• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia dẫn theo bốn năm người hầu cường tráng, ai cũng cao hơn Tước Miên một cái đầu, đứng thành một hàng như bức tường sắt sừng sững tuyệt đối không để người ta trốn thoát. Quản gia đứng thẳng tắp trước mặt bọn hắn, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng khép nép khi đứng trước mặt Tần Tuyết Phùng.

Hắn đã theo Tần lão gia mấy chục năm, có thể lo liệu cho Tần gia lâu như vậy thì khoan nói tới có bản lĩnh thật sự hay không, ít nhất suy nghĩ rất hợp với Tần lão gia.

Tần lão gia mê tín, hắn cũng mê tín. Tần lão gia bị bệnh, cảm thấy mình gặp vận rủi, Tần Tuyết Phùng hôn mê bất tỉnh, hắn lại thấy Tước Miên đốt tranh, trong đầu vừa liên tưởng thì lập tức rút ra kết luận, nhất định là tên gia hỏa Tước Miên này đã làm chuyện xấu!

Vì vậy mới dẫn người tới bắt Tước Miên và thu thập chứng cứ tại chỗ.

Tước Miên chưa bao giờ đánh nhau với ai, bị người hầu túm lấy thì hết đường giãy dụa. Tiểu Linh thấy vậy đột nhiên bò dậy từ dưới đất rồi chạy ra cửa.

Quản gia vuốt râu mỉa mai y: "Ngươi thấy chưa, cả tỳ nữ của ngươi cũng bị ngươi hù chạy mất rồi!"

Tước Miên bị bắt quỳ xuống đất, quần áo mỏng nên đầu gối va vào mặt đất đau nhói. Y chẳng còn nghĩ được gì nữa, ngẩng đầu trừng mắt với quản gia, lớn tiếng chất vấn: "Lão gia bị thế nào? Sao lại hôn mê bất tỉnh?!"

Quản gia đáp: "Khi thiếu gia được đưa về thì đã hôn mê! Không sốt nóng cũng không bị thương, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, nhất định là ngươi đã lén hạ chú!"

Tước Miên cao giọng hỏi: "Mời đại phu chưa?"

Quản gia khựng lại, râu ria dựng ngược: "Đại phu tất nhiên ta sẽ mời, không tới lượt ngươi giả bộ vô tội đâu!" Hắn lại quay sang bảo người hầu bên cạnh, "Ngươi đi mời Trần đại phu rồi đến thành Đông mời Hoàng đại sư tới đây!"

Người hầu nhận lệnh quay đầu chạy ra ngoài, vừa đến cổng thì va phải người đối diện.

Tiểu Linh nắm ống tay áo một nam nhân khác nói lớn: "Đầu gỗ, chẳng phải ngươi đến bảo vệ y sao, mau tới đây, quản gia vô duyên vô cớ bắt người kìa!!"

Đó chính là người hầu theo Tước Miên đến đây.

Tước Miên vui mừng khôn xiết, quản gia thì tỏ vẻ thờ ơ. Hắn mới là đại quản gia, trong phủ này chỉ thua Tần Tuyết Phùng mà thôi, ai dám chống đối hắn!

Không ngờ người hầu kia lừng lững đi tới, những người khác muốn chặn lại, quản gia còn chưa kịp thấy rõ xảy ra chuyện gì thì bọn người kia đã bị quật ngã xuống đất. Thân thủ của hắn vô cùng tốt, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, gạt phắt quản gia ra rồi túm lấy kẻ đang giữ tay Tước Miên siết mạnh một cái làm đối phương kêu la oai oái, vừa phân tâm thì bị hắn lia chân quét ngã.

Quản gia run lẩy bẩy.

Người hầu kia đưa tay đỡ Tước Miên dậy, Tước Miên còn chưa đứng vững, phủi phủi đầu gối rồi định lao ra ngoài.

Quản gia mất hết mặt mũi sao có thể chịu được, sải bước tới chặn trước mặt y: "Ngươi muốn trốn à? Không được chạy!"

Mặt Tước Miên đỏ lên, chẳng còn đoái hoài gì đến lễ tiết, cũng lười giả vờ, sực nhớ tới chuyện gì nên nắm chặt cổ áo quản gia: "Lão gia ở đâu, dẫn ta đi xem hắn mau!"

Lúc này y thật sự rất nôn nóng. Đợi Tần Tuyết Phùng lâu như vậy, sao tự dưng hắn lại hôn mê bất tỉnh?

Quản gia không ngờ Tước Miên xưa nay luôn sợ hãi rụt rè lại đột nhiên đổi thái độ, dù kinh hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Ta sẽ không cho phép yêu nhân ngươi đến gần thiếu gia đâu!"

Tước Miên trợn tròn mắt, trịch thượng nói: "Đến lượt ngươi quản ta đấy à?"

Quản gia: "Đương nhiên...... ngươi, ngươi làm càn! Chỉ là một kẻ......"

Tước Miên rất muốn đạp hắn một cước: "Làm càn chính là ngươi! Chẳng phải ngươi chỉ là quản gia thôi sao, còn định vu khống ta à?"

"Vu khống gì chứ? Cái này, cái này," quản gia kiên quyết nói, "Rõ ràng là có chứng cứ xác thực! Ngươi lén vẽ thiếu gia, lén đốt chân dung, ở đây còn có nhiều tranh như vậy......" Hắn cố gỡ tay Tước Miên ra rồi nói tiếp, "Nếu ngươi vẫn muốn chống chế thì cứ chờ Hoàng đại sư tới, để hắn xem ngươi có dùng tà thuật với thiếu gia hay không!"

Tước Miên hất tay ra, quản gia ôm cổ thở hổn hển.

"Hoàng đại sư kia là kẻ nào?" Tước Miên cũng lười nói nhiều với hắn, vừa quay người tìm áo khoác vừa hỏi. Tiểu Linh bị cơn phẫn nộ của y làm sửng sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần chạy tới lấy áo cho y.

Quản gia tưởng y chột dạ nên trên mặt lại hiện vẻ tự đắc, chống nạnh nói: "Hoàng đại sư là bán tiên đắc đạo, tà thuật gì cũng đừng hòng ẩn giấu trước mặt hắn! Lúc trước lão gia bệnh nặng đều nhờ hắn kéo dài thêm nửa năm, nếu không phải cưới lầm sao chổi như ngươi thì Hoàng đại tiên nhất định đã kéo dài tính mạng cho lão gia rồi......"

Tước Miên ngừng lại, ngờ vực nhìn hắn.

"Vậy lần này ngươi mời Hoàng đại tiên đến để định tội ta hay là......?"

Quản gia ngắt lời: "Tất nhiên là để bài trừ tà thuật cho thiếu gia rồi."

Nếu là một tháng trước thì Tước Miên có thể sẽ tin lời hắn, tự cho là mình đem tới vận rủi.

Nhưng bây giờ thì không thể nào.

Tần Tuyết Phùng nói đúng, mấy lão già này quá thối nát, suốt ngày chỉ biết nghĩ cách gạt người đến độ hỏng cả đầu óc. Bị bệnh không mời người chữa bệnh mà lại đi mời kẻ lừa đảo, cuối cùng tiền mất tật mang!

Tước Miên giận đến phát run, đá cái ghế ngã lăn về phía quản gia, cái ghế nhanh như chớp nện vào bắp chân quản gia làm hắn kêu thét một tiếng. Tước Miên không kịp mặc đồ chỉnh tề, chỉ quấn áo choàng quanh người rồi bảo Tiểu Linh dẫn đường cho mình đi xem Tần Tuyết Phùng.

Quản gia vẫn chưa chịu bỏ qua, khập khiễng bám theo mắng y không biết tốt xấu, mơ tưởng muốn làm hại thiếu gia lần nữa.

Tước Miên căm hận quay lại nguýt hắn một cái: "Không biết tốt xấu chính là ngươi." Lúc này y đột nhiên trở nên đanh đá, tức giận nói, "Hắn đã là chủ nhân Tần gia, sao ngươi còn gọi hắn thiếu gia nữa? Ta thấy ngươi đang mong hắn mau chết để ngươi mượn danh nghĩa lão gia trước kia tác oai tác quái chứ gì?"

Quản gia phản bác: "Nói bậy!"

Tước Miên không thèm để ý đến hắn nữa. Tiểu Linh túm lấy người hầu kia đuổi theo Tước Miên, lại chạy vượt lên trước để dẫn đường cho y.

Tần Tuyết Phùng mới về phủ sáng nay, giờ đang nằm trong phòng ngủ.

Tiểu Linh vừa đi vừa liếc trộm Tước Miên.

Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Tước Miên...... Vừa lo lắng vừa tức giận.

Khi Tước Miên đến trước cửa phòng Tần Tuyết Phùng, bọn người hầu giữ cửa có vẻ như đã được quản gia dặn dò, vừa thấy y liền lộ ra vẻ mặt đầy căm phẫn.

Nhưng bọn hắn chưa kịp ngăn cản thì Tước Miên đã vọt vào như một cơn lốc rồi chạy thẳng tới bên giường Tần Tuyết Phùng.

Tiểu Linh có người chống lưng nên lá gan cũng to ra, quát lớn: "Phu nhân đến thăm thiếu gia, ai cũng không được làm loạn." Nàng theo sát Tước Miên, người hầu bị nàng gọi là đầu gỗ cũng lạnh lùng đi theo bọc hậu cho họ.

Hai mắt Tần Tuyết Phùng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Trên người hắn chỉ mặc áo trong, y phục treo bên cạnh, Tước Miên ngước mắt nhìn, trên y phục kia còn dính vết máu. Y lập tức luống cuống, thò vào chăn sờ tay Tần Tuyết Phùng, lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào.

"Lão gia? Lão gia tỉnh lại đi!" Y gọi mấy tiếng nhưng Tần Tuyết Phùng không hề cử động.

Tước Miên chưa từng gặp chuyện này, khuôn mặt nhỏ cũng tái mét.

Người hầu cao lớn kia trầm giọng hỏi: "Ai đưa hắn về?"

Lúc này mới có người đứng ra kề vào tai hắn nói gì đó. Hắn vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ là trong mắt càng thêm lo lắng, dặn dò người kia mấy câu, đối phương lập tức khom người rời đi.

Tước Miên miễn cưỡng bình tĩnh lại hỏi: "Lão gia bị làm sao?"

Người hầu kia tựa như rất có uy, đuổi hết kẻ khác ra ngoài rồi mới giải thích với Tước Miên.

Việc làm ăn của Tần Tuyết Phùng ở kinh thành tiến triển thuận lợi, mặc dù tốn nhiều công sức nhưng cuối cùng vẫn thành công giành được mối làm ăn lớn kia về tay.

Nhưng đối thủ là người giang hồ không theo quy củ, bị cướp mối thì ghi hận trong lòng, trên đường hắn trở về đã ra tay hãm hại. Tần Tuyết Phùng có chuẩn bị trước, các hộ vệ đánh lui bọn đột kích mấy lần nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Tần Tuyết Phùng dù sao cũng không phải người trong giới nên khó lòng đề phòng hoàn toàn.

Khi sắp về tới phủ thì sáng nay hắn đột ngột hôn mê, chẳng biết đã bị hạ độc lúc nào.

Tước Miên nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm thì thào: "...... Người giang hồ thật đáng sợ!"

Tiểu Linh cũng lặp lại: "Người giang hồ thật đáng sợ!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Tước Miên lại quay đầu nhìn Tần Tuyết Phùng rồi đưa tay xoa mặt hắn, trên mặt cũng lạnh buốt. Tước Miên đau lòng áp tay mình lên hai gò má của hắn, muốn truyền cho hắn chút nhiệt độ.

Chỉ là làm ăn thôi mà...... sao lại gặp phải chuyện này cơ chứ?

Khó khăn lắm mới về đến nhà, quản gia còn không quan tâm hắn, muốn trị liệu vớ vẩn cho hắn.

Tước Miên hoảng hốt cảm thấy Tần Tuyết Phùng thật quá đáng thương, trừ mình ra thì chẳng còn ai đau lòng cho hắn.

Đương nhiên điều này cũng không đúng lắm, nhưng vừa nghĩ vậy thì tình cảm trong lòng Tước Miên càng thêm dạt dào. Y đưa tay ôm mặt Tần Tuyết Phùng rồi cọ chóp mũi vào mũi hắn.

Tần Tuyết Phùng không có phản ứng gì, y chán nản ngồi phịch xuống.

Người hầu kia sai người đến thành lân cận mời một vị danh y. Trước khi danh y tới thì mời đại phu bình thường trước.

Chưa đầy nửa khắc sau, Trần đại phu xách rương thuốc vội vàng chạy tới, Tước Miên hấp tấp đón người vào.

Theo sau là một lão đạo sĩ mặc áo bào màu vàng, tay cầm phất trần, mặt mũi tràn đầy tiên khí. Quản gia vừa bị Tước Miên lấn lướt, rốt cuộc đã chờ được Hoàng đại tiên, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, cũng ân cần đón người vào phòng ngủ.

"Hoàng đại tiên, ngài nhìn xem thiếu gia nhà ta có phải trúng tà rồi không......"

Trần đại phu đang bắt mạch cho Tần Tuyết Phùng thì tên gia hỏa này lại kéo tới làm ồn. Tước Miên nhìn lại, tức giận hất rơi chén sứ: "Cút!"

Quản gia bị tiếng chén vỡ dọa cho nhảy lên, tức giận chỉ vào y nói: "Chính là tên yêu nhân này lén hạ tà thuật với thiếu gia nhà ta, Hoàng đại tiên ngài xem trên người y có hắc khí gì không?"

Tước Miên thấy tên quản gia ngu ngốc này thì hết sức bực mình, đang lúc cấp bách mà hắn còn tới quấy rối. Tước Miên nghiến răng nhìn hắn chằm chằm.

Hoàng đại tiên vuốt râu, một mắt nhắm lại còn mắt kia hơi hé ra, thần bí nhìn Tước Miên nửa ngày rồi lắc đầu nói: "Người này quả thực có điềm rủi....."

Quản gia lập tức gào lên: "Quả là thế! Người đâu bắt tên này lại cho ta!"

Tước Miên chộp lấy cái chén, lần này ném thẳng vào đầu hắn.

Trước giờ y ném đá cũng chưa từng chính xác như vậy, ngay trúng hồng tâm, quản gia bị nện hai mắt nổi đom đóm, lảo đảo lui lại mấy bước, râu ria đều dựng lên!

Quản gia đang muốn bùng nổ thì Tước Miên lập tức đứng dậy từ bên giường rồi hùng hổ đi đến trước mặt hắn.

Y đang nóng lòng vì bệnh tình của Tần Tuyết Phùng mà lão quản gia mê tín này cứ nhất định phải đến níu chân y, Tước Miên chợt cảm thấy chỉ có mình mới bảo vệ được Tần Tuyết Phùng. Ngay cả giọng y cũng hung dữ hơn nhiều, mạnh miệng nói: "Đừng có được nước lấn tới, muốn định tội ta cũng không tới lượt ngươi đâu!"

Quản gia nói: "Thiếu gia hôn mê, trong Tần phủ này đương nhiên do ta làm chủ......"

"Ngươi mơ đẹp quá nhỉ, ngươi chỉ là quản gia mà thôi!" Tước Miên chỉ hận không thể đạp hắn, "Dù sao ta cũng là phu nhân đấy nhé!"

"Là phu nhân khắc chết lão gia......"

Tước Miên cao giọng: "Bớt nói nhảm đi! Phụ thân hắn sở dĩ qua đời là vì các ngươi toàn mê muội trò lừa gạt giang hồ này đấy!" Y cắn môi nói, "Cứ chờ xem, ta sẽ làm Tần Tuyết Phùng tỉnh lại. Nếu ngươi vẫn muốn vu khống ta thì cũng phải chờ hắn tỉnh lại để tự hắn phán xét chứ!"

Tước Miên cố sức đẩy hắn ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Tiểu Linh tức giận bất bình mắng mỏ. Tước Miên trở lại bên giường Tần Tuyết Phùng, tức thở hổn hển.

Lần đầu y chửi mắng người khác như thế nên không khỏi khẩn trương.

Nhưng vừa thấy mặt Tần Tuyết Phùng thì dường như có một sức mạnh vô hình giúp y kiên định hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK