Mục lục
Mang Tang Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lén lút xuống giường, một người đi đến chiếc giường bên cạnh giường của hắn, chăm chú nhìn mỗ thiếu niên bởi chỗ nào đó không ổn nên nằm sấp. Làn da thiếu niên trắng nõn, khi cùng một chỗ với hắn, thoạt nhìn làm hắn đen hơn so với bình thường; tóc thiếu niên cũng rất dài, thực sự mềm mại, bất đồng với mái tóc thô ngắn của hắn, đang xỏa hỗn độn trên chăn, có vài sợi bướng bỉnh rơi bên giường, lạc trên sàn nhà; thiếu niên có hàng lông mi vừa dày vừa dài, khi đang ngủ giống như hai cây quạt xòe rộng che đôi mắt lại, có rất ít Mang Tà nhân lớn lên có hàng lông mi như thế, bất quá thiếu niên lại thường lấy lý do lông mi nhìn không đủ cong mà bất mãn với khuyết điểm nhỏ trên ngũ quan của mình.

Lúc nghe thiếu niên oán giận, phản ứng đầu tiên của hắn là cười nhạt, rất rất khinh thường, lông mi nam nhân mà nhếch lên thì giống cái gì chứ, nam nhân thì phải ra dáng nam nhân. Mỗi lần như thế thiếu niên đều rất mất hứng nên chế nhạo hắn vài câu, nói hắn là T-800. Sau khi cùng thiếu niên xảy ra tranh cãi vài lần, hắn học được cách bảo trì yên lặng cho dù thiếu niên có làm ra đủ loại hành vi nào, tuy trong lòng luôn có một chút khinh thường. Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên rất muốn biết, nếu lông mi thiếu niên cong lên, đôi mắt sẽ trông như thế nào.

Vóc dáng của thiếu niên theo tiêu chuẩn Mang Tà nhân mà nói chỉ có thể dùng từ “nhỏ nhắn xinh xắn” để hình dung, chỉ cần một bàn tay của hắn cũng có thể nâng người kia lên quá đỉnh đầu. Nhưng khi đối mặt với hắn, thiếu niên thường hay giương nanh múa vuốt, nhe răng nhếch miệng, còn có thể đem hắn đè ở trên giường không thể động đậy. Khoảng nửa năm trước, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể sử dụng thành ngữ thuần thục như hiện nay, vậy mà nửa năm sau, dưới sự hướng dẫn của thiếu niên, hắn không chỉ nói được thành ngữ, còn có thể ngâm nga thơ từ, dùng bút bi viết mấy chục từ một cách đẹp nhất.

Nhìn gương mặt đang ngủ của thiếu niên, hầu kết không tự chủ mà giật giật. Đem bình thủy tinh chứa ngôi sao màu sắc sặc sỡ bên gối đầu, cùng những tờ giấy màu chưa xếp xong toàn bộ để trên tủ đầu giường. Nam nhân nhẹ nhàng ngồi xuống bên người đối phương, bàn tay trái có cảm giác như kẻ trộm lặng lẽ sờ trên mặt, rồi đến miệng. Cảm giác như bị điện giật liền rụt tay về, hầu kết nam nhân lại giật giật, bụng dưới truyền đến một trận khô nóng.

Hiên Viên Chiến biết mình có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn thực sự nghiêm trọng. Kể từ sau buổi tối Lục Bất Phá tự mình làm ra chuyện vô cùng kỳ lạ lại dị thường tốt đẹp kia với hắn, nguyên ngày hôm sau cùng cả đêm nay trong đầu hắn không lúc nào không hiện ra hình ảnh Lục Bất Phá ở trên người cùng bộ dáng lúc ở dưới thân hắn. Bụng dưới lại căng thẳng, Hiên Viên Chiến vội vàng nhắm mắt. Tiểu Phá sẽ không làm cái sự này với hắn nữa, hắn có thể khẳng định. Nhưng mà hắn muốn làm cái sự đó với Tiểu Phá, đây là lần đầu tiên trong 35 năm cuộc đời, Hiên Viên Chiến gặp phải vấn đề khó giải quyết đến như vậy, một vấn đề rất rất khó giải quyết

Hoàn toàn không có ý niệm cùng nam nhân khác làm loại sự tình như thế trong đầu, thậm chí Hiên Viên Chiến cũng không có nghĩ đến chi tiết trình tự gì gì đó, hắn chỉ muốn trải nghiệm cảm giác tốt đẹp giống lần trước, để Tiểu Phá sờ sờ hắn, liếm liếm hắn, làm cho hắn cảm nhận một lần nữa hắn không thể khống chế nhiệt độ trong cơ thể. Bất quá Tiểu Phá không có khả năng lại sờ hắn, cũng không có khả năng liếm hắn, càng không thể sẽ làm hắn không thể khống chế nhiệt độ trong cơ thể.

Hiên Viên Chiến chưa bao giờ thất bại như thế, không cần hỏi, hắn cũng hiểu được đây là chuyện không có khả năng. Cho dù hắn sẽ không làm chuyện khiến Tiểu Phá bị thương, Tiểu Phá cũng sẽ không làm chuyện như vậy lần thứ hai. Nếu không phải sợ hắn nghẹn tử, thì ngay lúc này Tiểu Phá chắc chắn cũng không cho hắn cơ hội làm như thế. Nhưng mà, hắn muốn làm, phi thường phi thường muốn làm. Loại cảm giác này so với khi hắn giết chết một dũng sĩ Vọng Uy nhân còn hưng phấn hơn, hơn nữa còn là hưng phấn nhiều lần, khó có thể dùng lời để diễn đạt.

Kỳ thật hắn có thể thoải mái chế phục Tiểu Phá, mặc dù người kia đúng là đã từng học võ, mà quả thực cũng triển lộ ra thực lực bản thân. Nhưng chỉ số sức mạnh của hắn hơn đối phương những 20 lần, chỉ cần một bàn tay cũng có thể chế trụ được. Tại sao lại bị Tiểu Phá đè đến không động đậy? Hắn thừa nhận đã dùng thủ đoạn hèn hạ trong chuyện này. Sở dĩ bị Tiểu Phá “chế phục”, ý đồ ban đầu chỉ là muốn làm Tiểu Phá nguôi giận, dù sao mình cũng đã nắm hắn đau. Kế tiếp Tiểu Phá sờ soạng hắn, hắn lại muốn thể nghiệm nhiều hơn cảm giác tốt đẹp bị sờ này. Hắn là quân nhân, chỉ cần kết quả không từ thủ đoạn, cái chính là không nghĩ tới kết quả lại lớn hơn cả hắn dự tính trước, thì ra có loại cảm giác so với bị sờ còn tốt đẹp hơn vô số lần.

Nhẹ nhàng đem sợi tóc vương đến bên miệng Lục Bất Phá vén đến sau tai, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến có chút âm trầm. Làm quân nhân, hắn đối với bản thân tự tin tuyệt đối, nhưng người có thân thể không trọn vẹn đến 31% như hắn mà nói, hắn không phải là một người được yêu thích, điểm ấy hắn thừa nhận, hắn cũng không quan tâm cái nhìn của người khác.

12 tuổi bị gia gia vứt đến một tinh cầu không người cùng huấn luyện với một đám người điên; 15 tuổi bị gia gia phái ra chiến trường theo quân đội tác chiến; 18 tuổi một mình mang theo đội lẻn vào Tắc Ba Nhĩ tinh; 20 tuổi tiến vào Trọng Trang sư có được quang giáp riêng; 26 tuổi trở thành đội trưởng đội đặc nhiệm, hắn không cần người khác thích lẫn thừa nhận.

Trong nhóm thế hệ trẻ nhất của tứ gia tộc, hắn tuyệt đối có ưu thế để liếc nhìn một Thượng Quan Nông thích sửa soạn, hay Âu Dương Long âm trầm giảo hoạt, hoặc trong ngoài bất nhất như Tư Không Vô Nghiệp. Một nam nhân chưa từng ăn nằm trên chiến trường, thì không phải là một nam nhân đích thực. Cho dù không có nữ nhân nguyện ý cùng hắn kết hôn, hắn cũng không vì mình không trọn vẹn mà tự ti, thậm chí cảm thấy dùng da giả để che giấu chỗ không trọn vẹn chẳng qua chỉ là việc lừa mình dối người.

Nhưng mà hiện tại, giờ phút này, Hiên Viên Chiến nhìn cánh tay phải, sờ sờ bán mặt máy để mở không có cảm giác, bán khuôn mặt còn lại càng thêm âm trầm. Khi Tiểu Phá quen biết Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long, có phải hắn sẽ, ghét bỏ mình? Chính mình có thể hay không không còn là người thân cận nhất bên hắn? Nghĩ đến ánh mắt Thượng Quan Nông nhìn Tiểu Phá, hắn rất không thoải mái. Nghĩ đến vài ngày nữa cả Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long cũng sẽ đến, mức độ không thoải mái càng tăng cao.

“Ngô…” Người nằm úp sấp ngủ tựa hồ có chút không thoải mái, chép chép cái miệng rồi chậm rãi trở mình. Hiên Viên Chiến lập tức đứng lên, sợ đối phương phát hiện hắn không những không ngủ, còn ngồi bên giường “nhìn lén” mình. Mông không thoải mái, ngũ quan Lục Bất Phá có chút vặn vẹo, rên rỉ vài tiếng, sau khi thích ứng đau đớn, gương mặt hắn mới khôi phục bình thường.

Hầu kết Hiên Viên Chiến lại cao thấp di chuyển di chuyển, vài tiếng rên rỉ kia nghe vào lổ tai làm cho bụng dưới lại khẩn trương hơn. Người trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, Hiên Viên Chiến tiếp tục chậm rãi ngồi trở về, tay trái lặng lẽ luồn vào chăn, đụng đến tay của đối phương, cọ cọ, cầm lấy. Làn da cùng làn da tiếp xúc, toàn thân như có dòng điện chạy qua, vật gì đó ngẩng đầu bên trong quần lót. Tay phải không lưu tình chút nào hung hăng nhéo gia khỏa kia, đệ đệ đáng thương mới vừa ngẩng đầu bị ăn đau, lại rụt trở về. 

“Hô, hô…”

Tiếng thở hổn hển của người kia vang lên trong phòng, Hiên Viên Chiến giống động vật nào đó đông hít hít tây ngửi ngửi trên người Lục Bất Phá. Bàn tay trái đang nắm tay đối phương cũng đã chảy ướt mồ hôi, mũi hắn xuyên thấu qua vạt áo ngủ mà nghe thấy mùi cơ thể của đối phương. Hiên Viên Chiến cảm thấy chính mình quả thật có bệnh, nghe thấy hương vị của Tiểu Phá, tâm trạng u buồn uất ức hắn nghẹn cả ngày thư giải rất nhiều.

Muốn, muốn, phi thường muốn, khát vọng mà muốn. Trước mắt Hiên Viên Chiến không ngừng hiện lên một màn tối hôm đó. Chưa bao giờ mong muốn một chuyện nào như thế. Hắn khát vọng Lục Bất Phá giống tối hôm đó cưỡi trên eo hắn, sờ hắn, liếm hắn, rồi mới làm cho hắn tiến vào. Tay phải hung hăng nhéo tiểu đệ lại ngẩng đầu, nhưng động tác kế tiếp của Hiên Viên Chiến lại là lập tức nhu nhu tiểu đệ đệ bị nắm đau, vị trí này tuyệt đối không thể biến thành máy móc được! =))

“Hô, hô…”

Trong lúc ngủ mơ, Lục Bất Phá chảy cả nước miếng nhìn khay gà nướng thơm ngào ngạt mẹ cầm trên tay, vừa thổi vừa hỏi hắn: “Bé Tiểu Phá, có muốn ăn không?”

“Muốn!” Hắn nhảy dựng lên lao về phía mỹ thực.

“Ai ô!”

Một đạo nhân ảnh động tác nhanh gọn bổ nhào vào trên giường của mình, tiến vào ổ chăn.

Mở mắt ra mờ mịt mà nhìn cả phòng chìm trong bóng tối, Lục Bất Phá liếm liếm miệng, mẹ? Gà nướng? Mơ màng một hồi, hơn nữa ngày ánh mắt mới quen với bóng tối, nhìn về phía giường bên kia, còn có người đang nằm đưa lưng về phía hắn, rõ ràng đang ngủ.

“Hiên Viên Chiến!”

Người đang ngủ liền xoay người lại, ngồi dậy.

“Lại đây!”

Hiên Viên Chiến mở cảm ứng đèn, nhanh chóng xuống giường đi tới. Bởi nguyên nhân mông đau mà không thể bổ nhào vào gà nướng nên người nào đó đang oán hận trừng mắt, trong mắt Hiên Viên Chiến hiện lên vẻ chột dạ, chẳng lẽ bị phát hiện?

“Đều tại ngươi!”

Hiên Viên Chiến ở bên giường ngồi xuống.

“Ta muốn ăn gà nướng, kết quả mông đau không chụp được.” Đã sớm bị tham ăn nhập, Lục Bất Phá chỉ có thể ở trong mơ mà ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng, nhưng lần này hắn chưa kịp ăn, thật là bực mình a.

Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Hiên Viên Chiến nói: “Để ta nhìn vết thương của ngươi.”

Lục Bất Phá trở người, còn đang tức giận. “Vốn đã nhào tới rồi. Mẹ làm gà nướng là ngon nhất, kết quả không được ăn. Đều tại ngươi. Nếu không phải ngươi làm mông ta đâu, ta đã ăn rồi.”

“Thực xin lỗi.” Hiên Viên Chiến không chút tiết kiệm tiếng xin lỗi chút nào, chỉ cần không bị phát hiện, nói mấy lần thực xin lỗi đều được. Hai tay hưng phấn lẫn khẩn trương mà xốc chăn lên, cởi quần ngủ Lục Bất Phá ra, rồi đến quần lót, bán khuôn mặt của Hiên Viên Chiến hơi hơi nhăn lại do khẩn trương.

“Có phải lại nứt ra không?” Người đang nằm úp sấp lo lắng hỏi, hắn cũng không muốn mỗi ngày chỉ ăn cháo.

Tay bởi vì cực độ hưng phấn mà có chút phát run. Hiên Viên Chiến tận lực khắc chế tâm tình của mình, bài mở ra mông trứng không công non non, làm lộ ra tiểu cúc hoa phấn hồng đang co rút lại, nơi đã làm cho hắn thể nghiệm cảm giác vô cùng tốt đẹp… Hình ảnh đó vừa nhìn vào trong mắt, hầu kết của Hiên Viên Chiến lại cao thấp động động. Hắn không biết nên dùng từ gì để hình dung cái vị trí duyên dáng kia. [hắc hắc, cúc môn nha]

“Hiên Viên Chiến, có nứt ra không?”

“Ta xem đã.”

Hiên Viên Chiến đưa tay sờ, vừa nhận ra đó là tay phải, hắn lập tức thu hồi, vươn tay trái có tri giác ra. Ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đụng vào, Lục Bất Phá theo bản năng kêu lên một tiếng, trên trán Hiên Viên Chiến đã đổ đầy mồ hôi. “Đau?”

“Không đau, ngươi chạm vào ta có chút khẩn trương. Có nứt không?” Lục Bất Phá nhìn không thấy biểu tình trên mặt Hiên Viên Chiến, vì thế không biết đối phương đang thèm cái mông mình.

“Ta xem đã, ngươi không nên cử động.”

“Điểm nhẹ, ta sợ đau.”

“Ừhm.”

Ngón trỏ đụng vào, rồi mới nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ sờ, nhịn xuống mong muốn đem đầu ngón tay thăm dò vào trong nơi quá mức kích thích đó, Hiên Viên Chiến không muốn rời mắt khỏi nơi đó.

“Không có nứt ra. Nhưng vẫn nên thoa chút thuốc đi.”

“Không có nứt ra là tốt rồi. Thoa đi. Gà nướng của ta…” Vẫn còn trầm tẩm trong tổn thương do không được ăn gà nướng nên người nào đó không phát hiện được ánh mắt hưng phấn của ai kia.

Lấy qua thuốc mỡ trị vết thương ngoài, Hiên Viên Chiến hai tay run rẩy mà bài mở ra cặp mông trứng nào đó, rồi mới thong thả, cực kỳ cẩn thận bôi thuốc cho cái vị trí tốt đẹp kia. Cảm giác một ngón tay dính thuốc mỡ vừa ấn vừa thoa vào nơi xấu hổ của mình, Lục Bất Phá hơi đỏ mặt, lại có chút tức giận không rõ nguyên nhân.

“Ngươi nhanh lên!” Làm gì mà cứ cọ cọ mãi, còn ngại hắn chưa đủ mất mặt đúng không.

“Bên trong hình như nứt ra.” Cặp mắt Hiên Viên Chiến có xu thế xuất hiện trạng thái dại ra, muốn, phi thường muốn, tha thiết muốn.

Lời Hiên Viên Chiến nói làm cho Lục Bất Phá kêu rên: “Không phải ngươi vừa nói không nứt ra sao?”

“Vừa rồi không phát hiện. Nứt ở bên trong. Ngươi nhẫn chút.” Ngón tay dính thuốc mở hơi hơi dùng sức, muốn, muốn, muốn… Mồ hôi đọng từng giọt từng giọt trượt xuống, Hiên Viên Chiến chỉ dám thoáng mơ về chỗ đã mang lại cảm giác tuyệt vời một chút, dừng lại vài giây mới cắn răng đem đầu ngón tay lui ra. Lại xát một lần thuốc, hắn không cam tâm mà buông cặp mông tuyết trắng ra, không cam tâm mà giúp Lục Bất Phá mặc quần lót và quần nhỏ lên.

“Nứt ra có nghiêm trọng không?” Duy trì tư thế này nửa ngày, rất mất mặt! Lục Bất Phá có chút thẹn quá thành giận, quay người ngồi dậy trừng Hiên Viên Chiến.

“Có chút. Ngươi nên nằm trên giường nghỉ ngơi, không cần đi ra ngoài.” Hiên Viên Chiến phi thường bình tĩnh nói chi tiết với Lục Bất Phá.

“Đưa cánh tay ngươi lại đây, tay trái!”

Hiên Viên Chiến liền dâng tay trái qua, lập tức, tay hắn bị người cắn.

“Đều do ngươi hại!”

“Thực xin lỗi.”

Cắn vài cái cho hả giận, Lục Bất Phá lúc này mới nói: “Không được. Ngày mai…” Nghĩ nghĩ, hắn đổi cách nói, “Hôm nay ta muốn đến bệnh viện thăm Mật Nhi, hôm qua ta đã hứa với nàng. Cả lễ vật cho Pháp Lý Bố Pha-ra-ông ta vẫn chưa chuẩn bị xong. Đúng rồi, mấy thứ ta nhờ ngươi kiếm giúp đã đủ chưa?”

“Ta đã đem giấy vẽ tranh và danh sách giao cho Âu Dương Sở Trường, hắn bảo sáng mai sẽ đưa cho ngươi.” Muốn, muốn, muốn… Hiên Viên Chiến không rút cánh tay vẫn còn bị Lục Bất Phá nắm ra.

Lục Bất Phá buồn bực nói: “Nghĩ đến Pha-ra-ông là ta lại khó chịu. Hiên Viên Chiến, Pha-ra-ông tự mình đến thăm ta, xuất phát từ lễ phép ta cũng phải đi thăm hỏi ông. Ta tính, khoảng buổi trưa lúc Pha-ra-ông đã dùng cơm… Ừh, sáng hôm nay thì đi bệnh viện thăm Mật Nhi, sau đó đến trưa thì trở về chuẩn bị lễ vật, đến tối chắc cũng xong. Sáng mai người bên cạnh Pha-ra-ông rất nhiều. Vậy đi, tối hôm nay ngươi cùng ta đi gặp Pha-ra-ông một chuyến.”

“Được.”

Phát hiện mình vẫn còn bắt lấy tay Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá căm giận bỏ ra. “Ngày mai ta không ăn cháo!”

“Ngươi muốn ăn cái gì?” Muốn, muốn…

Lục Bất Phá nhất thời suy sụp, không ăn cháo cũng chỉ có thể uống nước. “Đều tại ngươi!” Liền nắm lấy tay Hiên Viên Chiến tiếp tục cắn, hai mắt Hiên Viên Chiến lòe lòe sáng, nhân cơ hội cảm nhận cảm giác khoan khoái từ lòng bàn tay Lục Bất Phá truyền đến.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng cũng trút giận đủ Lục Bất Phá mới quyết định tiếp tục ngủ. Đóng cảm ứng đèn, không thể không trở lại giường, Hiên Viên Chiến trong bóng đêm khát vọng nhìn Lục Bất Phá ngủ một hồi, một chút cũng không buồn ngủ. Hắn, muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK