Mục lục
Mang Tang Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không khí trên bàn cơm lúc này thực sự quỷ dị. Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác ngươi xem xem Mang Tang Tử, ta xem xem Hiên Viên Chiến, cùng nhau nhìn xem Charlie King, ăn không dám nuốt. Gollum cũng nhận ra sự quỷ dị này, đã tìm chỗ tốt để núp vào.

Lục Bất Phá động tác máy móc mà đem từng muỗng từng muỗng thức ăn nhét vào miệng, còn mắt nhìn trừng vào kẻ thù đang ngồi cùng bàn phía đối diện, tựa hồ thứ đang ăn chính là thịt tên kia. Hiên Viên Chiến thì trong lòng đầy phiền muộn mà ăn cơm, ngụm lớn ăn canh, đối với ánh mắt sắc như dao bắn tới cũng làm như không phát hiện được.

“Tiểu Phá”. Charlie King nhịn không được ra tiếng.

Lục Bất Phá vừa đem muỗng để xuống, đột nhiên nở nụ cười: “Này, Hiên Viên Chiến, ta làm cho ngươi bài thơ nha”.

Hiên Viên Chiến ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Bất Phá cười hì hì đối với hắn nói: “Chiến là Hiên Viên nam, trên đời duy hắn dũng; một có thể địch trăm, đại hiển này uy mãnh; sắt tây nửa người khảm, cười nhạo hoàn thân tổ; Mang Tà đều sợ hãi, phu lực bạt sơn lam”. ( Hiên Viên Chiến là một đại ngốc mãng phu)

Hiên Viên Chiến hai mắt lập tức bắn ra tia laser, Charlie King, Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác tất cả cũng tỏa sáng. Biệt Lâm phi nhanh đến bàn làm việc cầm lấy “Mang Tang Tử trích lời” vội vàng ghi chép lại những câu thơ kích động lòng người này. Thẩm Dương, La Bác hâm mộ đến đỏ mắt mà trừng Hiên Viên Chiến, Mang Tang Tử tiên sinh thế nhưng vì hắn làm thơ, đúng là thơ a!!!

Trong mắt Charlie King cũng hiện lên sự hâm mộ, bất quá nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Tiểu Phá, đây là thơ?”

“Đúng vậy, chính là do ta tự mình làm nga”. Lục Bất Phá cười đến ngọt lịm.

Charlie King che ngực, vì có thể nghe được một bài thơ do chính Mang Tang Tử tiên sinh sáng tác mà vạn phần kích động”.Tiểu Phá, ngươi có thể giải thích một chút cho chúng ta về ý nghĩa bài thơ không?”

Lục Bất Phá nhìn chăm chú nữa khuôn mặt đang cố gắnh kiềm nén kích động của Hiên Viên Chiến mà lộ ra xấu hổ ”Hiên Viên Chiến, chúng ta đình chiến được không? Ta thừa nhận tối hôm qua là của ta không đúng, là ta lòng dạ hẹp hòi, ngươi đại nhân hữu đại lượng không cần cùng ta so đo được không?”

“Có nghĩa là gì?” Hiên Viên Chiến nhân cơ hội hỏi.

“Ý tứ chính là…” Lục Bất Phá bày ra điệu bộ nhà hủ nho*, “Vào thời cổ đại trên địa cầu, ta chủ yếu nói đến Trung Quốc cổ đại. Bần dân kêu người làm quan là đại nhân. Chính xác mà nói thì đại nhân có nghĩa là người bụng bự, nếu người khác có lỡ lời, cũng không cần cùng bọn họ so đo, không truy cứu trách nhiệm. Hiên Viên Chiến, ngươi là thượng tá, cũng coi như là đại nhân nga, chuyện tối ngày hôm qua ngươi chắc sẽ không muốn cùng ta là một tiểu bần dân mà so đo. Bài thơ này là ta làm để xin lỗi ngươi, được không?”

*Nguyên văn 派头 Học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.

Hiên Viên Chiến lập tức vươn tay: “Ta chấp nhận”.

Lục Bất Phá cầm tay đối phương mà lắc lắc, cười đến hoan hoan hỉ hỉ, giống như vì Hiên Viên Chiến chấp nhận nên rất cao hứng.

“Tiểu Phá, bài thơ này có chính xác thì có nghĩa là gì?” Charlie King thúc giục, những người khác mắt đều sáng ngời hữu thần mà chăm chú nhìn Lục Bất Phá, làm cho Lục Bất Phá cảm thấy giống như giây tiếp theo bọn họ có thể sẽ ăn luôn hắn.

Cố làm ra vẻ mà giải thích: “Ta nhớ các ngươi có nói Hiên Viên Chiến là đội trưởng gì đó, hình như rất lợi hại, cho nên ta liền làm bài thơ này để ca ngợi phong độ anh dũng của hắn. Nghĩa của nó chính là: gia tộc Hiên Viên có một người con trai, hắn là người dũng mãnh nhất trên thế giới này; ở trên chiến trường cho dù hắn chỉ có một người, nhưng có thể một địch trăm, cho thấy hắn rất uy mãnh thiện chiến; thân thể hắn có phân nữa không được trọn vẹn, hắn chẳng những không tự ti, ngược lại khinh thường người có thân thể đầy đủ (trên người tên Hiên Viên Chiến phân nửa làm bằng sắt tây, còn dám cười nhạo thân thể đầy đủ của tổ tông là hắn); mọi người ở Mang Tà tinh đều sợ, bởi vì khí lực của hắn có thể đem núi cao nhổ lên”.

Tiếng hút không khí vang lên, Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác nhìn về phía Hiên Viên Chiến, ánh mắt đã không phải hâm mộ nữa, mà là hận không thể cùng hắn trao đổi thân thể. Mà vị quân sĩ Hiên Viên Chiến bị Mang Tang Tử tiên sinh làm thơ ca ngợi, bán khuôn mặt đang cố gắng áp chế kiêu ngạo cùng tự hào đang cuồn cuộn bốc lên trong lòng.

“Ta không có lợi hại như vậy, có nhiều Mang Tà nhân so với ta còn giỏi hơn rất nhiều”. Nữa khuôn mặt Hiên Viên Chiến hơi run bởi vì tình cảm mãnh liệt khiêm tốn mà nói.

Lục Bất Phá nói: “Ta chưa từng thấy qua người nào khác, bất quá nhìn thấy thân thủ của ngươi ta có thể thấy ngươi là một người phi hường lợi hại, một quân nhân phi thường vĩ đại. Cho nên vừa rồi ta một mực kiểm điểm lại sai lầm của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có thể làm thơ hướng ngươi xin lỗi đi, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích”.

Hiên Viên Chiến đứng lên, phi thường tiêu chuẩn mà khom người hành lễ: “Ta thực sự rất thích, cám ơn ngài, Mang Tang Tử tiên sinh. Ngài có thể vì ta làm thơ, ta cảm giác sâu sắc vinh hạnh cùng tự hào”.

“Không cần khách khí, không cần khách khí”. Lục Bất Phá huy phất tay, ha hả cười không ngừng. Theo ta đấu, ngươi thật sự còn non lắm.

Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến lần thứ năm giao phong, toàn thắng!

Cơm nước xong, Lục Bất Phá đến thư phòng tiếp tục nghiên cứu lịch sử Mang Tà, Hiên Viên Chiến tinh lực sự dư thừa ở trong phòng huấn luyện thể năng, so với dĩ vãng, động tác hôm nay của hắn lưu loát, mạnh mẽ hơn bình thường. Cùng với hắn mười phần nhiệt tình thì những người khác lại hoàn toàn bất đồng, Thẩm Dương, La Bác cùng Biệt Lâm thì rầu rĩ không vui. Charlie King ngầm thở dài, mang theo một chút mất mác, đi gặp các vị quan lớn báo cáo công tác của ngày hôm nay.

Ba người ngồi ở trên ghế sa lon yên lặng nửa ngày, Biệt Lâm đột nhiên cầm “Mang Tang Tử trích lời” vẻ mặt nghiêm túc mà đi đến cửa thư phòng, gõ cửa. La Bác cùng Thẩm Dương thấy thế, cũng đi theo.

“Tiến vào”.

Lục Bất Phá vẻ mặc đắc ý sau khi báo được thù đang xem tư liệu văn hiến, thấy tổ ba người đi vào, hắn cười hỏi: “Sao vậy, sao nghiêm túc như thế?” Biệt Lâm đi đến trước bàn học, đột nhiên đối với Lục Bất Phá khom người chào, dọa hắn nhảy dựng.

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, xin ngài cũng làm một bài thơ cho ta”.

Không phải chứ. Lục Bất Phá sửng sốt.

“Mang Tang Tử tiên sinh, cũng xin ngài cũng làm một bài thơ cho ta”.

Thẩm Dương cùng La Bác tiếp lời nói.

“Ách…” Lục Bất Phá lâm vào thế lưỡng nan, hắn lại không thể nói cho ba người kia biết bài thơ đó là để mắng Hiên Viên Chiến. Hắn sao có thể làm tiếp nữa, chỉ là đem một bài thơ chửi người sửa lại chút thôi a.

“Mang Tang Tử tiên sinh, không được sao?” Biệt Lâm khổ sở mà gục đầu xuống, này hai người bọn họ cũng thất vọng cực kỳ.

“Được! Sao không được chứ!” Lục Bất Phá lập tức nói, tổ ba người luôn chăm sóc hắn, đối với hắn tốt như vậy, không được cũng phải được!

Tổ ba người kinh ngạc ngẩng đầu, một giây sau mới phục hồi tinh thần.

“Mang Tang Tử tiên sinh! Cám ơn ngài! Cám ơn ngài!” Tổ ba người đã sắp khóc đến nơi.

“Gọi ta Tiểu Phá, bằng không không sáng tác thơ cho các ngươi”.

“Tiểu Phá!” Tổ ba người kích động đến tay chân cũng không biết làm sao.

“Ha hả”. Lục Bất Phá nói, “Vậy các ngươi đi ra ngoài chờ ta một chút, ta phải suy nghĩ”.

“Hảo!” Thỉnh cầu được chấp nhận, tổ ba người lâng lâng đi ra ngoài, còn cẩn thận vì Mang Tang Tử tiên sinh đóng cửa cho kỹ, trước khi đi Biệt Lâm lại hỏi “Tiểu Phá, ngươi có thể cũng làm một bài vì Charlie King không?”.

“Không thành vấn đề”.

“Cám ơn Tiểu Phá!”.

Cánh cửa đóng lại, độ mạnh có điểm lớn nga.

Cửa vừa đóng lại, Lục Bất Phá liền lộ ra vẻ mặt suy sụp, chuyện này làm sao xử lý đây a. Vò đầu bức tai một hồi, hắn bắt đầu ở trong óc tìm kiếm, mẹ bắt học nhiều thơ như vậy, sao bây giờ lại không nghĩ ra được một bài thế này?

Tổ ba người không rời đi, mà kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài, bọn họ cũng sẽ có một bài thơ thuộc về chính mình, Mang Tang Tử tiên sinh tự mình sáng tác thơ vì bọn họ! Đúng vậy là thơ a! Thơ! Thơ! Cả ba người đều ăn ý cùng chờ đợi, hai tiếng sau, Charlie King sau khi quay về thấy nhóm ba tới lui trước cửa phòng Tiểu Phá, bộ dáng chờ đợi nhưng nét mặt cực kỳ phấn khởi, nàng tò mò hỏi: “Các ngươi ở trong này làm cái gì vậy?”.

“Tổ trưởng!” Thẩm Dương nhảy đến trước mặt nàng, “Tiểu Phá đáp ứng làm thơ cho chúng ta! Hắn đang ở bên trong đó”.

“Thật sao?!!” Charlie King thở hốc vì kinh ngạc.

“Thật!” Hai người còn lại cũng mạnh mẽ gật đầu, La Bác kích động không thôi nói, “Tiểu Phá bảo chúng ta ở chỗ này chờ. Hắn sẽ làm thơ cho chúng ta. Tổ trưởng, là thơ đó!”

“Chuyện này…” Charlie King tay che trên ngực, nàng hạnh phúc muốn ngất xỉu. Tiếp theo, biến thành bốn người cùng lui lui tới tới.

Đi tới đi lui, đi lui đi tới, bốn người lo lắng hơn một giờ, cửa thư phòng cuối cùng mở ra. Trầm tư suy nghĩ hơn ba giờ, Lục Bất Phá suy yếu cầm tờ giấy đứng trước cửa. Bốn người ngừng thở, không dám lên tiếng.

“Hắc hắc, ” đột nhiên hướng bốn người cười, Lục Bất Phá đem tờ giấy kia đưa ra trước, “Đã xong rồi a!”.

“Tiểu Phá!” Tám cánh tay đồng thời vươn ra, nhưng tiếp theo lại thấy hụt hẫng!

“Tiểu Phá!”.

Đem giấy giấu ở phía sau, Lục Bất Phá cười gian: “Cho mọi người cũng được, nhưng ta có điều kiện”.

“Ngươi nói đi!”.

“Ta muốn đi dạo bên ngoài”.

“Không thành vấn đề!” Tổng phụ trách Charlie King ngay lập tức đáp ứng.

Lục Bất Phá lúc này mới đem tờ giấy đưa ra, nháy mắt liền bị cướp đi. Hắn thở hắc một hơi, trong lòng thầm cảm ơn me đã độc hại hắn.

Bốn người cùng chụm đầu lại một chỗ sau khi cướp được tờ giấy, có một đạo nhân ảnh thừa dịp mọi người không chú ý cũng phiêu lại đây. Lục Bất Phá hướng hắn thân mật cười cười, đối với Gollum nói: “Gollum, cho ta một chén nước, cám ơn nha”.

“Gollum”.

Một đạo bóng người cao lớn cũng bay nhanh lại, từ trên cao nhìn xuống bốn người đang chen chúc nhau. Lục Bất Phá nhìn hắn ở trong lòng cười thầm: hừ hừ, ta cho ngươi cả đời đều không biết bản thân bị ta mắng.

Bốn người tìm được bài thơ thuộc về chính mình đồng thời quay đầu, mắt rưng rưng như đồng ruộng được tưới nước đối với Lục Bất Phá nói: “Tiểu Phá! Có thể giúp chúng ta giải nghĩa một chút không?” Quá kích động, bọn họ cư nhiên cũng có được một ngày như thế!

“Tốt thôi”. Lấy qua ca-cao Gollum vì hắn mang đến, Lục Bất Phá tiến lên phía trước. Trong lòng vừa kiêu ngạo, vừa tự hào, vừa thích thú a. Nếu hắn có thể trở về, hắn nhất định phải ôm lấy đùi của mẹ mà sám hối vì đã từng bất mãn, nhất định phải làm a!

Lục Bất Phá mặt mày hớn hở vì mọi người giảng giải ý tứ của mấy câu thơ, hắn cũng không quản có nói chính xác hay không, nghĩ cái gì nói cái đó, muốn nói sao thì nói. Hắn chính là tổ tông nha, cho dù nói sai, ai mà biết chứ.

” Mang tà hữu giai nhân, kiền luyện nhi độc lập. Nhất tiếu tái Điêu Thuyền, tái tiếu tái Dương Phi. Cảm vấn hà gia nữ, Bắc Đàn Charlie King*!’ ý đây nói Charlie King chính là đệ nhất mỹ nhân ở Mang Tà Tinh, có tài năng lại độc lập. So với Điêu Thuyền cùng Dương quý phi cười rộ còn đẹp hơn. A, hai nàng đó chính là đại mỹ nữ nổi danh ở địa cầu đó. Kia có người hỏi, mỹ nữ này là ai a? Rồi mới có người trả lời, chính là Charlie King ở Bắc Đàn”.

“Tiểu Phá, ta nào có xinh đẹp như vậy”.

Oa! Lục Bất Phá sững sờ mà nhìn Charlie King thẹn thùng, hắn cuối cùng cũng tìm được phương pháp vuốt mông ngựa đối với Charlie King.

” Nhật xuất đông nam ngưng, chiếu ngã Mang Tang lâu. Lâu nội hữu hảo tử, tự danh vi Biệt Lâm. Biệt Lâm hỉ toản nghiên, thâm nhập mang tang xử. Diện dung tự nho sinh, thể phách tịnh bất hư. Đầu thượng đính lật phát, tùy thì ký lục ngữ. Vấn kỳ căng căng nghiệp nghiệp vi na bàn, tha đạo nhất thiết giai vi liên bang cố.’* có nghĩa là, mặt trời từ hướng đông nam dâng lên…”.

“Chúng ta không có mặt trời, cái kia kêu đồng chư. Hơn nữa không phải từ hướng đông nam dâng lên, mà là từ hướng đông bắc”.

“Ai nha, đây là tỷ dụ, không tất yếu phải đúng sự thật”.

“Nga”.

“Thái dương từ phía đông nam dâng lên, chiếu vào ta chỗ ở. Chỗ này của ta có một thanh niên tốt tên là Biệt Lâm, hắn đặc biệt thích nghiên cứu, hơn nữa thích nghiên cứu Mang Tang Tử, cả ngày vây xung quanh Mang Tang Tử. Hắn có gương mặt nhã nhặn, nhưng mà cơ thể cũng rất cường tráng. Một đầu tóc nâu, tùy thời cầm bản ghi chép thành ngữ mà Lục Bất Phá nói. Hỏi hắn tại sao muốn làm như thế, hắn trả lời tất cả đều vì liên bang”.

“Ta không có giỏi như vậy đâu”.

Oa! Lục Bất Phá sững sờ mà nhìn Biệt Lâm, gia khỏa này cũng sẽ ngượng ngịu như vậy sao? Ngạc nhiên nha!

” Tiểu tiểu Thẩm Dương, tại quần chi nam. Khiêm khiêm quân tử, thục nữ hảo cầu. Tham soa phi thuyền, thượng hạ phi chi. Khiêm khiêm quân tử, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Ưu tai du tai, triển chuyển phản trắc.’ đây có nghĩa là ở phía Nam của Bắc Đàn có thanh niên tên là Thẩm Dương, hắn là người khiêm tốn”.

“Người khiêm tốn nghĩa là gì?”.

“Chính là một thanh niên tốt. Hắn là thanh niên tốt, bộ dạng rất tuấn tú, con gái đều thích hắn. Nhiều người lái các loại phi hành khí bay xung quanh hắn, bởi vì không thể được đến tim của hắn mà đêm không thể ngủ”.

“Đêm không thể ngủ là sao?”

“Này một hồi giải thích! Ân, đêm không thể ngủ, ngủ không tốt, âm thầm hao tổn tinh thần”.

“Ta… Ta không có đẹp như vậy, cũng không có nữ hài tử nói thích ta…”.

Oa! Lục Bất Phá lại sững sờ mà nhìn Thẩm Dương, gia khỏa da ngăm này mà lại có thể thấy rõ mặt hắn hồng lên!

” La Bác! Người muốn cùng Vua quen biết, đâu thèm muôn sông nghìn núi! Núi vô góc, nước sông vì kiệt, mùa mưa đại hạn, mùa khô mưa to, là dám cùng Vua tuyệt ‘ nghĩa là La Bặc (La Bác chứ)* ngươi a, cũng là một thanh niên tốt, mỗi người đều muốn cùng hắn kết bạn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn. Trừ phi núi không có góc cạnh, nước sông đều khô kiệt, mùa mưa xuất hiện nạn hạn hán, mùa khô xuất hiện nạn úng, mới có thể cùng hắn tuyệt giao”. (chú thích: Bắc Đàn chủ yếu có hai mùa, mùa mưa cùng mùa khô)

* Chỗ này em Phá cố ý đọc trại tên người ta đó La Bặc nghĩa là cây cũ cải a.

“Ta, ta, ta, ta..”.

Oa! Lục Bất Phá tiếp tục sững sờ mà nhìn La Bặc, gia khỏa này lại nói lắp a!

Ngay tại thời điểm Lục Bất Phá vì bốn người kia mà giảng giải ý nghĩa bốn bài thơ, một vị binh sĩ không kiềm chế được kích động đem cả bài thơ mà Lục Bất Phá vì hắn sáng tác cùng bốn bài kia truyền qua thông tấn khí cho Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện cùng với gia gia của hắn, giây tiếp theo, cả năm bài thơ được truyền khắp tòa cao tầng của Mang Tà liên bang bằng vận tốc ánh sáng. Năm phút tiếp theo, tất cả mọi quan chức cấp cao, lấy Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện làm đại biểu tụ tập ở trước mặt Lục Bất Phá.

“Tiểu Phá, ngươi có thể hay không… làm thơ cho ta với?”.

Mới vừa tự hào bản thân là một thiên tài xong, Lục Bất Phá lúc này cảm thấy chân mềm nhũn cả ra, ngồi bệt trên mặt đất: thần a, ngươi đập chết ta đi.

Ngô, cái này có tính đây là lần thứ sáu hai người giao chiến không?

*********

–      Sắt tây là sắt được mạ kẽm:



–      Bài thơ về Hiên Viên Chiến:

Chiến vi Hiên Viên nam,

Thế thượng duy tha dũng;

Cá nhân năng địch bách,

Đại hiển kỳ uy mãnh;

Bạch thiết bán thân khảm,

Xuy tiếu hoàn thân tổ;

Mang tà giai úy cụ,

Phu lực bạt sơn lam.”

Nguyên bản:

战为轩辕男,

世上唯他勇;

个人能敌百,  

大显其威猛;

白铁半身嵌,

嗤笑完身祖;

芒斜皆畏惧,

夫力拔山岚.”

Ghép các chữ đầu lại ta được 战世个大白嗤芒夫Chiến thế cá đại bạch si mang phu nghĩa là Chiến là một tên đại mãng phu ngu ngốc.

–      Bài thơ về Charlie King:

‘Mang Tà có giai nhân

Giỏi giang mà độc lập.

Cười sánh với Điêu Thuyền,

Tái cười tựa Dương Phi.

Xin hỏi đó là ai,

Bắc Đàn Charlie King.’

Ba bài còn lại bạn nào giỏi thơ giúp tụi mình với nha. Chịu òi. Đây là chương khổ nhất toàn thơ là thơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK