“‘Quang Vinh’, không được phép nhìn!” Gầm nhẹ một câu, Lục Bất Phá trượt xuống cằm Hiên Viên Chiến, hết hôn lại cắn, một tay vội vàng cởi dây nịch của Hiên Viên Chiến. Cũng không quan tâm mình đã hóa thân thành một con sắc quỷ, tức khắc bổ nhào vào trong lòng ngực Hiên Viên Chiến, hắn dùng hết sức mãnh liệt ôm lấy đối phương.
“Ô…”
Rất muốn hỏi thăm chiến hữu thân thiết cuối cùng cũng trở về, “Quang Vinh” áp chế tò mò, nhắm mắt, ngoan ngoãn đứng trước một gốc đại thụ. Bên trong khoang ngực tối sầm, kính khoang một màu đục ngầu khiến không người nào có thể nhìn trộm chuyện đang xảy ra bên trong.
Hiên Viên Chiến hai ba cái đã kéo quần, cởi y phục Lục Bất Phá xuống, bản thân cũng không khá hơn chút nào, quân trang bị tàn phá đang mở rộng ra, quần tụt xuống tận đầu gối, cái giữa chân ẩm ướt căng cứng đứng thẳng. Bên trong khoang ngực vang lên tiếng thở dốc cùng âm thanh môi lưỡi giao nhau giữa hai người. Đầu lưỡi Hiên Viên Chiến tàn sát bừa bãi, Lục Bất Phá sờ trên vật cứng đang nóng như lửa của hắn. Tiếng Hiên Viên Chiến thở dốc càng ngày càng đáng sợ vang lên bên tai, điều này khiến Lục Bất Phá vô cùng tự đắc.
Hiên Viên Chiến yêu thích không buông tay vuốt ve thân thể Lục Bất Phá, không cần phải nghẹn hay nhẫn nại tiếp, hắn cực kỳ hưng phấn. Bàn tay thô to xoa nắn hai cánh mông không công non mịn của người trong lòng, tìm kiếm khe giữa.
“A!”
Thân thể Lục Bất Phá chấn động, cả người trượt xuống. Đem quần dài Hiên Viên Chiến kéo mạnh xuống, vất một bên cùng với giày của hắn, quỳ gối giữa hai chân Hiên Viên Chiến, cũng không quan tâm cái vật cứng đang chào cờ kia có sạch hay không, hắn há mồm ngậm lấy.
“Tiểu Phá…”
Cả người căng cứng ưỡn về phía trước, tựa hồ đã đến cực hạn, khi Lục Bất Phá liếm hắn, một ngón tay của Hiên Viên Chiến chậm rãi rãi sáp nhập vào địa phương vô cùng tốt đẹp của người kia. Lục Bất Phá tựa như một con yêu tinh câu nhân, không những không biết e lệ, mà còn ra sức liếm, thân thể lại cao thấp khẽ nhúc nhích, làm cho ngón tay Hiên Viên Chiến tiến vào dễ dàng hơn.
“Hô hô, hô hô…”
Dục vọng như muốn nổ tung, rút ngón tay ra kéo Lục Bất Phá lại, Hiên Viên Chiến đem hắn ôm ngồi mở rộng chân, đỡ lấy dục vọng của mình hướng lên trên. Lục Bất Phá một tay bài mở ra hai cánh mông chính mình, một tay vòng qua ôm cổ Hiên Viên Chiến tiếp tục hôn hắn. Vật cứng cực đại tàn nhẫn xé mở thân thể, Lục Bất Phá ở trong đau đớn càng thêm hưng phấn, thậm chí chủ động ngồi xuống.
“Aaa!”
Kêu lên đau đớn, Hiên Viên Chiến thú tính bùng nổ, hai tay chế trụ thắt lưng Lục Bất Phá cũng không quản hắn đã hoàn toàn chuẩn bị tốt chưa, hạ thân đột nhiên đâm mạnh lên hoàn toàn xông vào.
“A!”
Hét lên một tiếng, Lục Bất Phá bực bội cắn bả vai Hiên Viên Chiến, lại nhếch mông lên cao thấp di chuyển. Hiên Viên Chiến càng không ngừng gầm nhẹ, chủ động phối hợp nâng lên hạ xuống thắt lưng đối phương, động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh hơn. Hai người giống như dã thú tiến hành động tác giao hợp nguyên thủy nhất, Hiên Viên Chiến lưu ấn ký khắp người ái nhân, đối phương đồng dạng cũng để lại những dấu cắn đỏ thẫm. Tiếng nước tích tích vang lên trong không gian nhỏ hẹp của khoang ngực vô cùng tình sắc, lâm thời đảm đương trách nhiệm làm phòng ngủ, “Quang Vinh” tuy rằng đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng thực sự nghe lời nhắm mắt, không tìm tòi nghiên cứu hai người bạn rất thân đang mần cái gì.
“‘Quang Vinh’, hạ lưng ghế dựa xuống.”
Lục Bất Phá thở gấp. Lưng ghế dựa buông xuống, hai chân mỏi nhừ, hắn nâng mông lên để vật cứng trong cơ thể đi ra ngoài, khi Hiên Viên Chiến gầm nhẹ muốn đem hắn túm trở về, hắn xoay người nằm xuống ghế, đạp đạp người kia, nửa người trên nằm úp trên ghế, nâng cái mông lên: “Tiến vào từ phía sau!”
Hiên Viên Chiến sao chịu được, không nói hai lời đứng dậy đỡ dục vọng của mình, nửa quỳ trên ghế bên cạnh tiến vào. Lục Bất Phá phát tiếng hừ thỏa mãn, trước sau di chuyển. Hiên Viên Chiến vỗ nhẹ mông gia khỏa dưới thân một chút, bảo hắn không cần lộn xộn, rồi một tay chế trụ thắt lưng người kia, di chuyển nhanh.
Bán khuôn mặt nhiễm đầy dục vọng trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện lục quang, cảm giác bây giờ so với ban nãy còn tốt đẹp hơn! Trong mắt chỉ còn lại cặp mông tuyết trắng của ai kia cùng dâng trào của mình ra ra vào vào trong cơ thể đối phương, hoàn toàn hóa thân thành dã thú, Hiên Viên Chiến khom người liếm đi mồ hôi tích trên lưng Lục Bất Phá. Mà Lục Bất Phá lúc này hoàn toàn bị tình dục khống chế thất thanh thét chói tai, hắn nắm tay phải Hiên Viên Chiến để người kia âu yếm tiểu đệ đệ của mình.
Được kim loại lạnh lẽo bao ngoài phân thân cực nóng, Lục Bất Phá như bị cảm giác này nuốt chửng. Nếu như nói lần đầu tiên hắn thuần túy vì giúp Hiên Viên Chiến giải quyết, thì lúc này đây, mới là lần đầu tiên bọn họ chân chính làm tình. Mái tóc Lục Bất Phá xõa tung, dạt ra hai bên người. Hiên Viên Chiến cẩn thận dùng tay phải bao lấy phân thân người bên dưới nhu lộng, tuy tay bằng máy nên không có xúc giác, nhưng nghĩ đến chuyện hắn đang làm, cái loại hưng phấn này đã đủ khiến hắn phun trào.
Tóc bị vén lên, Lục Bất Phá quay đầu nhìn lại, thấy trong mắt Hiên Viên Chiến chỉ mỗi hình ảnh bản thân. Trên mặt đối phương ướt, cả bán gương mặt bằng máy cũng đầy mồ hôi từ trán chảy xuống. Hiên Viên Chiến nghiêng người hôn lên môi Lục Bất Phá, tay trái đè cổ người kia, vừa cắn vừa gặm.
“Aaa, ư, hừ…” Rên rỉ bị cắn nuốt, động tác dưới thân Hiên Viên Chiến càng ngày càng kịch liệt, đến độ không thể cùng Lục Bất Phá hôn môi.
Hai người cứ như vậy dây dưa không biết bao lâu, động tác phần eo Hiên Viên Chiến đã không thể khống chế được phương hướng đâm tới, lại tiếp theo mấy trăm hiệp, tựa hồ có thể đem “Quang Vinh” đẩy về phía trước, Lục Bất Phá chợt thét chói tai, phân thân phun trào, xuất ra dịch trọc màu trắng, mà hắn cũng cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn từ từ lấp đầy bên trong.
Thất thần ghé vào trên ghế, mông vẫn vểnh cao, Lục Bất Phá đã hoàn toàn mất khả năng tư duy. Hiên Viên Chiến nhắm hờ mắt, động tác phần eo không hề dừng, trầm tẩm trong dư vị cao trào, thất thần.
“Hừ, hừ…”
Lục Bất Phá càng không ngừng thở gấp gáp, đầu choáng váng hồ hồ, không ngờ chính mình lại điên cuồng như vậy, ở bên trong khoang ngực của “Quang Vinh” mà cùng người kia làm, hơn nữa đối phương còn là một sửu nam a. Bất quá làm cũng đã làm, cũng không tất phải già mồm cãi láo, với lại chuyện lần này cũng giúp cho cái mỗ hỗn đãn kia phóng thích. Như vậy, tại sao hắn lại còn cùng Hiên Viên Chiến làm? Còn làm đến vượt qua điểm mấu chốt và điên cuồng kịch liệt như thế. Chẳng lẽ sâu trong tiềm thức hắn thích Hiên Viên Chiến? Nhưng tại sao khi đối mặt với Hiên Viên Chiến hắn không mặt đỏ tim đập [chân run]? Nhưng không thể phủ nhận, đợt tình ái lần này, thực sự rất tuyệt. Có một loại cảm giác thể xác và tinh thần hợp nhất.
“Hiên Viên Chiến.” Mở miệng, mới phát hiện cổ họng ách đến lợi hại.
Người nào đó còn đang chôn trong cơ thể Lục Bất Phá không hề có ý rời khỏi, nằm úp sấp trên lưng hắn, bán gương mặt không nét đẹp trai dựa gần hỏi: “Có đau không?”
“Không sao.” Hắn muốn nói không phải chuyện này, “Hiên Viên Chiến, trừ phi ta không cần ngươi, nếu không đời này ngươi cũng đừng mong kết hôn. Đây là cái giá ngươi phải trả cho ta.” Mông hắn không phải là thứ có thể tùy tiện cho như vậy. Tuy rằng lần này có chút xúc động, bất quá, ừ, không hối hận.
Bán khuôn mặt run nhẹ, Hiên Viên Chiến hỏi: “Ngươi không cần ta? Ngươi muốn ai!” Kết hôn? Không nghĩ tới. Nhưng Lục Bất Phá không cần hắn?! Tuyệt đối không được!
“Hừ,” Lục Bất Phá sau khi xoay mặt đi, khóe môi không tự giác cong lên, “Ai biết qua vài năm nữa ta có thể chán ngươi hay không, không muốn làm với ngươi nữa.”
“Không được!” Không chút nghĩ ngợi gầm nhẹ lên, Hiên Viên Chiến dùng sức động phần eo.
“A! Ngươi làm cái gì!” Mới vừa phóng thích xong, cơ thể rất mẫn cảm, động tác vừa rồi làm mũi chân Lục Bất Phá đều run rẩy.
“Ta sẽ không kết hôn, ngươi cũng không cho kết hôn!” Mất hứng rống lên một câu, Hiên Viên Chiến lại bắt đầu di chuyển, “Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!” Loại cảm giác tốt đẹp này để cho người khác nhận thức? Giết hắn cũng không được!
“Ô…” Một tiếng rên vang lên, làm Hiên Viên Chiến vui vẻ, Lục Bất Phá lại nổi giận, “Ai cần ngươi đồng ý chứ? Ta dù có cùng bao nhiêu người làm trên giường cũng là chuyện của ta!” Dựa vào cái gì hắn chỉ có thể cùng Hiên Viên Chiến một chỗ chứ, tên phản đồ này! Bất quá Lục Bất Phá đã quên “Quang Vinh” vốn chính là cơ giáp của Hiên Viên Chiến.
“Ô!”
“Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!”
Rống giận một câu, trong tình trạng thùng dấm bị đổ bốc mùi ngất trời, Hiên Viên Chiến khóa môi người luôn làm chọc giận mình, phần eo đẩy mạnh, “tiểu nhị mềm mại” đang chôn trong cơ thể người kia có xu thế ngẩng đầu.
Ra sức đẩy Hiên Viên Chiến ra, Lục Bất Phá ngăn lại nói: “Đổi, đổi tư thế! Chân ta, tê rần rồi!”
Hiên Viên Chiến nhanh chóng rút huynh đệ ra, trở mình Lục Bất Phá, ở giữa hai chiếc ghế đặt song song lần nữa vọt mạnh vào trong cơ thể người bên dưới, thêm một lần lại một lần nhấn mạnh: “Ngươi chỉ có thể cùng ta làm! Chỉ có thể cùng ta làm!”
“Câm miệng!” Nâng gương mặt phẫn nộ kia, Lục Bất Phá gầm nhẹ, “Không cho phép nhìn!” Ngực khoang thuyền lại tối sầm xuống, hắn cắn trên môi Hiên Viên Chiến, “Nếu như vài năm nữa người không tảo tiết [sớm tiết á] vô sinh, ta chắc chắn sẽ đạp ngươi một cước.” Rồi ngăn chặn đối phương phát ra tiếng rống giận, lại một lần nữa trầm tẩm trong phong bạo do Hiên Viên Chiến gây ra.
…
Nhìn bàn tay không biết đã đập chết bao nhiêu con muỗi, Biệt Lâm lẩm bẩm: “Bốn tiếng rồi mà sao Tiểu Phá còn chưa trở lại?” Con chim ba đầu đã tỉnh ngủ nhàm chán đi qua đi lại. Có một đội của nhóm phản loạn đi trước báo cáo, Tạp Nặc dẫn đầu một đội khác kiên nhẫn chờ đợi.
“Hắn là ai vậy?” Tạp Nặc nhịn không được lại hỏi.
Xuất phát từ tâm tính bảo hộ, Biệt Lâm bán cái: “Ta tạm thời không thể nói cho ngươi biết thân phận của hắn. Chờ Tiểu Phá trở về, ngươi hỏi hắn đi.”
Thấy đối phương không muốn nói, Tạp Nặc cũng không hỏi lại, hắn biết cái nhìn của dân chúng liên bang đối với nhóm bọn họ như thế nào ── một đám nổi loạn không tuân thủ liên bang hiến pháp. Hắn cũng không cần những người đó thay đổi, nhưng hắn sẽ vì tất cả những người bị vứt bỏ mà tranh thủ chút quyền lợi, chẳng sợ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Nghĩ đến những lời người ngoại tộc tên Lục Bất Phá kia nói lần trước, Tạp Nặc không biết quyết định của mình có chính xác hay không.
Vô lực ghé vào trên người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá mệt đến nổi nhấc tay lên cũng không nổi. Hắn hoài nghi có phải nam nhân khi ở trên giường đều mãnh liệt như thế không, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Hiên Viên Chiến thực sự rất mãnh liệt, phi thường mãnh liệt, mãnh liệt đến độ làm hắn thiếu chút nữa không chịu nổi, nhưng cũng làm hắn cảm nhận được một loại khoái cảm như bay lên trời. Thì ra tính sự đồng tính trong lúc làm là như vậy, thì ra sách mẹ viết cũng không đến nổi méo mó.
“Ta phát thệ.”
Hiên Viên Chiến lấy ấm nước qua cho Lục Bất Phá nhuận cổ họng: “Họng bị đau, đừng nói.”
Uống nước xong, còn chìm trong dư vị, Lục Bất Phá cười ra tiếng: “Không có việc gì. Đều là do lúc tìm ngươi. Ngươi hãy nghe ta nói.”
“Ừ.”
“Ta phát thệ.” Như nhớ đến chuyện gì, trong mắt Lục Bất Phá hiện lên nét thương tâm, “Thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không đi trên con đường đồng tính. Mẹ ta là tiểu thuyết gia chuyên viết đam mỹ, trong tiểu thuyết hai người không phải là nam và nữ, mà là nam nam, nữ nhân trong đó không phải vật hy sinh thì cũng là đồng lõa. Mẹ ta mỗi ngày đều suy nghĩ méo mó về tương lai nhất định phải làm tiểu thụ của ta, bị nàng niệm đến phiền, ta phát ra lời thề độc, nếu sau này ta muốn trở thành đồng tính, ta sẽ bị như suy nghĩ lệch lạc của nàng, làm thái giám thụ cũng không sao cả.”
“Ha hả…” Hút hút cái mũi, Lục Bất Phá tiếp tục nói, “Thiết, người tính không bằng trời tính mà. Hiên Viên Chiến, hai ta vừa rồi làm chuyện chính là đồng tính luyến ái. Ngươi không phải đã hỏi ta cái gì là đồng tính luyến ái sao? Một nam một nữ kêu dị tính luyến ái; cả hai đều là nam, hay đều là nữ gọi là đồng tính luyến ái. Tiểu thuyết của mẹ ta thực sự tà ác, có đôi khi bên trong là một nam và nhiều nam khác, kêu là NP.”
“Ngươi chỉ có thể cùng ta làm! Ta không kết hôn!” Người nào đó cảnh cáo, hắn chỉ cần một nam một nam.
Lục Bất Phá trừng mắt liếc hắn một cái: “Chỉ mình ngươi mà cái mông ta đã nở hoa như thế, nhiều hơn hai người, với chiều cao của ta, chắc chắn hôm sau ta có thể thẳng tiến quan tài.”
Hiên Viên Chiến vốn có chút khó chịu trong lòng, vừa nghe bán khuôn mặt vui vẻ hơn nhiều, lại nói: “Ta không thích Thượng Quan Nông!” Vẫn chưa quên lần tranh cãi kịch liệt lần trước.
“Lòng dạ hẹp hòi.” Túm lấy tay phải đối phương đặt lên ngang hông mình, trong khi Hiên Viên Chiến giúp hắn xoa bóp nói, “Ta với Thượng Quan chỉ là bạn bè thôi. Các ngươi ở nơi này quan niệm lạc hậu, nếu không phải đêm hôm đó ta tự tạo nghiệt, ngươi sao có thể biết hai nam nhân có thể yêu nhau chứ?”
Trong mắt hiện lên ánh sáng, nhưng nam nhân lòng dạ hẹp hòi nào đó vẫn không yên lòng nói: “Ngươi nói ngươi thích hắn.”
Lục Bất Phá gật gật đầu: “Thượng Quan Nông đúng là so với ngươi vĩ đại hơn.”
“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến lập tức muốn chứng minh chính mình rất mạnh!
“Nằm xuống! Thắt lưng ta đau muốn chết, không được dừng lại!” Gia khỏa này có cố chấp hơn cả “Quang Vinh”.
“Ô…” “Người” nào đó mở mắt ra vì bản thân biện bạch.
Lục Bất Phá hừ nói: “Ngươi không cố chấp? Sao bảo ngươi để Biệt Lâm tiến vào ngồi, quần áo hắn đều bị nhánh cây cắt qua.”
“Ô!” Không cho!
“Quỷ hẹp hòi.”
“Quang Vinh, còn được không?” Hiên Viên Chiến cuối cùng đã chú ý tới chiến hữu của mình.
“Ô…” Vui.
Lục Bất Phá đả kích nói: “Ngươi thì vui rồi. Bây giờ năng lượng dư thừa, hôm qua là ai kiệt sức chạy trối chết ra khỏi rừng vậy ta?”
“Ô…” Ủy khuất.
Hiên Viên Chiến sờ sờ vách khoang thuyền: “Cảm tạ, huynh đệ.” Thời điểm không có ta ngươi nhất định phải chiếu cố Tiểu Phá!
“Ô!”
“Đừng có nhỏ to qua lại, các ngươi khi dễ ta không nghe được đúng không.” Có thể cùng “Quang Vinh” cảm ứng nên Lục Bất Phá biết Hiên Viên Chiến lén lút công đạo cái gì. Không cẩn thận nói lộ hết, “Quang Vinh” núp vào, ngực khoang thuyền nháy mắt tối sầm.
Bị nắm thóp, Hiên Viên Chiến một chút cũng không áy náy, vẫn là câu kia: “Ta không thích ngươi cùng Thượng Quan Nông thân cận quá.”
“Ngươi đừng mỗi ngày nhìn chăm chăm vào Thượng Quan. Ngươi yên tâm, toàn bộ liên bang, nga, hơi nhỏ, chỉ sợ trong toàn bộ tinh tế ngũ quốc cũng chỉ có chúng ta dám mạo hiểm thiên hạ to lớn người không quản. Thượng Quan hắn…” Lục Bất Phá nghĩ không ra nên hình dung ra sao, “Tổng cảm thấy… Ừ, nói như vậy đi, trên người hắn không có cái loại tình yêu gì đó. Ta trong mắt hắn như một vị thần vậy… Giống như một nhà khảo cổ học điên cuồng khi phát hiện ra một cổ mộ có trên vạn năm lịch sử được bảo tồn tốt. Chỉ là hắn rất tao nhã, biểu hiện ra không khiến người khác phản cảm, ngược lại sẽ nhẹ nhàng cùng hắn ở chung.”
Đây là cái gì? Hiên Viên Chiến nhíu chặt nửa bên mày không thả lỏng: “Ta không thích ánh mắt hắn lúc nhìn ngươi.”
Tát người cứng đầu cứng cổ một cái, Lục Bất Phá cả giận nói: “Ta đã nói ta với Thượng Quan chỉ là bạn bè. Ngươi cứ nghĩ đến phương diện kia, lần này trở về ta sẽ dẫn hắn lên giường!”
“Không được! Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!”
“Ô!”
“Đại nhân nói chuyện tiểu hài tử ít xen mồm!”
Khoang ngực chợt sáng lại tối sầm lại, “Quang Vinh” tiếp tục bảo trì yên lặng tiếp tục nghe lén. Sắc mặt Lục Bất Phá cũng không tốt lắm, hắn tức giận nói: “Ngươi có phải vừa thấy ta là muốn cãi nhau?”
Hiên Viên Chiến há hốc mồm, không biết nên nói sao, nhưng lập tức nhượng bộ.”Thực xin lỗi.”
Lục Bất Phá thực sự nghiêm túc nói: “Hiên Viên Chiến, chung quy ta không hề muốn cùng ngươi cãi nhau, nhất là chuyện vô nghĩa. Ngươi cảm thấy ta là loại người tùy tiện, rất dễ dãi cùng người khác làm loại chuyện này sao?”
Cánh tay ôm Lục Bất Phá siết mạnh hơn.”Không phải!”
“Ngươi đã cho rằng ta không phải loại người như vậy, tại sao lại vẫn khăng khăng nói ta và Thượng Quan có cái gì chứ?” Lục Bất Phá đơn giản đứng lên cúi đầu nhìn Hiên Viên Chiến nói, “Ta nói với ngươi lần cuối: ta cùng Thượng Quan Nông là bạn bè. Giống như ngươi và các đội hữu của ngươi vậy. Đừng mà bản thân ngươi thì có nhiều huynh đệ, bạn bè, đội hữu, lại ngăn cản ta đi giao bằng hữu. Mỗi người hẳn đều phải có bạn bè của mình. Thượng Quan Nông cũng tốt, những người khác cũng tốt, chỉ cần ta sinh hoạt tại nơi này, ta sẽ có càng ngày càng nhiều bằng hữu. Ngươi không thể cho rằng những người có ý tiếp cận ta đều có ý đồ xấu.”
“Hiên Viên Chiến, ngươi cho là mông nở hoa, cả ngày chỉ có thể uống cháo dễ chịu sao. Ta không muốn nói ta và ngươi cùng một chỗ là hy sinh bản thân, nhưng ta chịu nằm dưới thân ngươi, cho ngươi đè, ngươi đời này đều nên cười thầm. Ta trời sinh không phải là đồng tính luyến, lớn từng tuổi này, ta không có cảm giác khi nhìn đàn ông lõa thể, cho dù hiện tại một đám nam nhân trần trụi đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ không có cảm giác. Thay vì ngươi dư thừa tinh lực đi lo ta với Thượng Quan Nông, không bằng lo lắng những mỹ nữ gợi cảm đầy đường cái kìa, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ bị một nữ nhân nào đó câu dẫn đi.”
“Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!” Không thuận tai chuyện Lục Bất Phá sẽ đi làm chuyện tốt đẹp như vậy với người khác, Hiên Viên Chiến xoay người đem Lục Bất Phá đặt dưới thân, rồi mới nhăn bán khuôn mặt, hơn nữa ngày sau mới nghẹn ra một câu, “Đối với Thượng Quan Nông, ta, tận lực.”
“Cái gì mà tận lực. Không nên ăn dấm chua bậy bạ như thế. Chừng nào có người cầm chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đến cầu hôn ta, lúc đó ngươi hãy ăn cũng không muộn.” Trong lòng nảy lên một cỗ ngọt ngào, nhìn Hiên Viên Chiến ăn bậy dấm chua, Lục Bất Phá cũng không tức giận như vừa rồi. Sờ sờ lên tấm lưng rộng của ngươi đối diện, hắn khẽ cười nói: “Uy, Hiên Viên Chiến, loại quan hệ của hai chúng ta nếu bị liên bang phát hiện nhất định sẽ bị đuổi đi.” Đột nhiên nghĩ tới lời Tạp Nặc nói, có lẽ một ngày nào đó hắn cùng Hiên Viên Chiến sẽ bị buộc đến trong rừng làm dã nhân.
“Ô!” Ngực khoang thuyền nháy mắt sáng lên.
“Đại nhân nói chuyện tiểu hài tử đừng xen mồm!”
“Ô…” Ngực khoang thuyền nháy mắt tối sầm.
Sờ sờ vách khoang thuyền, thực sự vừa lòng quyết tâm không để bất luận kẻ nào thương tổn hai người bọn họ của “Quang Vinh”, Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói với Lục Bất Phá: “Ngươi chỉ có thể cùng ta làm.”
“Vạn nhất bị gia gia của ngươi còn có nhóm người chủ tịch quốc hội biết thì sao?”
“Trước khi bọn họ hành động ta sẽ mang ngươi cùng ‘Quang Vinh’ đi khỏi.”
“Đi đâu?” hai mắt Lục Bất Phá loan loan.
“Trong vũ trụ có rất nhiều tinh cầu không người.” Ánh mắt Hiên Viên Chiến so với Lục Bất Phá còn muốn sáng hơn, “Ta có kinh nghiệm sinh tồn trên tinh cầu không người, nhất định không để cho ngươi chịu khổ.”
“Hắc hắc, nghe có vẻ thú vị nga.” Lục Bất Phá lấy hai chân trần cọ cọ phần eo Hiên Viên Chiến, “Uy, còn tiếp được không?”
Bán khuôn mặt cứng đờ, “YA!” Cúi đầu ngậm lấy miệng Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến dùng hành động thực tế chứng minh năng lực chính mình.
“Ưm ưm ưm…” Không cho phép xem.
“Ô…” Ủy khuất, “Quang Vinh” nhắm mắt lại, tại sao không cho hắn xem, không phải tiểu phá cùng Tiểu Chiến đang chơi Amateur Wrestling* sao? Nhắm mắt lại hắn cũng xem được nha.