• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô quay đầu lại và nhìn Thẩm Dung Ngọc.

Thẩm Dung Ngọc vẫn uể oải nằm giữa xiềng xích, anh vừa mới tỉnh dậy không lâu, còn đang thích nghi với mọi thứ xung quanh.

“Thẩm… ngài Thẩm?” Quý Thanh Trác ngập ngừng gọi anh.

“Hả?” Anh cười ngẩng đầu, mái tóc đen tuyền xõa xuống hai gò má, nước da tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đến mê người."

Làm sao anh... ở nơi này?" Quý Thanh Trác hỏi, cô muốn lấy thêm chút tin tức."

Ta vừa mới tỉnh, cái gì cũng không biết." Nụ cười của hắn ngờ nghệch, trong lời nói có mị lực."

Không sao, tôi nghĩ mình có thể tìm ra đáp án." Quý Thanh Trác cũng đang thăm dò bí mật của biển Dạ Lan, cô nghĩ có lẽ biển Dạ Lan có liên quan đến "

Ngài Thẩm" trước mặt cô.

“Anh ra ngoài được không?” cô hỏi.

“Không.” Giọng anh nhẹ nhàng.

Xiềng xích dưới toàn bộ đại dương giống như mạng nhện, hoàn toàn trói buộc anh ta và cái bị Quý Thanh Trác phá vỡ là không đáng kể.

Quý Thanh Trác cúi đầu và ghi lại những gì Thẩm Dung Ngọc nói."

Ngươi đang ghi chép những gì ta nói?" Anh hỏi.

Quý Thanh Trác không ngẩng đầu lên trả lời: "

Vâng, ngài Thẩm."

“Ta là đối tượng nghiên cứu của ngươi, giống như những ống thủy tinh mỏng mà ngươi để trong túi?” anh hỏi rồi liếm môi.

Quý Thanh Trác ngừng viết.

Thật lâu sau, cô gật đầu: "Ừ."

Sau khi Thẩm Dung Ngọc nghe thấy câu trả lời của cô liền nhìn Quý Thanh Trác chằm chằm bằng ánh mắt lạnh như băng ngưng tụ từ đáy biển sâu, nhưng khóe môi lại nhếch lên.

Anh cười, nụ cười của anh vẫn đầy quyến rũ.

“Được” anh nói.

Quý Thanh Trác đang cúi đầu ghi chép, không thèm ngước lên nhìn nụ cười đang nở trên môi anh.

Nhưng anh lại đưa ra một gợi ý: "

Ngươi chỉ ghi lại lời nói của ta?"

Quý Thanh Trác cũng ghi lại câu nói này và cô ấy nói: "

Vâng""

Tại sao không ghi lại thái độ của ta?" Anh gợi ý.

Quý Thanh Trác đột nhiên hiểu ra: "

Anh nói đúng, tôi chưa bao giờ tham gia lớp thu thập mẫu và người hướng dẫn nói tôi không cần phải học điều này."

“Bất quá, đề nghị của anh rất hay.” Quý Thanh Trác ngẩng đầu, cô cẩn thận dùng ánh mắt để dò xét biểu cảm trên mặt của anh.

Thẩm Dung Ngọc đã quen với việc ngụy trang, tư thế ngọt ngào, tốt bụng và hòa nhã của anh ấy có thể dễ dàng khiến con mồi buông lỏng cảnh giác, điều này anh đều biết rõ.

Quý Thanh Trác không nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô chỉ thoáng lướt qua đôi đồng tử tựa như chứa đầy băng mỏng kia, sau đó lưu lại trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK