"Không được, nam nhân phải biết xót nương tử của mình chứ? Đến lượt ngươi đấy." Tần Tuyết Phùng nói mà mặt không đỏ tim không đập.
Tước Miên cười khúc khích hết sức hài lòng với câu trả lời này của hắn, lề mề nhổm dậy rồi đổi sang ngồi quỳ chân trên đùi hắn. Y nói: "Vậy tướng công ta sẽ nảy lòng từ bi sủng hạnh ngươi", sau đó xích lại gần hôn khắp mặt Tần Tuyết Phùng.
Y vừa uống rượu, mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn với hương thơm bẩm sinh của y tạo nên một hương vị khiến người ta say mê, xông vào mũi Tần Tuyết Phùng rồi lan ra trong đầu hắn. Đôi môi mềm mại dán lên mặt, mỗi nụ hôn đều khiến Tần Tuyết Phùng cảm nhận được một ngọn lửa hừng hực bùng lên, kéo dài vô tận.
Tước Miên hôn tùy ý nhưng rất tập trung. Khi môi hai người chạm nhau, Tần Tuyết Phùng cảm nhận được y nhẹ nhàng dùng mông cọ mình.
Cách nhiều lớp vải nhưng sự tiếp xúc này vẫn khiến lòng người khát khao.
Thanh âm Tước Miên mềm mại như nước: "Tiểu nương tử sao lại lớn quá vậy, cấn ta rồi này."
Y không biết xấu hổ không biết thẹn, lại uống rượu nên với người mình thích cái gì cũng dám nói.
Ánh mắt Tần Tuyết Phùng tối đi, ôm mông y nhéo nhéo làm y bị nhột cười không ngừng. Tần Tuyết Phùng hất lên vạt áo của Tước Miên rồi luồn tay vào trong, cắn tai y hàm hồ nói: "Không lớn sao có thể thỏa mãn được tiểu tướng công của ta chứ?"
Vành tai bị nước bọt hắn thấm ướt, lại bị hơi thở của hắn làm nóng ran. Tước Miên nghiêng đầu tránh né lộ ra cần cổ mảnh mai, Tần Tuyết Phùng thuận thế cắn lên cổ y, làn da trắng nõn mịn màng bị gặm cắn lập tức đỏ lên.
"Ư......" Tước Miên hừ khẽ.
Tần Tuyết Phùng hưng phấn vỗ mông Tước Miên, miệng lại ngậm mút cổ y, gần như nắm giữ cả người y. Thân thể Tước Miên đã quen bị hắn khai phát nên nhanh chóng mất hết khí lực, chỉ chốc lát sau đã bị hắn cởi áo, hai người cùng lăn lên giường.
Đây là đêm động phòng của họ.
Tước Miên từng thành thân một lần, lần trước là xung hỉ nên rất long trọng náo nhiệt. Nhưng y mặc áo cưới ngồi đợi trong phòng cả đêm, ngay cả chồng mình cũng không được gặp, ngày hôm sau liền nghe tin đối phương qua đời. Y bàng hoàng ngơ ngác, quả thực không biết mình trải qua chuyện gì.
Lần này thì khác.
Lần này hôn sự gấp gáp đơn giản nhưng y được người nhà ủng hộ, lại có Tần Tuyết Phùng yêu thương.
Khi Tước Miên và Tần Tuyết Phùng ôm nhau, từng tầng y phục bị lột sạch sẽ, trong lòng y rốt cuộc đã có cảm giác mình thành thân động phòng với người yêu.
Tước Miên cứ thế nhìn chằm chằm Tần Tuyết Phùng, nhìn khuôn mặt anh tuấn và ý cười quen thuộc trong mắt hắn. Y nhổm dậy hôn một cái làm Tần Tuyết Phùng cười khẽ, sau đó cúi đầu cắn môi y, bàn tay tiếp tục cởi quần áo. Tước Miên cũng tự mình động thủ, áo đỏ tuột xuống lộ ra hai cánh tay trắng nõn, ngón tay xinh đẹp vân vê cổ áo tân lang của Tần Tuyết Phùng muốn cởi cho hắn.
"Mau lên." Tần Tuyết Phùng thúc giục y, "Đồ ngốc không thể chậm như vậy được."
Tước Miên bất mãn nhăn mũi không cam lòng yếu thế, thô bạo muốn xé quần áo hắn nhưng không được nên đành phải ngoan ngoãn cởi theo trình tự.
Trong lòng y oán hận sao y phục này lại rắc rối như vậy, làm mình bận rộn hơn nửa ngày. Tần Tuyết Phùng nhìn vẻ mặt Tước Miên dường như đọc được suy nghĩ của y, cực nhanh cởi bỏ quần áo Tước Miên rồi nắm tay y đích thân chỉ bảo.
Bàn tay nắm chung một chỗ, ngay cả nhiệt độ và tâm tình cũng truyền sang cho nhau.
Hai người cởi đồ cho đối phương, trong ngày mùa đông lại chẳng hề thấy lạnh. Gian phòng có địa long ấm áp, họ quấn lấy nhau, dục vọng bức thiết trên người cũng tản ra, biến thành nhiệt ý sáng rực trong không khí.
————
Mặc dù thân thể Tước Miên phù hợp với Tần Tuyết Phùng nhưng bị hắn giày vò một phen, nước mắt đầm đìa ướt sũng cả khuôn mặt nhỏ. Tần Tuyết Phùng không nỡ rút ra ngoài, cứ thế chôn sâu trong cơ thể y, hồi lâu sau Tước Miên mới thút thít đẩy hắn: "Làm gì có nương tử nào cầm thú như thế......"
Tần Tuyết Phùng yên lặng cắn y một cái.
Tước Miên chớp mắt, nước mắt ướt nhòe lông mi nên cái gì cũng không thấy rõ. Y chỉ có thể cảm nhận thông qua tiếp xúc cơ thể, ngực Tần Tuyết Phùng dán sát vào ngực y, nhịp tim nhanh đến mức đáng sợ, vật kia của Tần Tuyết Phùng còn vùi trong người y tựa như không biết đủ, tựa như quyến luyến. Muốn cướp đoạt từ y nhiều hơn, muốn chia sẻ với y nhiều hơn.
Tần Tuyết Phùng cảm nhận được yết hầu của Tước Miên rung động, sau đó y thẹn thùng gọi một tiếng: "Tướng công."