Người hầu ở sơn trang này khác xa Tần phủ, ai nấy đều biết thân biết phận, chuyện không nên nói thì tuyệt đối giữ kín miệng. Đi đường hai ngày trở về phủ, Tước Miên xuống xe gặp đám người hầu trong Tần phủ thì lập tức cảm thấy mất tự nhiên.
Quản gia lộ vẻ cay nghiệt, mũi hếch lên trời, vừa thấy y liền hừ lạnh.
Người hầu đi theo Tước Miên lấy ra thư của Tần Tuyết Phùng điềm đạm giải thích mấy câu, sau đó dẫn Tước Miên về phòng y.
"Lão gia dặn ta chăm sóc ngươi, không cho người trong phủ bắt nạt." Đóng lại cửa sân, hắn nói với Tước Miên như vậy.
Trong lòng Tước Miên ấm áp, gật đầu lia lịa.
Tiểu Linh đã sớm khỏi bệnh, nghe tin Tước Miên về, nàng vội vã từ trong phòng chạy đến, nhào tới muốn ôm Tước Miên.
Nhưng chưa kịp ôm thì người hầu kia đã lập tức đứng chặn giữa bọn họ.
Nam nữ thụ thụ bất thân, làm tỳ nữ càng không được quên thân phận, chẳng ra thể thống gì cả!
Tước Miên kéo Tiểu Linh sang một bên chọc ghẹo nàng: "Tiểu nha đầu ôm bậy không gả được đâu đấy!"
"Vâng, vâng." Tiểu Linh trừng nam nhân cao lớn kia rồi quay đầu đi vòng quanh Tước Miên, thấy y mặc đồ đẹp, khuôn mặt tròn hơn một chút, ánh mắt sáng láng thì mới hài lòng gật đầu.
"Xem ra được thiếu gia dẫn ra ngoài vẫn tốt hơn." Tiểu Linh thì thào với y, "Mấy ngày nay ta ở trong phủ bị quản gia đại nhân xem thường không biết bao nhiêu mà kể. Ngươi về rồi, hắn chắc chắn sẽ làm khó dễ ngươi cho xem!"
Tước Miên không mấy để ý đám người quản gia này. Y nghĩ mãi chuyện chuộc thân mà vẫn chưa nghĩ được gì, muốn bàn bạc với Tiểu Linh nhưng có người khác đi theo nên y cũng ngại mở miệng.
Đến tối Tiểu Linh đi lấy đồ ăn cho Tước Miên liền túm người hầu cao lớn kia đi chung làm bảo kê, cuối cùng bưng về thức ăn đầy bàn, cực kỳ phong phú.
Nàng vui vẻ ngồi cạnh bàn xới cơm. Người hầu kia hôm nay đã uốn nắn nàng rất nhiều chỗ trái quy củ, thấy thế thì nhíu mày nhưng không nói gì.
Tước Miên bảo hắn ngồi xuống ăn chung, hắn nhã nhặn từ chối rồi ra ngoài cửa trông coi.
Cuối cùng cũng có không gian riêng tư.
Tước Miên kể hết ưu phiền của mình cho Tiểu Linh nghe, Tiểu Linh cắn đũa suy tư: "Vậy ngươi muốn ở lại hay không muốn?"
"Ta cũng không biết nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Miên ủ dột, "Việc này không thể để đại ca ta biết được...... Nếu hắn biết chắc chắn sẽ đánh ta mất......"
Tiểu Linh vỗ vai y tỏ vẻ cảm thông.
Cũng đúng, làm gì có nam nhân nào bị nam nhân cưỡng gian mà còn muốn ở cạnh tên kia? Nếu nàng là huynh trưởng thì cũng tức chết thôi!
Hơn nữa...... Tiểu Linh luôn thấy sợ Tần Tuyết Phùng.
Tần Tuyết Phùng đối xử tốt với Tước Miên nên tất nhiên y không biết hắn đáng sợ cỡ nào. Nhưng lần đầu Tiểu Linh nói chuyện với hắn đã bị hắn phạt quỳ mấy canh giờ.
Dù sau này Tần Tuyết Phùng nảy lòng từ bi, đồng ý tìm người chữa bệnh cho nàng nhưng cảm giác e ngại trong lòng vẫn không cách nào tiêu tan.
Hiện tại thiếu gia thích Tước Miên...... Nhưng kẻ có tiền đều cả thèm chóng chán. Lỡ sau này không thích nữa thì Tước Miên sẽ thế nào đây?
Hạng người như nàng và Tước Miên chung quy vẫn khác với thiếu gia. Thiếu gia có tiền có quyền, thứ gì mà chưa từng thấy, đồ chơi mới mẻ nào mà chưa từng chơi? Một khi chơi chán thì tiện tay ném đi, một chút lưu luyến cũng không có.
Tiểu Linh âm thầm suy nghĩ một hồi, lập trường vốn không mấy vững chắc lập tức trở nên kiên định. Nàng kề vào tai Tước Miên nói ra mọi lo nghĩ của mình.
Tước Miên nghe xong thì ngẩn người, vô thức phản bác: "Lão gia...... Lão gia không phải người như vậy đâu."
"Ngươi đã quen biết hắn được bao lâu mà biết hắn không phải người như vậy?" Tiểu Linh nói, "Thà tin có còn hơn không! Mình không bị tổn thương mới là quan trọng nhất!"
Thật ra Tần Tuyết Phùng chẳng có niềm vui gì, lúc ở chung cũng thực lòng đối tốt với mình......
Tước Miên nghe vậy thì không mấy thoải mái nhưng lại chẳng biết phản bác thế nào, hơn nữa nói ra sẽ có cảm giác mình lật lọng.
Hiện giờ y vẫn chưa thể quyết định, lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ thế này thật không công bằng với lão gia.
Tần Tuyết Phùng dẫn mình du ngoạn, còn muốn để mình ở lại sơn trang, tất cả chỉ vì muốn mình vui vẻ. Mình khăng khăng đòi về, hắn còn sai người đi theo chăm sóc mình.
Còn mình thì lại giấu diếm hắn âm thầm lên kế hoạch......
Tước Miên siết chặt đôi đũa trong tay, cúi đầu bưng bát lùa cơm ăn như hổ đói.
Trong lúc nhai cơm, y đã hạ xong quyết tâm.
Đầu tiên y viết thư hỏi đại ca xem tiến độ đến đâu...... Sau đó đợi Tần Tuyết Phùng làm xong việc trở về, y sẽ thẳng thắn nói ra mọi chuyện, đến lúc đó mới quyết định.
Tước Miên viết xong thư, hai ngày sau Tiểu Linh nhân dịp ra ngoài mua đồ lén chạy tới nhà y đưa thư.
Những ngày tiếp theo vừa chờ hồi âm vừa chờ Tần Tuyết Phùng trở về.
Tần Tuyết Phùng nói đi bàn chuyện làm ăn khoảng nửa tháng sau sẽ về. Tước Miên nghe hắn nói cũng không hiểu cụ thể là gì, chỉ biết hắn giành mối làm ăn với giang hồ đệ nhất Đại Thương Bang gì đó, nếu thành công thì quy mô kinh doanh sẽ được mở rộng gấp mấy lần.
Nghe cực kỳ lợi hại! Lợi hại đến mức giống như khoác lác!
Nhưng Tần Tuyết Phùng nhất định sẽ không khoác lác.
Tước Miên không chú ý nghe nội dung nhưng lại nhớ rất rõ dáng vẻ lúc ấy của Tần Tuyết Phùng.
Ánh mắt hắn nheo lại, hăng hái tự tin cứ như mọi thứ đã nằm trong tay hắn, Tước Miên thấy thế cũng bất giác có lòng tin với hắn, ngay cả hai chữ "khoác lác" đều nói không nên lời.
Trong lúc chờ đợi lão gia trở về, Tước Miên buồn bực ngán ngẩm ở trong phủ.
Nhịn không được hồi tưởng lại thời gian ở sơn trang, dáng vẻ Tần Tuyết Phùng càng hoài niệm vô số lần.
Tước Miên vẽ tranh giải sầu, trong lúc vô thức đặt bút xuống đều là gương mặt Tần Tuyết Phùng.
Nheo mắt mỉm cười, giả vờ tức giận, ra vẻ hạ lưu, đủ mọi biểu cảm hiện ra dưới ngòi bút sinh động. Tước Miên vẽ xong cũng ngại nhìn nên xếp lại đặt vào tủ. Tiểu Linh muốn xem y vẽ gì nhưng y không cho, đành phải mập mờ suy đoán.
Rõ ràng lúc trước vẽ Tần Tuyết Phùng còn phải nhìn kỹ mặt hắn......
Từ lúc nào mình lại nhớ rõ mặt hắn như vậy!
Nghĩ đến đây, mặt Tước Miên liền nóng ran.
Có ngày y thật sự nhịn không được nên lấy những bức tranh kia ra, gục đầu lên bàn nhìn.
Rõ ràng y chẳng hề luyện tập gì mà kỹ năng vẽ tranh lại tiến bộ hẳn, vẽ Tần Tuyết Phùng ngày càng sinh động hơn, như có ma lực khiến y nhìn không rời mắt nổi.
Tim đập thình thịch, e lệ không chịu được, đầu cũng nóng lên, trong hoảng hốt còn nghe thấy giọng hắn mang theo hơi nóng phả vào tai.
Tước Miên dằn mạnh bức tranh xuống bàn rồi chạy ra sân nhóm lửa, muốn đốt hết chỗ tranh này.
Đúng lúc quản gia đi ngang qua cổng, thấy khói bốc lên thì giật nảy mình, quát to một câu xảy ra chuyện gì rồi xông tới, vừa vặn gặp Tước Miên ngồi xổm cạnh đống lửa, trong tay cầm một xấp tranh.
"Ban ngày ban mặt phu nhân đốt lửa làm gì!" Quản gia châm chọc y, "Nếu muốn sưởi ấm thì Tần phủ của ta vẫn chưa đến mức nghèo kiết hủ lậu như thế đâu!"
Tước Miên hừ một tiếng, lúng túng đứng một lát rồi giấu xấp tranh đi.
Cũng phải, đốt thì làm được gì, ngay cả sưởi ấm cũng không được...... Chi bằng mình cứ giấu đi, đừng nhìn nữa là được rồi!
Trong lòng Tước Miên đột nhiên oán trách, Tần Tuyết Phùng đã đi hơn nửa tháng mà vẫn chưa thấy gửi tin về, tốc độ thật sự quá chậm.
Ly biệt ngàn dặm, cho dù không tưởng niệm...... cũng không khỏi muốn nhìn tranh nhớ người.
Y cúi thấp đầu cuộn xấp tranh lại rồi về phòng, một lần nữa cất kỹ vào tủ. Quản gia đứng trong sân quát Tiểu Linh đến dập lửa, nhìn chằm chằm đống lửa rồi lại liếc theo bóng dáng Tước Miên, đôi mắt nheo lại.
Tước Miên đếm ngón tay, qua hai mươi ngày rồi, so với kỳ hạn nửa tháng mà Tần Tuyết Phùng nói thì đã muộn năm ngày!
Thư đại ca đến sớm hơn Tần Tuyết Phùng một bước.
Lúc trước xung hỉ Tần phủ cho Tước gia một số tiền không nhỏ, cũng may đại ca chữa bệnh chỉ xài non nửa nên vẫn còn kha khá. Mấy tháng qua đại ca bớt ăn bớt mặc, liều mạng làm việc dành dụm tiền, chắc hẳn trước năm mới sẽ có đủ tiền chuộc thân cho Tước Miên để cả nhà đoàn tụ.
Thư này vẫn là Tiểu Linh ra ngoài mua đồ rồi giấu giếm tỳ nữ đi theo để lén đem về.
Nàng cực kỳ mừng rỡ, luôn miệng chúc mừng Tước Miên, nhưng Tước Miên không hề cười mà chỉ thất thần suy nghĩ gì đó.
"Ngươi không vui sao?" Tiểu Linh e dè hỏi.
Tước Miên lắc đầu nói: "Ta......đợi lão gia chúng ta trở về rồi tính." Y cũng cất kỹ lá thư vào trong tủ.
Ngày thứ ba mươi, thời tiết giá lạnh, rốt cuộc trận tuyết lớn mỗi năm một lần cũng rơi xuống.
Tước Miên sợ lạnh, càng ngày dậy càng muộn, nằm lì trên giường không muốn ra khỏi chăn.
Khi Tần Tuyết Phùng trở về thì y còn đang ngủ, cả người bọc kín trong chăn như cái kén. Loáng thoáng nghe thấy âm thanh ngoài phòng, y vẫn chưa tỉnh lại, còn rên hừ hừ rụt mình trong chăn.
Lão gia không về...... Dù sao chăn mền cũng ấm áp hơn lão gia.
Tước Miên mơ màng nghĩ.
Chẳng biết qua bao lâu, ngoài cổng sân đột ngột vang lên tiếng ầm ĩ. Tiểu Linh xông tới giữ chặt cửa phòng y, Tước Miên mơ màng đứng lên dụi mắt, liền thấy nàng hoảng sợ hét to: "Các ngươi đừng làm loạn! Y là...... là phu nhân của lão gia!! Cưới hỏi đàng hoàng đó!"
Một tên người hầu cường tráng đá tung cánh cửa nàng liều mạng canh giữ, nàng không đứng vững nên ngã nhào sang một bên.
Tước Miên còn không biết xảy ra chuyện gì, mê mang nhìn bọn hắn. Quản gia dẫn theo mấy người hầu, sắc mặt đầy phẫn nộ, căm ghét trừng mắt nhìn y rồi xông tới hộc tủ của y lục lọi, nhanh chóng lôi ra mấy bức tranh y vẽ.
Quản gia trừng mắt nhìn rồi cả giận nói: "Khá lắm, quả nhiên ngươi lén lút vẽ thiếu gia!"
Tước Miên: "Thì sao?"
"Ngươi là đồ không biết xấu hổ, tâm địa ác độc!" Quản gia run giọng mắng, "Khắc chết lão gia, quyến rũ thiếu gia, còn thừa dịp thiếu gia vắng nhà lén đốt chân dung của hắn...... Ngươi không chỉ là sao chổi mà còn biết tà thuật nữa!!"
Tước Miên bị hắn mắng xối xả, còn chưa kịp làm gì thì đã bị đám người hầu đi theo quản gia lao tới lôi xuống giường!
"Các ngươi làm gì thế?"! Tước Miên trừng to mắt.
Tiểu Linh muốn chống cự lại bọn hắn nhưng nàng chỉ là nha hoàn nên chẳng làm được gì, bị phũ phàng gạt sang một bên.
Quản gia hung ác nói: "Thiếu gia hôn mê bất tỉnh nhất định là do ngươi lén hạ chú! Trước tiên giam kẻ ác độc này lại rồi hãy nói!"