Há mồm, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện cổ họng mình bị ách. Cau mày, hắn vươn tay về phía ống tay áo Leblan.
Còn chưa kịp chạm vào quần áo Leblan, anh ta giống như phát hiện nên tỉnh lại. Việc đầu tiên gã làm sau khi tỉnh lại chính là nhìn xuống. Vừa vặn chạm mắt với Kỷ Hiểu Ngạn.
Khẽ động khóe miệng, Kỷ Hiểu Ngạn cố gắng nở nụ cười hỏi: “Con đâu? Chúng nó không sao chứ?”
Tham lam ngưng mắt nhìn người trong ngực mình, như thể để cảm nhận được sinh mệnh của em ấy. Leblan nở nụ cười, đáp lại: “Không sao đâu, hai đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, lúc trước em hôn mê, nên để ba ba và cha trông rồi, lát nữa ôm tới cho em xem.”
Nói xong, thấy người trong ngực vẫn còn lo lắng, nói thêm: “Thật đó, hai đứa nhỏ đều khỏe mạnh. Hơn nữa còn là song sinh long phượng, lớn là anh trai, nhỏ là em gái. Đứa gái rất giống em, mỗi tội cơ thể hơi yếu.”, từ khi đứa gái sinh ra, Leblan từ cái nhìn đầu tiên đã thích nó. Không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì vẻ ngoài của nó thật sự rất giống Kỷ Hiểu Ngạn, thật sự giống mẹ y xì đúc.
Nghe thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn thật ra cũng chẳng thấy vui vẻ, nhiều người như vậy không giống, sao lại đi giống mình. Con gái giống mình không phải sẽ không đẹp mắt sao? Nghĩ xong, không khỏi lo lắng đến vấn đề hôn sự của nó.
“Ha ha ha”, nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, Leblan hào phóng bật cười. Sao vợ mình nghĩ gì đều viết hết lên mặt như thế. Đứa nhỏ còn lâu mới lớn, nghĩ sớm làm chi?
Sau đó, mặc kệ Kỷ Hiểu Ngạn cả người cứng ngắc, Leblan cưng chiều hôn lên cánh môi trắng bệch của Kỷ Hiểu Ngạn, vô lại nói: “Em hôn tôi một cái thì tôi sẽ ôm con đến cho em.”
Kỷ Hiểu Ngạn đen mặt, không nhầm đó chứ, mới mấy tháng không gặp, sao người lại biến dạng thế này? Chẳng lẽ đường hầm thời gian có thể khiến đầu óc người ta thoái hóa sao?
Nhưng nhìn cái vẻ chờ mong của người trước mắt, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn ngoan ngoãn hôn gã một cái, nói: “Mau lên.”
Leblan tựa như một con mèo trộm được cá, khoái trá cười rời đi.
Chờ đến khi ôm con đến, Kỷ Hiểu Ngạn mặt lại đen, giống tui chỗ nào? Hai đứa nhỏ mới sinh ra nhăn nhăn hồng hồng hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng, hơn nữa do là song sinh long phượng nên hai đứa nhìn qua thì giống nhau như đúc.
“Giống em chỗ nào?” Kỷ Hiểu Ngạn thì thào tự hỏi một hồi, không nhận ra hai con được Leblan và Sắc Vi ôm tới đã mở to mắt, ngơ ngác nhìn mình.
“Chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này nữa.” Chỉ vào đứa gái, Leblan mặt mặt nghiêm túc, giơ tay chỉ chỉ, Kỷ Hiểu Ngạn thật lòng không biết mấy chỗ đó có gì giống mình.
Vươn tay nhận con, đứa nhỏ đột nhiên “Ai nha, ai nha” thành tiếng, tay không ngừng múa may. Đứa trai nghe thấy tiếng em gái mình, cũng “ai nha, ai nha” đáp lại, hai đứa này hình như đang giao lưu bằng loại ngôn ngữ độc quyền của trẻ con.
Mỉm cười, Kỷ Hiểu Ngạn vươn tay lau nước miếng của đứa nhỏ đi. Dịu dàng nhìn đứa con trong ngực mình, cảm giác như thể con mình đúng là rất xinh đẹp thật. Hơn nữa đôi mắt nho nhỏ kia nhìn thông minh, cơ trí cỡ nào chứ. Nhưng mình hoàn toàn không ngờ một đứa trẻ mới sinh ra được mấy ngày đã có đôi mắt “Thần động cơ linh” a?
Kỷ Hiểu Ngạn ngắm đứa gái bảo bối một hồi lâu, mới nhìn sang Sắc Vi đang ôm con lớn, mới rồi hưng phấn quên mất còn đứa nữa, vội kéo ống tay áo Leblan ý bảo anh ôm đứa gái hộ mình, sau đó tiếp nhận tiểu tử mập mạp trong tay Sắc Vi.
Nặng ghê! Vừa rơi vào tay, Kỷ Hiểu Ngạn mới biết đây thật sự là một thằng cu mập mạp. Chờ đến khi nhìn kĩ, Kỷ Hiểu Ngạn mới hiểu vì sao Leblan lại tương đối thiên vị đứa gái hơn. Dù sao cũng là một đôi song sinh, phân cao thấp rất dễ dàng.
Ai…, đối lập với cái vẻ đáng thương như một con mèo con của đứa gái, bộ dáng mập mạp trắng trẻo của đứa trai quả thật khiến người ta sinh hận.
Cúi đầu, đích thân hôn lên cái mặt non nớt của con một cái, nhìn nó cười đến độ chảy cả nước miếng, hắn lại cúi xuống hôn thêm cái này, đáng yêu ghê cơ.
Kỷ Hiểu Ngạn đang vui vẻ nên không có phát hiện Leblan ôm con đứng cạnh đó cả người đã toát ra mùi chua loét. Nội tâm gã gào thét: “Nhỏ thế đã tranh sủng, lớn lên thì sao? Phải giáo dục giáo dục lại gấp!”. Vì thế nên mấy đứa nhỏ đáng thương ơi, còn chưa kịp lớn đã bị chính cha mình ghi nợ rồi.
“Kịch kịch”, tiếng cửa mạnh mẽ vang lên. Mọi người đều bị dọa sợ. Hai đứa nhỏ không cho ai mặt mũi trực tiếp gào lên khóc.
“Oa, oa, oa…”
“Oa, oa, oa…”
Tiếng khóc một lớn một nhỏ vang lên, tiết tấu đồng đều, ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc là biết mình đã phạm phải sai lầm, nhăn nhó không dám vào, Kỷ Hiểu Ngạn thấy mà buồn cười.
“Mở cửa rồi còn gì? Sao lại không vào?”
“Ba ba…”, Tiểu Phong vừa vào đã trưng ra một nụ cười tươi rói, nhăn nhó gì đó biến mất sạch. Trong lòng không khỏi mỹ mãn nghĩ: Qủa nhiên ba ba hiểu mình nhất, so ra còn hơn cả hai đứa em.
“Đừng.” Nhìn Tiểu Phong lật đật chạy vội về phía mình, Kỷ Hiểu Ngạn vội vàng hô dừng. Nhưng không gian trong phòng bệnh bé tí tẹo, dù hắn đã hô ngừng nhưng đứa trẻ cũng đã chạy đến nơi. May mắn chính là —— Sắc Vi đã kịp chắn trước người Kỷ Hiểu Ngạn.
Nhìn cái mặt xụ xuống của con, Kỷ Hiểu Ngạn không phúc hậu vươn tay chọc một cái, sau đó trả con cho Sắc Vi, ôm Tiểu Phong đã hơn nửa tháng không gặp vào ngực.
“Tiểu Phong không ở nhà Kano sao? Sao lại tự đến đây thế này?”
“Không phải tự con tới, ông nội và ông nội nhỏ dẫn con tới.” Tiểu Phong ôm Kỷ Hiểu Ngạn, rầu rĩ nói.
“Sao buồn thế?”
“Ba ba không cần con nữa à?”
“Ai nói?” Nghe thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn chau mày, lời này có thể nói lung tung sao?
Mím môi, Tiểu Phong không mở miệng. Bộ dạng quật cường đó trái lại khiến Kỷ Hiểu Ngạn đau lòng.
“Sao ba ba lại không cần Tiểu Phong được, Tiểu Phong cả đời đều là bảo bối của ba ba.” Kỷ Hiểu Ngạn vẻ mặt nghiêm túc thề xong liền hiền lành hôn hai má con.
“Sắc Vi, cô ra ngoài đi!”, Leblan đứng sau Kỷ Hiểu Ngạn, sai bảo Sắc Vi.
Gật gật đầu, thật ra không cần cậu chủ sai bảo, Sắc Vi cũng tự biết rời đi. Nơi này là nơi dành cho một nhà bọn họ, mình ở lại làm bóng đèn làm chi. Hí hí! Xem ra thiếu gia định quay lại với phu nhân, sau này cô có thể theo bên người phu nhân, tốt quá. Nghĩ đến đây, Sắc Vi vui vẻ ra ngoài.
“A ha, a ha.” Như thể không cam lòng bị xem nhẹ, hai đứa nhỏ ngừng khóc, giờ đang bán moe, miệng không ngừng kêu y a, do Leblan và Kỷ Hiểu Ngạn đã dựa lại gần nhau, hai đứa chúng nó có cảm ứng, vội vươn tay tìm kiếm đối phương.
Tiểu Phong ngồi trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn tò mò nhìn hai đứa em nhìn giống hệt con khỉ. Hai đứa chúng nó mở lớn miệng. Một đứa bị cha ôm, một đứa bị ba ba ôm, còn vươn tay về phía nhau. Nó rất ngạc nhiên, chỉ vào bọn nhỏ hỏi: “Ba ba, ba ba, đây là em trai em gái co à?”
Kỷ Hiểu Ngạn vừa định đáp phải. Nhưng…
“( ⊙o⊙) Oa! Em con sao nhìn như khỉ thế?”, cái vẻ như thể phát hiện ra điều gì kì thú lắm khiến Kỷ Hiểu Ngạn vô lực.
“Chờ bọn nó lớn lên sẽ đẹp.” Lần này người lên tiếng chính là thiếu tướng Leblan.
“A, bọn nó xấu ghê ấy.”, chỉ vào hai đứa nhỏ, Tiểu Phong nói chắc nịch một câu, sau đó cau mày, có chút khó xử nhìn lại, cuối cùng vẫn ra quyết định: “Được rồi, về sau con sẽ khiến chúng nó trở nên xinh đẹp. Con sẽ bảo vệ chúng nó.” Nói xong còn trịnh trọng gật gật đầu.
Nghe vậy, Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều có ý cười, nhịn không được bắt đầu cười ha ha.
Trong nháy mắt đó, thứ gọi là tình thân đã thăng hoa trong gian phòng bệnh bình thường, nhỏ hẹp.
Ôm đứa gái trong ngực, lại nhìn sang vợ của mình, còn có —— những đứa con so ra còn nhiều hơn cả kiếp trước, Leblan cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể bước ra từ bóng ma.
Cảm giác như thế này thật tốt…
Cúi người xuống, Leblan hôn lỗ tai Kỷ Hiểu Ngạn, ghé lỗ tai em ấy thầm thì một câu.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe sau thì nở nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống, sự hạnh phúc chưa từng dào dạt như lúc này.
Hai đứa bé vừa sinh ra mỏi mệt ngủ vùi, cái tay nhỏ bé bị cắn trong miệng. Tiểu Phong khi thì lo lắng trông em khi thì len lén nhìn cha mẹ, đáy mắt không giấu nổi sự vui sướng.
Một chốc này như thể vĩnh hằng, thời gian khắc họa hình ảnh hạnh phúc này vào cõi lòng họ.
Mưa ngoài trời đã ngừng…., ánh mặt trời chói lòa lộ ra từ tầng mây cao, một ngày mới lại bắt đầu….
Cuộc sống bình thản mà gà bay chó sủa từ giờ sẽ giấu sau màn che….
===========================================================