Nghĩ vậy, nhóc con bĩu môi, có chút lạnh nhạt nhìn Bạch Ánh đứng cạnh cha mình. Đối với Bạch Ánh, Tiểu Phong mỗi lần nhìn thấy lòng đều trở nên nguội lạnh. Chỉ biết là lúc này khi nhìn thấy chú ấy, tâm tình mình rất không tốt, vô cùng không tốt. Do tâm tình như thế nên tự nhiên vẻ mặt nhóc con trở nên không hòa nhã nhìn cái người ngồi đối diện mình.
“Phil!”, hình như chưa nghe ra sự mất hứng trong giọng con, Leblan còn đang vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy con. Sau cuộc chia tay chẳng vui vẻ gì cho cam kia, gã đã nghĩ đến vô số khả năng. Nhưng…, gã thật không ngờ con sẽ chủ động tìm mình trước, chuyện hôm nay cho gã một niềm vui sướng ngoài ý muốn. Cho nên gã do bận đắm chìm trong sự vui sướng ấy mà vô tâm không để ý đến tâm trạng không vui của con.
“Cha, cha đang ở đâu thế?” Nhìn Leblan cả người mặc quân trang, Tiểu Phong không rõ hỏi. Cái đầu nhỏ đã suy ngẫm rất nhiều, nhưng hình như nó chưa từng nhìn thấy bộ trang phục đó.
“Cha đang ở trên tinh hạm.” Lúc này tâm tình Leblan đã bình thường trở lại. Nghe câu hỏi của con, còn đặc biệt giơ tay lên, điều chỉnh quang não quay một vòng, để con nhìn rõ xung quanh hơn.
“Oa, tuyệt quá!” Mở lớn hai mắt, Tiểu Phong không chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Tuyệt quá, lợi hại ghê, tinh hạm đó! Muốn lên quá đi!
Nghe thấy những lời này của con, Leblan chỉ cười không nói.
“Cha, cha, con muốn đi tinh hạm, cha dẫn con đi được không?” Tiểu Phong nói xong rồi mở đôi mắt to tròn ngập nước, sùng bái nhìn cha mình. Nội tâm không ngừng hô to: Ở đó cool dã man, muốn đi, muốn đi quá!
“Không được.” Leblan lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phong trở nên mất hứng, bèn mở miệng nói: “Cha ở đây để tác chiến, không thể mang con theo được.” Khẩu khí thoáng ấu trĩ, nhưng rõ ràng là muốn dỗ con nhỏ.
“Tác chiến là gì?” Nghiêng đầu, Tiểu Phong mê mang nhìn cha mình.
Leblan: “Chính là chiến tranh!”
Tiểu Phong: “Chiến tranh là gì?”
Leblan: “Chính là đánh giặc.”
Tiểu Phong: “Đánh giặc là gì?”
Leblan: “… …”
Tiểu Phong: “Rốt cuộc là gì? Cha, cha ngốc quá đi, ngay cả mình đang làm gì cũng không biết!!!” Tiểu Phong hoàn toàn không hiểu cha nói cái gì, lắc đầu, không đồng tình nhìn Leblan, cái kiểu tình ấy giống như Leblan mới làm ra chuyện gì dọa người lắm.
Leblan: “Chính là người hai bang, tôi đánh ông, ông đánh lại tôi. Sau đó dùng một đống đồ bay lên trời đánh nhau”, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của con, Leblan im lặng một hồi, rồi đơn giản giải thích như vậy. Sau đó nghiêm túc tự hỏi lại xem có phải phương pháp giáo dục của mình sai lầm ở đâu không.
“A, thì ra là thế, cha, cha nói sớm có phải tốt không! Đúng là không chịu nổi cha mà!” Nói xong, nhóc con còn dang hai tay ra làm điệu ‘bất đắc dĩ’ với cha mình.
… …, nhìn vẻ mặt của con, Leblan lại im lặng lần thứ hai.
“Ha ha ha! Phil, cháu đáng yêu quá!” Nhìn hai cha con, Bạch Ánh đứng cạnh nhịn không được cười ha ha, thật lòng đùa như vậy.
Nhưng đáng tiếc quá, hai cha con họ chẳng có một chút nào gọi là thưởng thức tiếng cười của cậu ta.
Nếu như bình thường, có khả năng Leblan sẽ thưởng thức. Nhưng lúc này đây, gã biết rõ con trai mình không thích người kia, cũng chẳng cảm thấy vui sướng gì khi nghe thế, ngược lại, đối với Bạch Ánh đứng cạnh, gã lại cảm thấy có chút lo lắng. Chỉ sợ Tiểu Phong sẽ phản cảm.
“Chú cười cái gì? Có gì đang cười chứ!” Cau mày, Tiểu Phong căm tức nhìn Bạch Ánh, trong giọng nói ngoại trừ sự chán ghét thì chẳng còn gì khác nữa. Hơn nữa lúc nói chuyện còn không thèm nhìn Bạch Ánh mà lại nhìn Leblan. Giống như là muốn Leblan đuổi Bạch Ánh đi.
“Phil, con có sao không?”ai…hiện tại thì Leblan tuy rằng miệng không nói nhưng trong lòng cũng lặng lẽ chỉ chú tâm vào con trai mình. Gã cố dời đi lực chú ý của con, không hề giống như lẽ thường…mà nó biết.
A? Tiểu Phong nghi hoặc nhìn Leblan. Ánh mắt như kiểu lần đầu tiên nhìn thấy Leblan ấy.
Đây có thật là cha mình không thế? Mỗi lần cha nghe con hồ ly kia đều trở thành người đáng ghét cơ mà? Cha rất thích con chồn đó cơ mà? Tuy rằng rất hoài nghi, nhưng nhìn bộ dạng thoải mái của Leblan, Tiểu Phong vẫn vui vẻ nở nụ cười. Đặc biệt là khi khóe mắt thằng nhóc liếc đến Bạch Ánh đang đứng cạnh Leblan, nụ cười trở nên có chút cứng nhắc, nhưng vẫn là vui.
“Cha, cha, con tha thứ cho cha.” Nhóc con cười xong, lại thêm một câu như thế khiến người ta đầu óc mơ hồ.
“Ừ.” Nhưng, Leblan lại hiểu ý của những lời này.
“Cha, con muốn nói chuyện riêng với cha. Cha bảo chú ấy ra ngoài đi.”
“Ừ.”
… …
“Leblan, em ra ngoài trước, hai cha con anh cứ chậm rãi trò chuyện đi. Lát nữa em về.” Bạch Ánh rất chi là tử tế nói, tự cho mình một cái bậc thang, những lời này nói ra vẫn mang theo ý tứ vui vẻ tươi cười như trước, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Ánh, em ra ngoài trước đi! Em nên đi tìm trung tướng Cù.” Sau đó dừng một chút mới nói: “Tiểu Ánh, chờ chút đã, em cũng không cần đến đây nữa đâu.”
“Vâng, Tiểu Phong, cháu với cha tán gẫu đi nhé! Đừng quấy cha nhe, cha cháu vì cháu mà tiều tụy đi không ít!” Trước khi rời đi, Bạch Ánh còn thể hiện hệt như là một trưởng bối từ ái quan tâm đến hậu bối của mình, kiên nhẫn dạy trẻ nhỏ. Thần thái đó…, khiến Tiểu Phong chán ghét không nên lời.
Nhìn Bạch Ánh xoat người đi, nghĩ tới những lời chú ta vừa nói với mình, Tiểu Phong không khỏi “Hứ”một cái.
“Hừ! Cho là mình là ai chứ, cũng chả phải ba tôi, đúng là tên giả tạo đáng ghét!” Lúc nói ra những lời này còn bày ra bộ dạng xem thường. Bộ dạng không kiên nhẫn ấy đúng là làm người ta thấy cưng.
Bạch Ánh vẫn luôn biểu hiện rất tự nhiên, giống như không hề nghe thấy những lời nọ, lúc bước ra khỏi cửa, còn không quên lễ phép quay lại chào hai cha con họ một phen, bộ dạng vô cùng gia giáo. Nhưng…
Vừa mới ra khỏi cửa, sắc mặt Bạch Ánh đã trầm xuống, bàn tay bên dưới không tự giác nắm chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp dịu hiền trở nên ác độc. Quang người giống như có thêm một làn khói đen kịt lượn lờ.
“Cha, vì sao chú ấy lại ở trong phòng cha?” Nhìn cái người mình căm ghét cuối cùng cũng rời đi, Tiểu Phong không tiếp tục bĩu môi nữa, nó nghiêm túc hỏi Leblan.
Giống như trong tiềm thức của nó, cái chú Bạch thoạt nhìn rất dịu dàng ấy thật ra là một con hồ lý tinh rất chi là xấu xa, hơn nữa bản thân nó cũng ghét cha ở cùng một chỗ với chú ấy. Cho nên thằng bé nhịn không được đành hỏi.
“Bởi cha là trưởng quan của chú ấy!” Không còn người ngoài, thần thái của Leblan nhu hòa hơn nhiều. Bản thân gã cũng chẳng ý thức được, không biết từ bao giờ gã đã xem Bạch Ánh là người ngoài.
“A, vậy thì hết cách rồi. Nhưng mà cha đừng ở cạnh chú ấy nhiều quá!” Thấy Leblan nói mình là trưởng quan, Tiểu Phong hiểu chuyện không làm ầm ĩ nữa, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò Leblan.
“Được. Tiểu Phong…, ba ba con đâu?” Do dự thật lâu, Leblan vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, vốn có chút ảo não, nhưng đương lúc mở miệng hỏi, gã lại thấy hồi hộp.
A, khi nào thì mình mới có thể đường đường chính chính hỏi thăm tin tức của em ấy? Hơn nữa không phải qua con….
“Không biết, ba ba đang ăn gì í?” Khó khăn mới nghe được cha hỏi thăm chuyện ba ba, theo lý thuyết đáng lí ra Tiểu Phong phải vui, nhưng hình như lúc này nó không quá cao hứng cho lắm.
“Làm sao vậy?”
“Ba ba không để ý tới con.” Rầu rĩ nói xong câu đó, nhóc con không nói nữa. Dùng chân đá đá ngọn cỏ trên bậc thang đang bị gió thổi nghiêng.
Nhìn tình huống như vậy, Leblan cau mày, cũng không biết nên an ủi con ra sao, vì thế nên không hỏi thêm nữa.
“Khi nào cha trở về?” Khả năng là qua vài giây, chờ Tiểu Phong đã bay ngọn cỏ, mới ngẩng đầu tò mò hỏi Leblan.
“Không biết, nhưng sẽ nhanh thôi, chờ cha về, sẽ mang con và ba ba đi chơi, được chứ?” Leblan tự tin nói, như thể giờ đây không phải là gã đang ở chiến trường, mà là ở một nơi gã có thể tùy tiện đến và đi. Nhưng gã lại chẳng ngờ đến, lần này thiếu chút nữa gã còn chẳng về được nhà ấy chứ.
“Được a, được a!” Nghe thấy được đi chơi, nhóc con vui vẻ nhảy dựng lên.
“Nhưng đây là bí mật giữa hai ta, con không được nói cha ba ba.” Lúc Leblan nói những lời này giọng có chút trầm thấp, ánh mắt cũng lóe lên.
“Vâng. Con sẽ không nói với ba ba. Cha phải về nhanh đó!” Tiểu Phong khẳng định gật gật đầu.
“Được, còn nữa, nếu con muốn cha về sớm thì từ sau nếu cha không tìm con thì con đừng tìm cha nhé, trừ phi có chuyện quan trọng, hiểu chưa?” Leblan ngồi xuống, nghiêm túc dặn dò con bên kia quang não. Bản thân sắp ra chiến trường, căn bản là không có khả năng nhận điện của con nữa.
“Con hiểu rồi, con đừng đây, cha.”
“Con nhớ ngoan ngoãn nghe lời ba ba đó, không được nghịch ngợm. Chờ cha về cha mang quà cho con.” Leblan giờ giống hệt như người cha bình thường, dùng những lời này kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi kết thúc, Leblan vui vẻ nở nụ cười, cũng trộm nghĩ xấu về con trong lòng. Mới nãy nhìn quang não, Phil căn bản là không kêu Kano ra chào gã. Chắc là bị vợ bỏ rơi rồi. Nhưng Leblan căn bản không nghĩ tới suy nghĩ của mình là hoàn toàn chính xác, tuy rằng nhân vật có hơi khác một chút.
Cộc cộc.
“Vào đi.”
“Thiếu tướng, Hắc Dực quân đột kích.” Ireland mở cửa vào với vẻ mặt lo âu.
“Tình huống.” Nhìn biểu tình của Ireland, Leblan từ từ chuyển đổi trạng thái, nháy mắt biến thành tướng tĩnh cơ trí. Đầu óc thông thái lập tức đoán ra chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Hắc Dực quân bất ngờ đánh quân đội Liên Bang.”
“Đánh bất ngờ?”
“Vâng.”
“Thành công?”
“Đúng vậy.”
“Ai chỉ huy bọn họ?” Leblan nghe đến đó liền cau mày.
“Một người mới. Nghe mọi người gọi hắn ta là Dạ Sa.
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Leblan thoáng lạnh lùng xuống. Nếu đã như vậy thì những hành động của Hắc Dực quân lần này xem ra vẫn có thể ứng phó được.
Hừ! Nhà Sa Dạ, đúng là chán sống! Lần này xem tụi bây còn có thể chạy thoát khỏi tay ta không.
Leblan dùng ánh mắt tối tăm liếc mắt nhìn vụ trụ bên ngoài, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.