại cho con, trả lại cho con!” Bị Tiểu Phong dọa sợ, Kỷ Hiểu Ngạn trực tiếp lôi cả một đống bóng trong túi không gian ra.
“Oa…., nhiều quá! Cho con hết hả? Ba ba?” Tiểu Phong vỗ tay, vẻ mặt vừa vui vẻ vừa kinh ngạc. Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn gật đầu, hưng phấn ghé mặt qua, dùng nước miếng rửa mặt cho hắn.
“Mới nãy ai nói ba xấu xa? A? Xem ra không cần mấy cái này nữa đúng không?”, giả bộ muốn ném những quả bóng đi, nhưng trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn khom lưng xuống, Tiểu Phong đã vội mếu máo.
“Được rồi! Không trêu con nữa, đây là quà của ba ba con, thưởng cho con ngần này rồi ngoan ngoãn mang qua nhà Kano mà chơi, không được làm phiền ba ba.” Véo véo cái mặt trắng trắng nộn nộn hoàn toàn không hợp với cái mũi thanh tú cao thẳng của con, trong mắt Kỷ Hiểu Ngạn đầy ý đùa vui.
“Con vốn ngoan mà!”
“A? Thế cơ à? Vậy không biết là ai ngày đầu tiên đến nhà Kano đến nửa đêm mới kêu ba đến đón, không biết là ai cố ý làm hỏng đồ nhà người ta, sau đó còn đổ thừa cho Kano, lại không biết là ai mấy ngày trước còn đái dầm ra giường, không biết là ai…”
“Ba ba!” Bị cu cậu giận dữ cắt ngang tuyển tập sự tích “Không biết là ai” của Kỷ Hiểu Ngạn.
“Được rồi, thật ra ba không biết là ai hết á.”, mở ra hai tay mình, nhún nhún vai, trong mắt Kỷ Hiểu Ngạn toàn ý cười nhìn con trai mình. Nhìn ý cười trong mắt ba ba mình, Tiểu Phong đến giờ mới nhận ra —— thì ra mình bị ba ba trêu a.
Suy nghĩ cẩn thận cu cậu lại càng nổi giận, “bép bép bép bép” vỗ ba ba mình —— đó là động tác nó luôn làm để tỏ vẻ nó đang giận của nó đối với Kỷ Hiểu Ngạn.
Bởi vì con còn rất nhỏ, bị Kỷ Hiểu Ngạn ôm trong ngực, điểm dừng của tay nó vừa vặn chính là bụng của Kỷ Hiểu Ngạn. Vốn là đánh không mạnh, trước đây đều chẳng có vấn đề gì, nhưng…
“A…” Che bụng, sắc mặt Kỷ Hiểu Ngạn nháy mắt trở nên tái nhợt.
Chẳng biết tại sao, chỉ một chút lực tác động lên bụng mà có thể dẫn đến một trận quay cuồng đến vậy, cảm giác như thể trong bụng đang có hàng trăm hàng vạn ngọn lửa đốt cháy nội tạng của mình.
Tay không tự giác bưng kín bụng, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy đứa con vẫn đang ầm ĩ trên người mình. Kỷ Hiểu Ngạn không ngừng cười khổ, thật sự muốn đi khám toàn thân một lần, mấy tháng gần đây, bụng Kỷ Hiểu Ngạn thỉnh thoảng lại sinh đau. Chỉ sợ…, nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn thoáng nhìn cái vẻ ngây thơ của con trong ngực mình. Ai…
Còn nhớ rõ mấy ngày trước do không cẩn thận đụng phải đầu giường. Lúc đó thì không cảm thấy gì cả, chính là đến tối lại đau đớn không thôi, bộ dạng đau đớn không ngừng quay cuồng trên giường bị Tiểu Phong nhìn thấy, cái vẻ hoảng sợ của con vẫn đâm sâu vào lòng Kỷ Hiểu Ngạn.
“Ba ba, ba sao vậy?” Nhìn ba an tĩnh cúi đầu, Tiểu Phong dừng động tác, nghi ngờ hỏi. Trước đây nó đã từng nhìn thấy bộ dạng đau đớn của ba ba nó, nó nhớ rất kĩ.
Hô hô…, nhẫn hạ một sóng đau đớn, Kỷ Hiểu Ngạn khẽ động khóe miệng, sửa sang lại biểu tình trên mặt rồi mới ngẩng đầu nói với Tiểu Phong: “Tiểu Phong ngoan, qua bên kia chơi với Tiểu Bạch, ba ba mệt quá, muốn đi ngủ, ba ba lên lầu trước nhé?”, mau đồng ý đi, bảo bối! Kỷ Hiểu Ngạn đau đến độ một bàn tay gắt gao bưng lấy bụng.
“Vâng, ba ba mau nghỉ ngơi đi!”, Tiểu Phong nhanh chóng nhảy khỏi đùi Kỷ Hiểu Ngạn, ôm lấy Tiểu Bạch đang ngồi cạnh, mặt đầy lo lắng nhìn Kỷ Hiểu Ngạn đi lên lầu, cho đến khi hắn khó khăn leo lên được bậc thang cuối cùng, Tiểu Phong mới an tĩnh ngồi xổm xuống thưởng thức những quả bóng đủ loại màu sắc trước mặt.
Cảm giác ánh mắt dính trên người mình của con rốt cục cũng rời đi, Kỷ Hiểu Ngạn thở ra một hơi, cơ thể vốn đang căng thẳng, đột nhiên thả lỏng. Nhưng, bỗng nhiên ——, một trận đau đớn càng thêm mãnh liệt đánh úp đến, đau đến độ ngay cả phía sau hắn cũng cảm thấy có chút ẩm ướt, giống như có gì đó muốn chảy ra, muốn…chảy ra….
Đầu quay cuồng một trận, cơ thể không tự chủ đảo một cái.
“Bịch….”
“A…” Một tiếng, tiếng kêu hoảng sợ bén nhọn của trẻ con vang lên thất thanh.
Zô: Các đồng chí chuẩn bị tinh thần đón bảo bảo và đến hồi kết của mớ lằng nhằng này chưa. Tui chờ ngày này lâu lắm rồi Q.Q