Tiếng la sắc nhọn đến đỉnh rồi dừng lại, chiếc giường lớn cuối cùng cũng dừng lắc lư. Nhưng tiếng thở dốc của dã thú vẫn không ngừng, bất quá chỉ chốc lát, tiếng thở dần dần trở nên ôn hòa hơn.
Lục Bất Phá không còn phân biệt được chất lỏng trên mi mắt là mồ hôi hay nước mắt, Lục Bất Phá chậm rãi gợi lên khóe miệng một nụ cười nhẹ.”Ngươi cuối cùng, cũng ra… Thiếu chút nữa, vùi dập, chết ta.”
Nhắm mắt lại, cố để chính mình chìm vào giấc ngủ, Lục Bất Phá trước khi mất đi ý thức lại nói hai câu: “Đem thứ gì gì đó mà ngươi tính lưu cho lão bà rửa sạch sẽ cho ta, ta không muốn bị đau bụng. Nếu ngươi dám để cho người khác biết chuyện đêm nay, ta sẽ làm thịt ngươi.” Nói xong, ý thức dần mơ màng, rồi thiếp đi.
Vẫn nằm trên người Lục Bất Phá không nhúc nhích, từng giọt mồ hôi chảy dài trên người Hiên Viên Chiến. Chóp mũi tràn đầy mùi dịch của hai người, hắn giật mình, sững sờ nhìn người toàn thân bị che kín vết hồng, thỉnh thoảng còn có vài chỗ máu ứ đọng, nước mắt vẫn đọng lại trên mặt, trông thê thảm đến cực điểm. Vị trí tương liên giữa hai người nhắc nhở chuyện hắn vừa làm với Tiểu Phá. Hiên Viên Chiến không lập tức rời khỏi, mà chăm chú nhìn Lục Bất Phá bằng ánh mắt thân thiết, hồi lâu sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cùng nước mắt trên gương mặt ai kia, mới chợt giật mình sửng sốt hồi lâu, cắn chặt răng, thật chậm rút bản thân ra.
Mặc dù động tác của Hiên Viên Chiến rất chậm, Lục Bất Phá vẫn rên lên, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, liếc nhìn Hiên Viên Chiến một cái, cơn đau từ đùi chạy dọc theo sống lưng đến đỉnh đầu. Nhắm mắt lại, thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình lúc này, khi Hiên Viên Chiến hoàn toàn lui ra, Lục Bất Phá khó khăn khép hai chân cứng ngắt lại, xoay người qua một bên. Đau đớn càng ngày càng rõ, nhưng Lục Bất Phá quá mệt nên không rảnh mà đi tự hỏi, nhịn một hồi, hắn lại thiếp đi.
Hiên Viên Chiến vẫn không dám nhúc nhích, nhưng tầm mắt chuyển từ trên người Lục Bất Phá đến địa phương hắn vừa rời khỏi. Hỗn hợp máu loãng lẫn dịch trắng chậm rãi chảy ra khi hắn lui khỏi chỗ kia. Màu đỏ như kích thích thần kinh, cái động đang khép mở cũng có tác dụng tương tự. Hắn không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, tại sao vừa buồn bực vừa hối hận, thế nhưng hắn, lại có xu thế cứng lên.
Vẫn nửa quỳ nửa ngồi như vậy trên giường, Hiên Viên Chiến đem ham muốn đang dâng lên không chút lưu tình đè ép trở về. Lúc này đây dục vọng cũng không cùng hắn đối nghịch, ngoan ngoãn lùi về nơi nó nên ngốc ở đó. Hiên Viên Chiến không dám di chuyển Lục Bất Phá, người kia thoạt nhìn giống như động vật nhỏ bị mình khi dễ, suy yếu và bị thương nghiêm trọng. Nhưng hắn nhớ rõ lời Lục Bất Phá trước khi mê mang, cân nhắc thật lâu sau đó, hắn xuống giường đi tới toilet.
Phòng tắm không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen. Hiên Viên Chiến đơn giản tẩy rửa chính mình, rồi cầm một thao nước trở lại bên giường. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều cảm thấy không thích hợp. Bất quá vừa nghĩ tới dịch của hắn sẽ làm Lục Bất Phá đau bụng (người này vừa nói a), nên hắn không dám chần chờ. Trước lấy khăn lông ướt lau sạch chỗ bị thương, sau Hiên Viên Chiến ngồi chồm hỗm trên giường, đem tiểu tâm can đang suy yếu ôm đến. Hỗn hợp đỏ trắng chảy ra dính trên ra giường, động tác thật cẩn thận ôm Lục Bất Phá quỳ trên giường tựa vào người mình để hai chân mở ra, sau mới nhẹ nhàng tách chân trái sang một bên, tay phải thì dùng nước trong thao giúp đối phương tẩy trừ.
Lục Bất Phá đã tỉnh, nhưng lại giả bộ còn đang ngủ. Tư thế tẩy rửa làm hắn bối rối vô cùng, tựa như mẹ đang tắm cho em bé. Hiên Viên Chiến biết hắn tỉnh, cũng không lên tiếng, coi như người kia vẫn chưa tỉnh. Sau khi rửa sơ bên ngoài, ngón tay của hắn ở nơi bị thương của Lục Bất Phá dừng lại hồi lâu, rồi mới mang ý dò hỏi muốn đi vào.
“Không được nhìn.” Lục Bất Phá nhịn không được.
Hiên Viên Chiến lập tức nhắm mắt lại, dưới sự đồng ý của đối phương, đem đầu ngón tay luồn vào giúp người kia làm sạch. Lục Bất Phá chưa từng bối rối như thế, nhưng hiện tại ngay cả sức để nhúc nhích còn không có. Hắn không biết thứ gì gì đó kia ở lại trong cơ thể có bị tiêu chảy hay không, nhưng trong sách của mẹ viết như thế, hắn cũng không can đảm đi thể nghiệm. Chính Hiên Viên Chiến làm hắn thảm như vậy, cho nên người kia giúp hắn rửa sạch là chuyện tất nhiên, nhưng mà, thật rất khó xử a.
Há miệng cắn lên cơ ngực cứng rắn của Hiên Viên Chiến để trút giận, Lục Bất Phá đã bị đau đến nhe răng nhếch miệng. Hiên Viên Chiến cũng đổ mồ hôi đầy người, loại công tác này chỉ đơn giản hơn một chút so với lúc hắn tiến vào Lục Bất Phá. Không khí xấu hổ cùng thẹn thùng bao quanh hai người đang kề sát vào nhau, cả hai đều im lặng.
Thật vất vả đem Lục Bất Phá tẩy rửa xong, Hiên Viên Chiến ôm người kia tới trên giường chính mình, rồi dùng khăn ướt lau người hắn lần nữa, bôi thuốc lên mấy vết hồng, lúc này mới đắp mền cho hắn. Lui ở bên trong chăn của Hiên Viên Chiến, xoang mũi đều tràn ngập hương vị của đối phương, Lục Bất Phá thanh tỉnh được chút. Nhưng hắn đem chăn kéo cao đến đầu, trùm kín bản thân, bất động.
Hiên Viên Chiến đứng cạnh giường một lát, lúc này mới mặc quần áo vào, bắt đầu thu dọn giường cho Lục Bất Phá. Sau hai tiếng giặt ra và chăn, trả lại nguyên dạng tình trạng ban đầu, Hiên Viên Chiến không ôm Lục Bất Phá trở về, mà nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Người đang trốn trong chăn ngẩng đầu nhìn khi cửa vừa đóng. Nhìn cánh cửa một hồi, hắn mới đem chăn kéo cao, trùm kín người bắt đầu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nhóm ba người Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác đã trải qua một buổi tối đầy phấn khởi và đa cảm đã thức dậy. Tối hôm qua Charlie King không ngủ lại mà trở về nhà mình. Ba người rửa mặt xong thì vào nhà bếp ăn điểm tâm, liền kinh ngạc phát hiện Hiên Viên thượng tá thế nhưng đi vào từ bên ngoài. Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm ở chỗ khóe miệng của Hiên Viên thượng tá có vài vết bầm, giống như bị người khác đánh, quần áo cũng bị rách, còn dính bùn. Ba người phá lệ yên lặng nhìn Hiên Viên thượng tá sắc mặt không chút thay đổi đi ngang qua người bọn họ, cả ba đều quên (không dám) chào hỏi.
Mặt lạnh lên lầu, lướt qua Gollum, Hiên Viên Chiến trực tiếp mở cửa vào phòng của hắn và Lục Bất Phá, khóa trái cửa. Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác lén đi theo, nhỏ giọng nghị luận:
“Hiên Viên thượng tá cùng Tiểu Phá lại cãi nhau?”
“Nhất định.”
“Xem ra người thua vẫn là Hiên Viên thượng tá.”
“Nhất định.”
Trong phòng, Lục Bất Phá vẫn đang ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nằm trên giường Hiên Viên Chiến. Hiên Viên Chiến đứng dựa vào cánh cửa một hồi, mới nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống. Đưa tay dò xét trên trán đối phương, hoàn hảo, không phát sốt. Tiếp đó động tác tạm đình chỉ, do dự hồi lâu, cẩn thận xốc chăn lên, người trong chăn vẫn trần trụi, dưới ánh sáng ban ngày, hắn một lần nữa nhìn thấy rõ những dấu bản thân gây ra cho Lục Bất Phá tối hôm qua, từ trong túi lấy ra thuốc tối tìm được tối hôm qua.
Lục Bất Phá đang nằm xoay mặt về phía bên sườn Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến vòng ra phía sau hắn, xốc chăn lên, nhẹ nhàng đem cả người đối phương chuyển sang tư thế úp sấp, sau đó lấy mật “Chu lão” từ từ rót vào chỗ bị thương. Mật màu đen tuyền chảy vào hậu huyệt bị xé rách của Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến cẩn thận bài mở nơi đó, làm cho mật chảy tới chỗ sâu nhất.
Lục Bất Phá chậm rãi mở to mắt, lúc Hiên Viên Chiến đụng vào hắn đã tỉnh. Địa phương đang nóng cháy được chất lỏng không biết tên chảy vào có cảm giác lành lạnh, cũng không còn đau đớn như lúc đầu, nhưng mà mùi không dễ ngửi chút nào, rất hôi lại tanh nữa.
“Hiên Viên Chiến.”
Hiên Viên Chiến lập tức dừng tay, rất nhanh động tác liền tiếp tục. “Lập tức sẽ tốt thôi.”
“Đó là cái gì vậy?”
“Mật Chu Lão.”
“Ngươi lại khi dễ động vật?”
Lấy mật… Không chỉ khi dễ, mà chính là trực tiếp lộng sát đi.
“Còn đau không?”
“Không đau như lúc nãy nữa.”
Rót mật vào hết, Hiên Viên Chiến đợi sau khi toàn bộ đã thấm vào, mới buông tay ra, đắp chăn lại. Lục Bất Phá vẫn nằm bất động, cũng không quay đầu lại nhìn hắn. Không khí yên lặng quanh quẩn giữa hai người. Ngồi xuống bên giường, Hiên Viên Chiến không biết nên nói cái gì, hắn cũng không muốn rời khỏi. Bình thường lúc hai người ở chung, phần lớn đều là Lục Bất Phá líu ríu, hiện tại đối phương không nói lời nào, Hiên Viên Chiến lúc này rất muốn nghe âm thanh đối phương, nhưng không có cách nào.
Không khí trầm mặc kéo dài hồi lâu, Lục Bất Phá đem chăn kéo xuống một chút lộ ra cái miệng: “Chuyện tối ngày hôm qua, là ngươi không đúng.”
Ánh mắt Hiên Viên Chiến đột nhiên sáng. “Ân.”
“Ta rất tức giận.”
“Thực xin lỗi.”
Kế tiếp lại lặng yên. Bất quá Lục Bất Phá cuối cùng cũng mở miệng, Hiên Viên Chiến nắm lấy cơ hội này. Hắn đứng dậy đi đến bên Lục Bất Phá ngồi xuống, đối phương không nhìn hắn, nhưng không đuổi hắn đi, khẩn trương cũng giảm một chút.
“Tiểu Phá, thực xin lỗi.”
“…”
Hiên Viên Chiến ngồi xổm bên giường, độ cao vừa lúc có thể cho Lục Bất Phá nhìn đến. Lục Bất Phá giương mắt, trong mắt đầy những cảm xúc phức tạp. Hiên Viên Chiến lập tức nói: “Ta chưa bao giờ gặp loại sự tình này, ta, không biết, nên xử lý như thế nào.”
“Chẳng lẽ ngươi không học giáo dục giới tính sao? Cho dù chưa làm thật, chắc cũng…” Lục Bất Phá ngậm miệng, hắn thực sự oán hận trong lòng, vô cùng oán hận trong lòng, hắn vốn muốn nói ngươi chắc cũng xem qua AV* đi. Nhưng nghĩ đến đây chính là Mang Tà tinh “thuần khiết”, hắn thay đổi cách nói: “Vậy không lẽ ngươi không nghĩ đến dùng tay mình giải quyết sao? Nhươi đã già như thế mà còn chưa tự an ủi qua sao?” [ *AV: adult video phim người lớn, nói trắng ra là phim khiêu râm a. Khụ.. cái này BG nha]
Hiên Viên Chiến khẽ nhếch miệng, nói: “Ta, không biết.”
Lục Bất Phá thực sự muốn nôn a.”Vậy bình thường ngươi không khó chịu giống tối hôm qua sao?”
“Không. Cơ thể của chúng ta, rất khó, có, cảm giác như vậy.” Nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, từng trận khô nóng từ dưới bụng liền bốc lên, hắn vội vàng áp chế.
Không biết mình đã mở ra cánh cửa đặc biệt nào đó, Lục Bất Phá khàn giọng nói (hậu quả của việc sử dụng quá độ): “Vậy những khi ngươi thấy các mỹ nữ, những mỹ nữ gợi cảm, chẳng lẽ cũng không có xúc động sao?”
Hiên Viên Chiến hiện lên vài phần nghi hoặc trên bán khuôn mặt, mỹ nữ gợi cảm là cái gì? “Ta luôn luôn ở trong đội đặc nhiệm, cuối tuần mới về nhà. Trong đội đặc nhiệm không có nữ nhân, ở nhà có bà nội, mẹ và chị họ.” Nói cách khác, cơ hội hắn tiếp xúc với nữ nhân rất ít.
“Nhưng dù sao ngươi cũng phải đi trên đường chứ. Bên ngoài chắc chắn phải có mỹ nữ gợi cảm a.”
Nữ nhân đối với Hiên Viên Chiến chỉ có hai loại: người nhà, nữ nhân. Đừng nói hắn đối với nữ nhân không có cái gì gọi là xúc động, mà ngay cả cái gì gọi là gợi cảm cũng không có được một khái niệm rõ ràng. Nhưng hắn không dám nói như thế, Tiểu Phá nhất định sẽ tức giận. Tổ chức lại ngôn ngữ một lát, hắn nói: “Ta không có rất nhiều thời giờ đi chú ý nữ nhân.”
“Ngươi đừng gọi là Hiên Viên Chiến nữa, sửa tên thành T-800 đi. Ngươi cùng người máy có cái gì khác nhau không?” Lục Bất Phá thực sự tức giận, không hiểu tại sao lại tức giận, không biết đang sinh khí với Hiên Viên Chiến hay với chính bản thân, đơn giản chỉ là tức giận thôi. Hắn cảm thấy từ lúc xuyên vào tinh cầu này, từ sau khi tới nơi đây, hắn thường làm bậy phạm vào toàn những chuyện khiến bản thân khó sống. Tối hôm qua hắn bức Hiên Viên Chiến, kết quả lại làm cho mông mình nở hoa, nghĩ đến đó hắn hận không thể tìm miếng đậu hủ đập chết mình cho rồi, chưa thấy ai làm người thất bại như hắn. Hiên Viên Chiến không những không bị nghẹn tử, mà còn sảng khoái một phen, hắn thật muốn giết người.
Thấy sắc mặt Lục Bất Phá thay đổi, Hiên Viên Chiến lập tức ngậm miệng, vươn tay trái ra, kéo cao tay áo đưa ra một mảng thịt đến bên miệng Lục Bất Phá, người kia không chút khách khí há mồm hung hăng cắn. Hiên Viên Chiến không chớp mắt để mặc Lục Bất Phá cắn cho hả giận, chỉ cần Tiểu Phá tha thứ cho hắn, có cắn rụng vài miếng thịt cũng không sao cả.
Lục Bất Phá không có cắn rụng thịt người kia, mà chỉ cắn đứt thôi. Liếm liếm chút máu dính trên răng nanh, Lục Bất Phá vẫn chưa nguôi giận, ngược lại càng tức hơn, mông hắn đã nở hoa, hơn nữa còn là do tự bản thân tìm lấy, hắn có thể không giận sao? Hiên Viên Chiến thấy hắn còn chưa hết giận, liền đưa qua một khối thịt sạch sẽ khác, Lục Bất Phá há mồm cắn tiếp.
Miếng thứ ba, miếng thứ tư… Mãi cho đến khi gần như toàn bộ cánh tay trái của Hiên Viên Chiến cơ hồ là thương tích đầy mình, Lục Bất Phá mới có chút nguôi ngoai. Không chút áy náy nhìn cánh tay che kín vết răng, Lục Bất Phá nhịn không được nở nụ cười. Tuy rằng vừa bật cười một cái nhưng hắn liền nghiêm mặt lại, bất quá trong mắt Hiên Viên Chiến lóe lóe sáng.
“Tiểu Phá, thực xin lỗi.”
“Ta không tha thứ ngươi.”
“Thực xin lỗi.”
“Ngươi làm đau ta.”
“Đều là lỗi của ta.”
Hiên Viên Chiến lớn tới chừng này mà chưa từng ăn nói khép nép như thế bao giờ, cho dù là gia gia của hắn, cũng thường bị hắn làm cho nổi trận lôi đình. Bất quá tục ngữ có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn nga, không biết từ lúc nào, Hiên Viên Chiến đã bị Lục Bất Phá hàng phục đến dễ bảo như vậy, trải qua chuyện tối hôm qua, địa vị của hắn ở trước mặt Lục Bất Phá trên cơ bản có thể xác định là ── Đường Tăng dưới năm ngón tay của Phật Tổ, tuyệt đối không có cơ hội xoay người!
Nhìn biểu hiện cực độ thành khẩn, cực độ sám hối trên bán khuôn mặt, oán hận trong lòng Lục Bất Phá mới thoáng vơi đi một ít, bất quá vẫn thực sự u oán. Hắn hơi nhúc nhích chân, làm động đến vết thương, tuy rằng mật Chu Lão rất có tác dụng, nhưng thực sự vẫn không thoải mái chút nào.
“Nếu lần sau còn bị như vậy, ngươi có còn tính nghẹn đến chết nữa hay không?”
Ánh sáng lóe lên trong mắt Hiên Viên Chiến: “Sẽ không.”
“Vậy ngươi còn muốn lưu lại trinh tiết cho vợ tương lai không biết nơi nào của ngươi nữa hay không?” Nghĩ tới trường hợp có thể xảy ra, Lục Bất Phá cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nếu không phải thế, mông hắn cũng không nở hoa.
“Tiểu Phá.” Hiên Viên Chiến cứng ngắt luồn tay vào bên trong chăn, tìm đến bàn tay của Lục Bất Phá, cầm lấy “Ta không phải, muốn lưu cho… Tinh tử có mật độ cao nhất ở lần đầu tiên, nhưng đây không phải nguyên nhân chính. Cơ thể của ta có rất nhiều chỗ khiếm khuyết, điều này có nghĩa là gene của ta tồn tại nhiều điểm không trọn vẹn, do đó ta không phải là đối tượng thích hợp để nữ nhân lựa chọn, trước mắt ta cũng không tính tìm bất kỳ người phụ nữ nào để kết hôn, hay dự định đào tạo con cháu. Ta, tối hôm qua, cái loại tình huống này, ta, không biết nên làm thế nào. Nếu biết nhất định sẽ làm cho ngươi bị thương, cho dù chọc giận ngươi, cho dù ngươi hận ta, ta cũng sẽ không cho ngươi làm như vậy. Ta, không biết là sao xử lý, tình huống này.”
Đối với người không thích nhiều lời vô nghĩa, thậm chí có chút kiệm lời như Hiên Viên Chiến mà nói, Lục Bất Phá có lẽ là một người duy nhất có thể làm hắn một hơi nói nhiều, còn nói về nội tâm của chính mình như thế. Cùng hắn ở chung nửa năm, Lục Bất Phá đương nhiên biết Hiên Viên Chiến là dạng người nào. Lời này tuy rằng không phải lời ngon tiếng ngọt, bất quá khi Lục Bất Phá nghe xong khóe miệng không chịu không chế mà câu lên, xem như gia khỏa này có lương tâm.
“Tối hôm qua ngươi ra ngoài cả đêm là để tìm mật Chu Lão sao?”
Hiên Viên Chiến trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Phá cuối cùng cũng tha thứ hắn. “Ân.” Kỳ thật hắn ở trên một cây đại thụ trong rừng suy nghĩ miên mang kiêm cố gắng bình tĩnh lại. Hắn nên đối mặt với Tiểu Phá làm sao đây, nên nói điều gì với Tiểu Phá bây giờ. Hắn không muốn chuyện tối ngày hôm qua ảnh hưởng tới quan hệ khó khăn lắm mới trở nên hữu nghị, nên không muốn vì mối bất hòa này, mà Tiểu Phá không để ý tới hắn. Ngay tại thời điểm hắn muốn bổ đôi đầu mình ra, thì một con Chu Lão không biết từ đâu chẳng nể nang ai mà quấy rầy hắn, thế là người nào đó tiện tay xử lý nó luôn, lấy mật ra.
Lục Bất Phá bởi tiếng “Ân” của Hiên Viên Chiến mà cảm thấy trong lòng thư thái một chút. Cầm ngược lại tay Hiên Viên Chiến cũng không cảm giác được cánh tay máy của đối phương, hắn vừa hừ hừ vừa nói: “Ta đói bụng, còn muốn uống nước.”
Hiên Viên Chiến lập tức rút tay đứng lên, nhanh rời khỏi.
“Tốt nhất là cháo, hiện tại ta chỉ có thể ăn thứ dễ tiêu hóa.”
“Lập tức tới.”
Hiên Viên Chiến vội vàng đi ra ngoài, Lục Bất Phá nhịn không được nở nụ cười, nếu gia khỏa này dám không gặp hắn, hoặc là trước mặt hắn lại không được tự nhiên, bày ra cái mặt chán ngán méo méo mó mó, hắn nhất định sẽ làm cho tiểu đệ đệ của của tên kia toàn bộ biến thành máy móc hết!