“Đi vay ngân hàng." Ánh mắt của Quý Thanh Trác nhìn vào An Côn trong chốc lát, cô cảm thấy có chút khó chịu, cúi đầu dụi dụi mắt."
Với thẻ tín dụng hiện tại của cô mà có thể vay được nhiều tiền mặt như vậy sao?" An Côn biết ngân hàng không phải là nơi làm từ thiện.
“Tin tức về việc An tiên sinh muốn thu mua công ty Lan Hải đã được công bố từ rất sớm rồi." Quý Thanh Trác nói chuyện rất thẳng thắn, có lý có cứ, hơn nữa còn đúng lý hợp tình, "
Tôi sắp trở thành nghiên cứu viên đứng đầu dưới quyền của An tiên sinh, ngân hàng cảm thấy rằng tôi có một tương lai tươi sáng, có thể cho vay số tiền mặt kếch xù như thế.""
Bây giờ cô từ chức rồi." An Côn nheo mắt nói.
“Thì sao?” Quý Thanh Trác đứng dậy, "
Lúc đi vay tiền, tôi vẫn là nhân viên của công ty Lan Hải.""
Cô có biết kết cục của việc phá sản là gì không?" An Côn cười lạnh đứng lên, chống tay xuống bàn hội nghị, có chút thở không ra hơi."
Sau khi cô phá sản, sẽ bị tước bở thân phận công dân và quyền công dân, và cô sẽ không còn có được cuộc sống tử tế nữa, cô sẽ bị lưu đày đến thị trường buôn bán thấp kém nhất, bị người ta mua về làm nô lệ cho họ." An Côn bóp tắt điếu xì gà trong tay, "Đến lúc đó tôi sẽ đến mua lại cô, cũng không quá muộn."
Quý Thanh Trác đương nhiên biết điều gì sẽ xảy ra sau khi bản thân bị phá sản, mà chính bản thân cô ấy cũng không có năng lực kinh doanh, nếu như cô không lựa chọn khai thác tài nguyên của vùng biển Dạ Lan, như vậy lúc này cô mất việc, không bao lâu sau sẽ không thể trả nổi khoản vay kếch xù của ngân hàng.
Tuy nhiên, lúc mà cô đưa ra quyết định này, cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ là rất đơn thuần cảm thấy, một vùng đại dương như thế không nên bị đối đãi như vậy. Thân là một nhà nghiên cứu, cô biết rất rõ ràng, cho dù có tìm kiếm khắp toàn bộ thiên hà này, cũng rất khó để có thể tìm được một đại dương nguyên sinh thái như vậy.
Cô đã đánh cược toàn bộ tài sản của mình, ít nhiều là có chút tùy hứng. Quý Thanh Trác ngược lại không quá để ý.
“Vậy đến lúc đó chúng ta hãy nói tiếp." Quý Thanh Trác quay đầu đi, tháo kính mắt của mình xuống, một lần nữa bỏ vào trong túi."
Chờ cho đến lúc cô bị lưu đày tới thị trường giao dịch thấp kém, cô vẫn nghĩ rằng cô còn có được quyền con người độc lập ư?" An Côn nghiến răng nói.
Quý Thanh Trác không có khả năng không biết, cô cũng không phải không thèm để ý đến chuyện đó, chỉ là đối với cô mà nói, quyết định mà cô đã làm càng đáng giá hơn cả những điều cần phải quan tâm đó.
“Tôi sẽ không có.” Cô cũng rất tốt tính, tiếp tục đáp lại lời nói của An Côn, "
An tiên sinh, tôi đọc thuộc quy định của pháp luật nơi này.”
Thái độ như vậy, càng chọc giận An Côn nhiều hơn: "
Cô không thể dùng vùng biển này để kiếm lời được đâu, tôi sẽ cắt đứt tất cả con đường giao dịch với vùng biển Dạ Lan."
Tập đoàn An Côn, lũng đoạn tám mươi phần trăm con đường mậu dịch ở đây, cho dù Quý Thanh Trác có muốn kiếm tiền, có lẽ cũng không tìm được đường để kinh doanh.
“Được." Quý Thanh Trác gật đầu.
“Được rồi, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?” An Côn hoàn toàn bị thái độ thờ ơ không thèm để ý của cô chọc giận.
“Được, chính là được, có nghĩa là "
Tôi biết rồi".” Quý Thanh Trác giải thích.
Danh Sách Chương: