Y thường xuyên lo nghĩ không đâu. Lỡ thuốc độc này thật sự nguy hiểm đến tính mạng Tần Tuyết Phùng thì sao? Lỡ Tần Tuyết Phùng không tỉnh lại nữa thì sao?
Y nghĩ không ra kết quả nên cứ thế bị những suy đoán này làm cho bồn chồn bất an.
Ròng rã ba ngày, trong đầu y chỉ có Tần Tuyết Phùng.
Bây giờ người này mở mắt ra lần nữa, còn trêu chọc y như trước kia, cái ôm cũng đã trở về nhiệt độ quen thuộc.
Nước mắt Tước Miên và mồ hôi Tần Tuyết Phùng hòa lẫn vào nhau, y mơ màng nghĩ từ khi nào mình lại xem trọng lão gia đến vậy?
Rõ ràng quan hệ giữa họ rất đáng xấu hổ, mỗi lần ở chung đều chỉ làm những chuyện nông cạn hoặc ngại ngùng.
Chẳng có chút nội hàm hay chiều sâu nào.
Nhưng sao y thấy Tần Tuyết Phùng tỉnh lại thì vui mừng đến thế?
Tước Miên nhắm mắt, chóp mũi tràn đầy mùi hương Tần Tuyết Phùng. Lão gia của y cứ thế ôm y, cánh tay không còn mạnh mẽ như xưa vì bệnh nặng mới tỉnh, còn có chút ỷ lại dựa vào y.
"Tiểu Tước Nhi đột nhiên chủ động như vậy, xem ra bị hạ độc vẫn có chỗ tốt." Tần Tuyết Phùng cười nói.
Tước Miên nhịn không được nhéo hắn một cái, trừng mắt nói: "Nói bậy! Tốt gì chứ!"
"Có thể khiến tiểu gia hỏa lo lắng cho ta nên tốt chứ sao."
Tước Miên bất mãn: "Rõ ràng ta lo muốn chết......"
Tần Tuyết Phùng ôm y nói: "Ta biết."
"Lão gia đúng là không thể rời xa ta mà," Tước Miên lẩm bẩm, "Nếu không có ta thì chắc giờ này quản gia còn đang để Hoàng đại tiên gì kia làm bậy......"
Tần Tuyết Phùng bật cười.
Tước Miên lại càu nhàu: "Rõ ràng lão gia lợi hại như vậy mà lần nào ngã xuống nước hay bị hạ độc không có ta đều không xong......"
Lời này của y hết sức tự mãn nhưng Tần Tuyết Phùng không phản bác mà chỉ thuận theo y nói: "Từ nhỏ đến lớn ta chỉ có một mình, khó khăn lắm mới có tiểu mẹ kế thương ta, đương nhiên không thể rời xa rồi."
Trái tim Tước Miên chợt lắng xuống, nhưng chỉ một lát sau lại mất tự chủ bắt đầu đập loạn.
Tần Tuyết Phùng tỉnh lại, đầu óc căng thẳng từ đầu đến cuối của y lúc này mới giãn ra, có chỗ để nghĩ tới vấn đề khác. Tước Miên chợt nhớ ra ý định trước đó của mình, nắm chặt cái chăn hồi lâu mới nhổm dậy.
Y chủ động hôn một cái lên môi Tần Tuyết Phùng rồi ngồi quỳ trên đùi hắn, vòng tay ôm cổ hắn.
Trong lúc hôn mê, y đã quen cọ mũi với Tần Tuyết Phùng, bây giờ cũng làm như vậy.
Chóp mũi y tì vào chóp mũi Tần Tuyết Phùng, có thể cảm nhận được sức nóng trên mặt người này. Ánh mắt y trong trẻo sáng ngời, mang theo bất an và thấp thỏm, hít sâu một hơi rồi nói: "Lão gia, ta có chuyện muốn nói."
Bọn họ thân mật không xem ai ra gì, Tiểu Linh thấy tình thế này lập tức cản những người khác ngoài cửa không cho vào, còn khẽ khàng đóng cửa lại.
Quản gia muốn xông vào hỏi han lại bị con mình kéo lại rồi lắc đầu ra hiệu.
Tùy tùng còn trẻ nên hiểu rõ suy nghĩ của Tần Tuyết Phùng. Còn lão quản gia bao năm nay chưa từng chịu khổ, cũng không hề quan tâm đến Tần Tuyết Phùng nên tất nhiên chẳng hiểu gì về hắn, chỉ cậy mình sống lâu lên lão làng, nói chuyện với tiểu bối như Tần Tuyết Phùng dù sao vẫn có chút trọng lượng.
Tùy tùng vừa về phủ nghe kể lại chuyện hắn làm liền đau đầu, muốn cản hắn còn không kịp, sao có thể để hắn làm càn trước mặt Tần Tuyết Phùng nữa.
Quản gia đắc ý lấy ra một lá thư nói: "Có gì phải sợ? Chẳng lẽ lão gia còn thiên vị y hay sao! Chúng ta nuôi gia hỏa này mà y còn muốn chuộc thân rời xa lão gia, nếu lão gia biết thì nhất định sẽ không còn tình cảm gì với y đâu!"
Lá thư này chính là thư hồi âm của đại ca Tước Miên, y vốn để nó chung với xấp tranh kia, khi quản gia lục soát đã phát hiện ra.
Tùy tùng cầm thư trong tay rồi thở dài thì thầm với quản gia mấy câu.
Một khắc sau Tước Miên mới ra khỏi phòng. Dường như y muốn đi tới phòng bếp, tùy tùng hiếm khi không nóng lòng đi gặp Tần Tuyết Phùng mà trái lại đuổi theo Tước Miên.
Đợi đến chỗ vắng người, hắn mới chặn Tước Miên lại.
Trên tay hắn rõ ràng là lá thư kia.
Tước Miên kinh ngạc chớp mắt.
Tùy tùng trầm giọng nói: "Phụ thân ta...... Phụ thân ta mấy ngày nay thất lễ rồi." Hắn hít sâu một hơi, "Ta trả thư này lại cho ngươi, cũng sẽ giữ bí mật cho ngươi, xin ngươi đừng đem chuyện phụ thân ta làm nói cho thiếu gia biết."
Tước Miên gãi đầu: "Nhưng ta đã nói hết với lão gia rồi còn đâu!"
Tùy tùng ngây người.
"Đã nói những gì?"
"Cái gì cũng nói." Tước Miên thành thật đáp, "Chuyện quản gia làm, còn có lá thư này, cả chuyện ta muốn chuộc thân, tất cả đều nói hết."