• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tuyết Phùng: "Muốn nói gì?"

"Gì cũng được cả." Tước Miên sửa lại tư thế ngồi rồi ngẩng lên nói, "Lần đầu ta gặp lão gia đã rất sợ ngươi, cảm thấy ngươi cực kỳ uy nghiêm, hơn nữa còn rất ghét ta."

Tần Tuyết Phùng hờ hững nói: "Ta không ghét ngươi." Trong mắt hắn hiện lên ý cười, "Tiểu mẹ kế vừa ăn ngon vừa chơi vui, ai mà ghét cho nổi?"

Tước Miên bỗng chốc cạn lời, nghĩ thầm: Lưu manh!

Y đành phải lảng sang chuyện khác, ho khan một tiếng rồi hỏi: "Lão gia, ngươi...... ngươi có sở thích gì không?"

Tần Tuyết Phùng: "Thích chơi ngươi."

"......" Tước Miên ép mình bình tĩnh, "Lão gia bình thường ngoại trừ làm việc thì còn làm gì nữa không?"

Tần Tuyết Phùng vẫn đáp: "Gần đây chỉ có chơi ngươi thôi."

Tước Miên lập tức đạp giường: "Nói chuyện đàng hoàng được không!"

Mở miệng ngậm miệng đều là chuyện kia, gia hỏa này đúng là không muốn chung sống hòa thuận với mình mà!

Y hờn dỗi chui vào chăn không thèm nói gì nữa. Dù sao cũng không thể tâm sự đàng hoàng, thà đi ngủ cho xong.

Tần Tuyết Phùng đưa tay chọt chọt Tước Miên, bả vai y co rụt lại, quay đầu hung dữ trừng mắt, giống như chú sâu nhỏ trốn trong chăn. Tiểu gia hỏa này dù làm gì cũng có thể chọc cười mình, Tần Tuyết Phùng bật cười vén chăn lên ôm lấy y, cắn tai y nói: "Thì ta đang trả lời tiểu mẹ kế đấy thôi, đâu thể vì đáp án không giống như ngươi nghĩ mà tức giận được."

Tước Miên lẩm bẩm: "Đây mà là trả lời sao? Rõ ràng ngươi chỉ xem ta như đồ chơi."

Vừa dứt lời, người sau lưng liền hôn chụt một cái lên vành tai y. Tai Tước Miên nhỏ xinh như được khắc từ bạch ngọc, mà lúc này trên bạch ngọc còn ửng lên màu đỏ hồng. Y bịt tai lại, sau đó nghe thấy Tần Tuyết Phùng nói: "Đời ta từ nhỏ đến lớn đều chẳng có ý nghĩa gì, đây là lần đầu tiên gặp người thú vị như tiểu mẹ kế đấy."

Tước Miên: "Ngươi nói bậy, rõ ràng Tần phủ giàu như vậy, chuyện có thể làm còn nhiều hơn ta, sao lại không có ý nghĩa được chứ?"

Tần Tuyết Phùng đáp: "Từ khi biết nói chuyện thì đã bắt đầu học hành, mỗi tháng chỉ có một ngày được nghỉ, tiểu mẹ kế từng trải qua chưa?"

Tước Miên đi học đều là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngay cả bài tập thầy cho đều nũng nịu nhờ đại ca làm giúp mình. Y thành thật lắc đầu.

"Mười lăm tuổi bắt đầu thay cha mình quản lý gia nghiệp, mấy ngày liền bôn ba xử lý công việc khắp nơi, tiểu mẹ kế trải qua chưa?"

Tước Miên ngơ ngẩn lắc đầu.

"Mỗi ngày mỗi tháng đều phải đối phó với rất nhiều quan lại quyền quý, một đám cáo già gian xảo, chỉ cần sơ suất thì sẽ liên lụy rất nhiều người không có cơm ăn, kể cả ngươi nữa." Tần Tuyết Phùng véo nhẹ mặt y, "Trên vai lão gia nhiều gánh nặng như thế thì sao có thời gian vui đùa chứ."

Tước Miên chợt thông cảm với hắn: "Rõ ràng các thương hộ khác đều sống rất sung sướng, sao ngươi lại mệt mỏi như vậy?"

Tần Tuyết Phùng cười lạnh: "Cha ta cũng rất sung sướng, mọi rắc rối đều do ta giải quyết hết."

"Vậy cũng không tốt đâu," Tước Miên lẩm bẩm, "Mỗi ngày đều phải miệt mài làm việc...... vậy cuộc sống còn gì vui nữa chứ."

Y sống vô ưu vô lo, đôi khi có phiền não cũng chỉ nhất thời thoáng qua. Tuy bây giờ bị nhốt trong Tần gia, mỗi ngày không có việc gì làm thì y vẫn có thể tìm vui trong nỗi khổ.

Nhưng lão gia cũng không lớn hơn mình bao nhiêu mà đã phải gánh vác nhiều như vậy......

Tần Tuyết Phùng cắn tai y nói: "Cho nên tiểu mẹ kế phải tốt với ta biết không."

Tước Miên bất tri bất giác gật đầu.

Sau đó y mới nhận ra không đúng nên lắc đầu nguầy nguậy: "Ta, ta vẫn không muốn cùng ngươi......"

Y xoay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Tần Tuyết Phùng. Khóe môi hắn nhếch lên, nhìn là biết chẳng có ý tốt gì, trong lòng Tước Miên thầm nhủ hỏng rồi, nhưng Tần Tuyết Phùng chỉ hôn y một cái: "Thôi ngủ đi."

"Hả?" Tước Miên thốt lên.

"Chẳng lẽ tiểu mẹ kế đang chờ mong gì sao?" Tần Tuyết Phùng phì cười, "Không phải chính ngươi nói hôm nay không muốn làm à?"

Sắc mặt Tước Miên đỏ lên, lắc đầu như trống bỏi. Tần Tuyết Phùng ôm vai gầy của y rồi kéo chăn lên đắp kín hai người.

Thân hình Tần Tuyết Phùng cao lớn hơn Tước Miên, ôm y cứ như ôm tiểu nương tử nhà mình. Tóc dài của Tước Miên rối tung, tay hắn vòng qua eo Tước Miên chạm vào mấy sợi tóc quấn quanh, tóc y mềm mượt như lụa, Tần Tuyết Phùng lại hôn y một cái: "Tiểu mẹ kế còn quyến rũ ta thì chưa chắc ta sẽ giữ lời đâu đấy."

Tước Miên lập tức nhắm mắt lại, bị hắn ôm vào ngực, vẻ mặt khẩn trương chuẩn bị ngủ.

Trong lòng đầy suy nghĩ hỗn loạn, Tước Miên nhớ đến chuyện đại ca muốn chuộc thân cho mình thì lại cảm thấy không nỡ.

Tuổi tác lão gia cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, dáng vẻ thành thục nhưng thật ra trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút phản nghịch.

Nhưng vì Tần gia nên hắn không thể bộc lộ ra ngoài mà thôi.

Nếu y rời đi thì chẳng phải Tần Tuyết Phùng sẽ chẳng còn niềm vui gì hay sao?

Tước Miên đột nhiên lắc đầu, bị Tần Tuyết Phùng ôm siết trong ngực hắn, lại nhớ tới những gì tùy tùng nói lúc trước.

Tần Tuyết Phùng có mới nới cũ, y quan tâm nhiều thế làm gì? Nói không chừng ít lâu sau lão gia sẽ thấy y không còn thú vị thì sao? Vậy chẳng phải y tự mình đa tình à!

Tước Miên nắm chăn mền buộc mình đừng nghĩ chuyện này nữa.

Dù sao Tần Tuyết Phùng cũng thích trêu đùa mình. Y và Tần Tuyết Phùng ở chung chưa được bao lâu nên cũng khó lòng phân biệt được những lời này có phải đùa hay không.

Tước Miên ưu sầu lo lắng hai ngày, lúc chăm sóc Tiểu Linh cũng hơi thất thần một chút.

Nói đến Tiểu Linh, Tước Miên vốn lo lắng sau khi nàng tỉnh lại sẽ xem thường mình, dù sao mình và Tần Tuyết Phùng quang minh chính đại dan díu với nhau, còn hại nàng bị phạt.

Nhưng Tiểu Linh chẳng những không xem thường mà trái lại còn thông cảm cho y.

Thừa dịp chỉ còn hai người, Tiểu Linh thì thào hỏi y: "Có phải thiếu gia...... đối xử với ngươi tệ lắm không?"

Người đứng đắn nào có đạo lý cưỡng gian thê tử của cha mình? Thê tử này lại là nam thê nên càng thêm hoang đường.

Cưỡng gian thì thôi đi, còn bắt nha hoàn quỳ gối ngoài cửa nghe.

Tước Miên cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: "Lão gia tốt với ta lắm."

Tiểu Linh càng tỏ vẻ thông cảm, vỗ vai y nói: "Ngươi đừng miễn cưỡng tươi cười."

Tước Miên nghi hoặc: "Ta có cười đâu?"

Tiểu Linh chỉ đi học mấy ngày, dùng từ sai cũng không thấy xấu hổ, ho khan một cái rồi nói sang chuyện khác: "Ngươi...... Ngươi định cứ thế tiếp tục với thiếu gia sao?"

Câu này quả thật là hỏi khó Tước Miên, y còn đang u sầu chuyện lúc trước nên buồn rầu nhíu mày.

Nếu là vài ngày trước thì y chắc chắn sẽ kiên định lắc đầu, dù sao với thân phận này của y mà dây dưa với Tần Tuyết Phùng thật chẳng ra thể thống gì, ai biết cũng sẽ xem thường.

Hiện giờ...... Hiện giờ đương nhiên y vẫn muốn lắc đầu, chỉ là hơi có chút không nỡ thôi.

Thấy Tiểu Linh nhìn mình chằm chằm, Tước Miên kiên trì lắc đầu nói: "Ta đang chờ đại ca ta dành dụm đủ tiền đến chuộc ta về!"

Tiểu Linh rất có nghĩa khí gật đầu: "Nếu cần giúp gì thì ta sẽ giúp ngươi. Đợi ta khỏi bệnh nhất định sẽ báo đáp ngươi!"

Nàng còn chưa báo đáp Tước Miên thì Tước Miên đã bị Tần Tuyết Phùng dẫn ra ngoài.

Lão gia hiếm khi được nhàn rỗi nên quyết định đưa Tước Miên đi du ngoạn mấy ngày rồi về. Tiểu Linh vẫn chưa khỏi bệnh, Tần Tuyết Phùng ngại mang theo người hầu vướng chân vướng tay nên để nàng ở lại trong phủ.

Tước Miên xưa nay chưa từng đi xa nhà, biết mình sắp được ngồi xe ngựa đi đường dài còn rất hào hứng.

Lúc đầu y còn an phận, sau khi ra khỏi thành thỉnh thoảng lại vén màn nhìn qua cửa sổ với vẻ háo hức. Vào đông gió lạnh thấu xương, Tước Miên tuy sợ lạnh nhưng vẫn cố chịu đựng gió thổi để ngắm cảnh bên ngoài.

Cuối cùng thấy Tần Tuyết Phùng không ngăn cản mình, y dứt khoát ngồi quỳ trên ghế, hai tay gác lên bệ cửa sổ, tì cằm trên cánh tay nhìn chằm chằm rừng cây ngoài thành không chớp mắt.

Con đường ngoài thành gồ ghề hơn trong thành nên xe ngựa xóc nảy liên tục. Tần Tuyết Phùng hờ hững dựa vào gối mềm, chưa đầy một khắc sau Tước Miên đã buông màn cửa rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Sao không nhìn nữa?" Tần Tuyết Phùng cười hỏi.

"Lão gia...... đầu ta hơi choáng." Tước Miên lắc đầu, khuôn mặt bị gió thổi cứng đờ.

Tần Tuyết Phùng duỗi tay ôm y tới, nắm cằm y nhìn một hồi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu. Tần Tuyết Phùng kéo y dựa vào ngực mình rồi nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đường còn dài lắm."

Tước Miên không cựa quậy lung tung nữa mà cuộn mình nằm trên ghế, gối đầu lên đùi Tần Tuyết Phùng nhắm mắt ngủ.

Y vốn dễ tính nên dần quen với xe ngựa xóc nảy, chưa đầy một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Tần Tuyết Phùng cầm sách đọc dưới ánh nắng yếu ớt, Tước Miên ngủ một hồi lại trở mình trong không gian chật hẹp.

Hắn vừa cúi xuống liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Miên đang hướng thẳng vào chỗ kia của mình.

Tần Tuyết Phùng nhất thời dở khóc dở cười, khẽ mắng y ngốc rồi đưa tay đẩy đầu y ra ngoài.

"Còn lộn xộn nữa thì sẽ làm ngươi ngay trên xe đấy." Hắn chỉ vào trán Tước Miên cảnh cáo một câu, nhưng Tước Miên ngủ say nên cũng không nghe rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK