“Duy Lạp! Ngươi làm đau Tiểu Cửu bây giờ! Buông ra!” Lục Bất Phá không thể nhúc nhích tay chân gấp đến sắp khóc, không thèm quan tâm mình bị móng vuốt Tiểu Cửu đâm chảy máu.
Lúc này, một người Tắc Ba Nhĩ canh giữ ở bên ngoài khoang thuyền nói câu gì, Duy Lạp xin lỗi cười cười, phẫn hận buông Tiểu Cửu ra. Lục Bất Phá không hiểu tiếng Tắc Ba Nhĩ, đang khẩn trương, đột nhiên phát hiện ánh mắt tên Tắc Ba Nhĩ kia nhìn Tiểu Cửu rất… khó nói, làm hắn nổi da gà cùng mình. Duy Lạp dùng tiếng Tắc Ba Nhĩ nói với người nọ mấy câu, vẻ mặt nịnh nọt Lục Bất phá nhìn muốn ói. Cảnh giác nhìn vài tên Tắc Ba Nhĩ ăn mặc hệ Batman đi tới, còn kém không mang đồ bịt mắt nữa thôi, nghiêm giọng dùng tiếng Mang Tà hỏi: “Là các ngươi muốn bắt Tiểu Cửu?”
Một người Tắc Ba Nhĩ bước lên, thái độ ôn hòa nói: “Không không, ngài hiểu sai rồi. Không phải ‘Bắt’ Tắc Đồ Tháp, mà là muốn đón ngài ấy về nhà.”
Người này có thể nói tiếng Mang Tà, ngạc nhiên qua đi, Lục Bất Phá nhẹ nhàng thở ra, thế thì quá tốt rồi. Vài suy nghĩ lướt qua trong đầu, gắng ngồi thẳng dậy, dùng đầu cọ cọ Tiểu Cửu đang nấc không ngừng, mỉa mai nói: “Đón ‘Tiểu Cửu’ về nhà? Nếu nơi này là nhà mình, sao Tiểu Cửu sợ vậy chứ? Hơn nữa…” Liếc mắt nhìn Duy Lạp, âm thanh biến lạnh, “Cách thức các ngươi đón người thật đúng là đặc biệt quá đi, nếu không phải ta năn nỉ, Tiểu Cửu vẫn đang bị ngược đãi và nhốt trong lồng sắt kia kìa. Phương thức đón tiếp này thật làm ta mở rộng tầm mắt.”
Ánh mắt mọi người liền chuyển nhanh đến lồng sắt bên chân Lục Bất Phá, sắc mặt những người đó nháy mắt thay đổi, sắc mặt Duy Lạp cũng thay đổi. Hắn phẫn hận trừng mắt nhìn Lục Bất Phá, dùng tiếng Tắc Ba Nhĩ giải thích. Lục Bất Phá nghe không hiểu, nhưng hắn không rảnh rỗi gì, vừa cọ cọ Tiểu Cửu vừa “Nhỏ giọng” trấn an: “Tiểu Cửu, đừng sợ. Có ba ba ở đây, đừng sợ. Tay còn đau không? Trên người có đau không? Xin lỗi, đều do ba ba, ba ba bảo hộ không được ngươi, để ngươi bị người ta đánh, bị người ta đá.”
“Ma ma ma ma…” Thiếu nhi bị hù dọa – Tiểu Cửu vô cùng “Phối hợp” thê lương kêu lên, còn hợp thời trào nước mắt.
Người Tắc Ba Nhĩ nghe vậy liền phẫn nộ, tức giận đến trực tiếp dùng tiếng Mang Tà: “Duy Lạp tiên sinh! Xin ngươi giải thích ngay! Thỏa thuận trước kia của chúng ta là đem ngài ấy về bình an vô sự, không bị bất cứ tổn thương gì! Thế nhưng ngươi đánh ngài ấy! Duy Lạp tiên sinh, ngươi nên vì sự vi ước của mình mà trả giá!”
Duy Lạp gấp gáp giải thích: “Tạp Cẩu Mã Tư tiên sinh, ngài đừng nghe hắn nói bậy, ta không có…”
“Duy Lạp, ngươi dám phủ nhận không nhốt Tiểu Cửu trong lồng sắt?” Lục Bất Phá cắt ngang lời Duy Lạp nói, rồi mới quay sang cục cưng Tiểu Cửu hỏi, “Tiểu Cửu, có phải hắn nhốt ngươi vào lồng không?”
“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu khóc càng lợi hại, chín cái đầu gật như giã tỏi.
“Duy Lạp tiên sinh!”
“Tạp Cẩu Mã Tư tiên sinh! Ta chẳng qua là…”
“Tiểu Cửu, hắn có đánh ngươi không?”
“Ma ma ma ma…” Hắn đá ma ma! Tiểu Cửu quay bộ mặt còn dính nước mắt gào to với Duy Lạp: “Chiêm chiếp!” Bộ dáng kia nhìn có bao nhiêu ủy khuất, có bấy nhiêu đáng thương.
“Tạp Cẩu Mã Tư tiên sinh, xin ngài nghe ta giải thích! Ta căn bản không có…”
“Đủ rồi! Duy Lạp tiên sinh! Là ngươi làm trái giao ước trước, thương tổn Tắc Đồ Tháp! Ngươi giúp chúng ta mang Tắc Đồ Tháp về, chúng ta vô cùng cảm kích, ngược lại chúng ta đã trợ giúp ngươi phản kích Liên bang Mang Tà. Hơn nữa các chiến sĩ vĩ đại của chúng ta vì sai lầm của ngươi mà mất mạng, chính đám thủ hạ ngu xuẩn của ngươi làm lộ chuyện chúng ta liên minh, người Mang Tà đã khống chế được cục diện, thỏa thuận giữ chúng ta được giải trừ từ đây! Mời ngươi lập tức rời đi!”
Vốn chưa rõ tình huống, Duy Lạp kinh ngạc hô lên: “Cái gì?! Tạp Cẩu Mã Tư tiên sinh? Lời ngài mới nói có ý gì?!”
“Kế hoạch của ngươi đã thất bại, Duy Lạp tiên sinh. Chúng ta không có nghĩa vụ tiếp tục trợ giúp ngươi. Ngươi tổn thương Tắc Đồ Tháp, dựa vào phân tình bằng hữu trước kia, ta không làm khó dễ ngươi, xin ngươi đi khỏi đây đi.”
“Tạp Cẩu Mã Tư tiên sinh! Ngài không thể làm như thế!” Tình huống chuyển biến đột ngột, chưa kịp chuẩn bị, Duy Lạp liên tục lắc đầu, không thể chấp nhận kết quả này.
“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu chọn đúng thời cơ, khóc lên vài tiếng. Tạp Cẩu Mã Tư lập tức phất tay, vài tên Tắc Ba Nhĩ che trước mặt Duy Lạp, kéo hắn đi.
Đang lâm vào mờ mịt đả kích Duy Lạp bỗng nhìn thấy nét cười châm biếm treo trên khóe môi Lục Bất Phá, ý thức được điều gì. “Là ngươi! Đều là ngươi! Là ngươi giở thủ đoạn!” Mất đi lý trí, Duy Lạp vùng khỏi kềm giữ, móc súng laser vọt tới chỗ Mang Tang Tử! Trên tay hắn có con quái vật kia!
“Chiêm chiếp thu!!” Trước khi người Tắc Ba Nhĩ ra tay, Tiểu Cửu phẫn nộ gấp trăm lần tên kia, chẳng sợ hãi nhảy bổ lên người Duy Lạp, chín cái móng vuốt đâm mạnh vào người hắn.
“Tiểu Cửu!”
“Tắc Đồ Tháp!”
“Bịch Bịch!”
“Chiêm chiếp thu!!”
“Tiểu Cửu! Tiểu Cửu!” Lục Bất Phá giãy giụa muốn đứng lên, nhảy cò cò về phía Tiểu Cửu được hai bước, kết quả mất trọng tâm ngã nhào trên mặt đất. Không thèm để ý bụng trái đau nhức, hắn gấp đến độ chảy cả nước mắt.
“Tiểu Cửu!”
“Chiêm chiếp thu!”
Duy Lạp lảo đảo, Tiểu Cửu từ trên người hắn nhảy xuống, máu tươi lập tức phun ra, Lục Bất Phá cảm thấy trước mắt tối đen.
“Ma ma ma…” Tiểu Cửu chạy về bên Lục Bất Phá, khẩn trương ôm lấy người nào đó sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Cửu, ngươi có bị thương không?! Chảy máu chỗ nào?!” Lục Bất Phá cục cựa muốn thoát ra, tự tay kiểm tra vết thương Tiểu Cửu.
“Tắc Đồ Tháp!” Người Tắc Ba Nhĩ chạy lại, vài người đem Duy Lạp cả người đầy máu ngã trên mặt đất không dậy nổi kéo đi.
“Chiêm chiếp thu!” Tiểu Cửu gầm lên giận dữ, không cho phép bọn họ tới gần Lục Bất Phá. Người Tắc Ba Nhĩ đồng loạt dừng lại, không tiến gần nữa bước.
“Tiểu Cửu, ngươi đau chỗ nào? Để ta xem!” Lục Bất Phá gấp muốn chết.
“Ma ma ma ma…” Chín cái đầu Tiểu Cửu xoay tới xoay lui làm Lục Bất Phá choáng cả đầu, vừa lấy móng vuốt kéo dây thừng trên người Lục Bất Phá vừa dùng chín cái miệng cắn. Giằng co nửa ngày, dây trói mới nới lỏng. Tay vừa đạt được tự do, Lục Bất Phá liền ôm lấy Tiểu Cửu, cẩn thận sờ khắp người nó, ngoại trừ máu, hắn không tìm được miệng vết thương.
“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu lắc đầu, lại biến thành mè xửng, dính trên người Lục Bất Phá không chịu xuống.
Người Tắc Ba Nhĩ tên Tạp Cẩu Mã Tư bắn ánh mắt cháy bỏng nhìn Tiểu Cửu mở miệng giải thích: “Mang Tang Tử tiên sinh, không phải Tắc Đồ Tháp bị thương, là tên âm hiểm giả dối Duy Lạp. Hắn đã bị người của ta kéo đi, sẽ không xúc phạm tới Tắc Đồ Tháp và ngài nữa.”
Hả? Không phải Tiểu Cửu bị thương hả? Hai tay Lục Bất Phá đang bận rộn kiểm tra Tiểu Cửu khựng lại, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện tiếng kêu của tiểu quái vật trong lòng mình vẫn như thường, không có dấu hiệu suy yếu vì bị thương.
“Ma ma ma ma…” Chín cái đầu thay nhau cọ a cọ Lục Bất Phá, giống như đứa nhỏ vừa làm chuyện tốt muốn người lớn khen. Lục Bất Phá tỉnh ra, ôm Tiểu Cửu thật chặt vào trong lòng ngực, đem nước mắt nghẹn về, suýt nữa hù chết hắn rồi.
Mờ mịt qua đi, Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu đứng lên. Lúc này mới phát hiện người Tắc Ba Nhĩ không cao hơn hắn bao nhiêu, vốn quen ngưỡng cổ nhìn người nên giờ có chút không quen. Không khí nháy mắt trầm mặc, lại là vị Tạp Cẩu Mã Tư kia cười nói: “Thật xin lỗi vì đã mang phiền toái không cần thiết đến cho Mang Tang Tử tiên sinh. Chúng ta chỉ muốn nghênh đón Tắc Đồ Tháp về nhà, không ngờ tên Duy Lạp nham hiểm bắt ngài tới đây. Xin ngài tha thứ sai lầm của chúng tôi.”
Lục Bất Phá lui về sau hai bước: “Các ngươi gọi Tiểu Cửu là Tắc Đồ Tháp, nói muốn dẫn hắn về nhà. Nếu ta nhớ không lầm thì Tiểu Cửu do ta tìm được ở hành tinh Omega. Tính ra nhà của nó ở hành tinh Omega mới đúng chứ.”
“A, là ngài gặp được Tắc Đồ Tháp sao? A, đại thần Tắc Ba Nhĩ phù hộ.” Vẻ mặt Tạp Cẩu Mã Tư thành kính giơ hai tay cao lên đỉnh đầu, cung kính quỳ xuống, những người khác đều làm theo, Lục Bất Phá không tự giác lùi về sau hai bước.
Niệm một đống chú ngữ Lục Bất Phá nghe chả lọt lỗ tai xong, Tạp Mã Cẩu Tư đứng lên, giải thích: “Tắc Đồ Tháp là truyền nhân của đại thần Tắc Ba Nhĩ. Cho dù ngài xuất hiện nơi nào, đều là Tắc Đồ Tháp. Chỉ có hành tinh Tắc Ba Nhĩ mới là nhà của ngài.”
Cái lý do chó má gì thế này. Lục Bất Phá thật muốn khinh bỉ phọt một ngụm nước miếng vô mặt lũ Tắc Ba Nhĩ. Rõ ràng do hắn sờ trứng, Tiểu Cửu mới nở ra. Trên thực tế hắn là ba ba Tiểu Cửu! Nhà của hắn mới là nhà Tiểu Cửu!
Đương nhiên, vẻ mặt Lục Bất Phá không hiện lên ý khinh thường. Hắn ôm chặt Tiểu Cửu, bất an nói: “Trước giờ Tiểu Cửu luôn ở với ta, chưa từng rời một bước. Ta biết nên để nó đi, nhưng mà…”
“Ma ma ma ma…” Như sợ bị bỏ lại, chín cái đầu kêu loạn lên, ẩn bên trong mang theo tiếng khóc. Cho tới bây giờ Lục Bất Phá chưa từng cảm thấy Tiểu Cửu nghe lời thế, hắn thề một khi cả hai trở về bình an, sẽ không bao giờ mắng Tiểu Cửu nữa.
Vỗ vỗ lưng Tiểu Cửu dỗ dành, Lục Bất Phá vẻ mặt khó xử: “Nếu rời khỏi ta Tiểu Cửu sẽ sinh bệnh, không thấy ta thì tuyệt thực. Có một lần ta có việc đi xa không dẫn theo, Tiểu Cửu liền tự đập bể chín cái đầu của mình.”
“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu dùng đuôi gắt gao quấn lấy Lục Bất Phá, chín cái đầu nhỏ rống giận với người Tắc Ba Nhĩ, “Chiêm chiếp thu…” Bày ra tư thế có giết hắn cũng không ly khai Lục Bất Phá.
Người Tắc Ba Nhĩ thấy thế rất khó xử, Tạp Cẩu Mã Tư dẫn đầu mười người áy náy cười cười với Lục Bất Phá, rồi toàn bộ đi ra ngoài, chắc là bàn bạc đi. Sau khi bọn họ đi, Lục Bất Phá ngồi bệch xuống đất. Tiểu Cửu lo lắng khẽ gọi, Lục Bất Phá ôm chặt nó, lẩm bẩm nói: “May mà ngươi không có việc gì, may quá…”
Ở xứ lạ quê người, hắn phải ở cùng một chỗ với Tiểu Cửu. Người Tắc Ba Nhĩ coi trọng Tiểu Cửu, hắn phải lợi dụng điểm này, kéo dài thời gian đợi Hiên Viên Chiến tới cứu.
“Ah!” Cố nén đau, Lục Bất Phá cười trấn an Tiểu Cửu đang sợ hãi. Mồ hôi lạnh ứa ra từng đợt, Lục Bất Phá lợi dụng tư thế ôm Tiểu Cửu đè lên bụng trái càng ngày càng đau, lòng thầm cầu nguyện: ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì a.