• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh dán nó lên và để cô ngã vào vòng tay anh.

Lồng ngực rung động, giọng nói của Thẩm Dung Ngọc truyền đến tiếng "ù ù": " Cô Quý, cô còn nói không."

Những ngón tay của Quý Thanh Trác cầm cây thước mềm sau lưng anh nhưng cô bị bất ngờ liền làm cây thước mềm rơi khỏi ngón tay cô và lặng lẽ rơi xuống đất.

Trên thực tế, cô không cần bất kỳ công cụ nào để tính toán số liệu, theo phán đoán của bản thân, cô chỉ cần quấn quanh eo anh — không có kẽ hở thì cô có thể tính toán số liệu chính xác, tốt hơn so với một số công cụ đo lường có tỷ lệ kém chính xác mà đáng lẽ nó phải chính xác hơn.

Vào khoảnh khắc cô ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Dung Ngọc. Chết tiệt. Trong đầu cô hiện lên một loạt số liệu chính xác, chứng tỏ cô đã ôm anh trọn vẹn.

Cô đã xúc phạm anh ấy.

Tuy nhiên, chuỗi dữ liệu đó cứ vang vọng trong tâm trí của Quý Thanh Trác, cô rất nhạy cảm với các con số và nhanh chóng thiết lập kết nối với các dữ liệu khác.Ồ, dữ liệu cơ thể của anh ấy quả thực rất đẹp và nó cũng rất đẹp trong toán học, không có chuỗi dữ liệu nào có liên quan đến tỷ lệ vàng.

Quý Thanh Trác giống như bị mê hoặc bởi những con số đẹp đẽ như vậy và cô cũng có một số cảm xúc không thể giải thích được đối với sinh vật hình người không biết xấu hổ trước mặt này.

Sự chấn động trong não từ dữ liệu hoàn hảo chỉ kéo dài trong giây lát và cánh tay của Quý Thanh Trác "

miễn cưỡng" rời khỏi cơ thể anh.Đây là lần đầu tiên cô nói "

Tôi xin lỗi" trong ngày hôm nay và tai của Thẩm Dung Ngọc gần như có thể nghe thấy vết chai.

“Cô Quý.” Thẩm Dung Ngọc cúi đầu nhìn cây thước mềm mà cô đánh rơi trên mặt đất, gọi cô.

Sau khi Quý Thanh Trác sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô liền tiếp tục ghi lại thông tin trên thiết bị điện tử, dữ liệu do chính tay cô ấy đo được chính xác hơn so với ghi trên thước dây, vì vậy cô đã hoảng sợ và quên mất chiếc thước dây.

“Làm sao vậy?” Quý Thanh Trác không ngẩng đầu, không dám nhìn Thẩm Dung Ngọc mà chỉ nhẹ giọng đáp.

“Thước của cô rơi xuống dưới đất rồi.” Thẩm Dung Ngọc nói.

“Ừ.” Quý Thanh Trác không nhận ra cho nên mới đánh rơi, lát nữa sẽ nhặt lên.

“Làm sao cô biết số liệu mà không cần nhìn thước?” Thẩm Dung Ngọc hỏi.Đầu ngón tay của Quý Thanh Trác gõ xuống bàn phím laze rồi cô lại dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK