• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc chuông cửa vang lên, bảo mẫu nhìn lướt qua Phó Xuyên đang ngồi trên sô pha đọc sách, trong lòng nghi hoặc: Không biết giờ này lại có ai tới?

Vừa mở cửa đã thấy một cô bé xinh đẹp, bảo mẫu kinh ngạc hỏi:

“Cháu gái, cháu tìm ai?”

Dụ Thanh Doanh cười một nụ cười hiền lành: “Chào cô ạ, xin hỏi Phó Xuyên sống ở đây phải không?”

Bảo mẫu ngẩn người hỏi: “Cháu tìm cậu chủ?”

Dụ Thanh Doanh gật đầu: “Cháu là bạn học của cậu ấy, nghe nói cậu ấy bị bệnh, cháu đại diện lớp đến thăm một chút”

Bảo mẫu không nghi ngờ cô, lùi sang một bên để Dụ Thanh Doanh tiến vào.

Phó Xuyên lật cuốn sách lý luận trên tay, nghe thấy âm thanh nhíu mày nhìn người mới đến

“Mẹ Lưu?”

Bà đã đi theo cậu chủ làm bảo mẫu nhiều năm, mẹ Lưu lập tức nghe ra trong giọng nói của Phó Xuyên có phần không vui, giải thích nói: “Cô bé ấy nói là bạn học của cậu chủ nên tôi để cô bé vào”

Bầu không khí yên bình và tĩnh lặng bên Phó Xuyên lập tức thay đổi, cậu đứng lên nói: “Lớp trưởng có việc?”

Dụ Thanh Doanh bị thái độ lạnh nhạt của Phó Xuyên làm cho đứng hình, một lát sau mới khôi phục trở lại bình thường. Cô mang theo thái độ quan tâm hỏi:

“Bạn học Phó Xuyên hôm nay không đến trường, mọi người trong lớp rất lo lắng cho nên mới cử mình đến thăm cậu một chút”

“Tôi cũng không có nói với các cậu địa chỉ” Phó Xuyên ẩn ý bất mãn nói, cậu cảm giác như mình đang bị xâm phạm quyền riêng tư.

Sắc mặt Dụ Thanh Doanh tái nhợt, miễn cưỡng nói: “Mình là lớp trưởng, trước kia đã từng xem qua địa chỉ của cậu, không phải cố ý. Chỉ là hôm nay lo lắng cho cậu nên mới đi đến thăm”.

Chú Lý vừa từ bên ngoài tiến vào liền thấy một cô bé lẻ loi đứng ở cửa, theo bản năng hoà giải không khí: “Đây là bạn học của cậu chủ sao, mau ngồi xuống, mẹ Lưu đi làm chút đồ ăn sang đây”

Phó Xuyên liếc mắt nhìn chú Lý người đã ở cùng mình từ nhỏ, đặt sách trên tay xuống sô pha lúc này mới thu lại sự lạnh lùng.



Bởi vì bên cạnh có nhiều thêm một người, vẻ mặt của Dụ Thanh Doanh cũng tốt lên một chút. Một lần nữa tươi cười nói: “Hôm nay cô giáo có phát vài tập đề thi, ngày mốt là phải giảng rồi. Cho nên mình nhân lúc đến thăm mang cho cậu mấy tập đề thi luôn, nếu mình đã quấy rầy cậu thì mình xin lỗi cậu”

Nói rồi Dụ Thanh Doanh lấy từ trong cặp ra mấy tập đề thi, chứng minh cô không nói dối.

Phó Xuyên khách sáo nói một tiếng: “Cảm ơn”

“Việc nên làm thôi mà” Dụ Thanh Doanh cười ngọt ngào.

Lúc này mẹ Lưu đã mang lên một món ăn nhẹ nóng hổi, vì sợ có khi cậu chủ đói, dù sao cậu cũng lớn rồi nên trong căn hộ luôn luôn có một món gì đó

Dụ Thanh Doanh đối với món ăn nhẹ không có hứng thú, chỉ nghĩ đến làm sao để gần Phó Xuyên hơn một chút, món ăn trước mặt không hề động đến. Giống như đã nhớ ra chuyện gì đó:

“Thành tích của cuộc thi giữa kỳ có rồi đấy”

Phó Xuyên lúc này mới một lần nữa nhìn thoáng qua Dụ Thanh Doanh hỏi: “Đứng đầu là ai?”

Trong lòng Dụ Thanh Doanh thở dài nhẹ nhõm, xem ra Phó Xuyên đối với Diêu Nhất kia chỉ là so đo học tập, không có quan hệ khác.

“Cậu đứng thứ 2” Dụ Thanh Doanh uyển chuyển nói.

Phó Xuyên ngạc nhiên nhìn sang:

“Cô ấy đứng nhất?”

Dụ Thanh Doanh bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười nói: “Ừm, Diêu Nhất lớp bên cạnh đứng nhất”

Cũng chỉ là kinh ngạc trong chốc lát, Phó Xuyên thu hồi biểu cảm dư thừa trên mặt mình nói: “Chú Lý, cũng không còn sớm nữa, chú đưa lớp trưởng về đi”.

Dụ Thanh Doanh cũng không cố ở lại, gương mặt xinh đẹp có vẻ an ủi: “Mình tin tưởng bạn học Phó Xuyên, đợt thi lần sau nhất định cậu sẽ vượt qua Diêu Nhất lớp bên kia”

Phó Xuyên thật ra đối với chuyện này có chút phiền chán nên hôm nay mới xin nghỉ ở nhà, nguyên một ngày ở chung cư đọc sách. Tin tức này ngược lại khiến cậu để ý, nhắc đến có một chút hứng thú.

Thực tế ở trên thủ đô Phó Xuyên cũng không thường xuyên đứng nhất. Có nhiều lúc cậu muốn làm đến đâu thì làm đến đó, thường xuyên có nhiều bài kiểm tra không làm hết. Thật ra không phải vì cậu không biết làm mà là không muốn làm.

Đến thành phố Yên, bởi vì không muốn bố mẹ để ý đến mình nhiều. Khi thi Phó Xuyên đều hoàn thành xong hết bài, chỉ là cậu không để ý đến thành tích, bước nào có thể bỏ thì lược bỏ hết.

Nếu nói lần trước là hiểu lầm thì lần này Phó Xuyên thật sự có một ý nghĩ, giành lấy vị trí đầu tiên. Không biết là cô sẽ có cảm giác gì?

Phó Xuyên thừa nhận, sự bốc đồng và liều lĩnh trên người Diêu Nhất làm cậu có chút không vừa mắt.

Mà người ngồi trong phòng ngủ vùi đầu vào làm đề toán của mình, Diêu Nhất, hoàn toàn không biết mình đã trở thành mục tiêu. Cô chỉ đột nhiên ngẩng đầu, cảm thấy sau lưng mình thoáng lạnh.

Diêu Nhất có chút kỳ quái nhìn xung quanh mình, cửa phòng đã đóng, cửa sổ cũng khép chặt, không có nơi nào để lọt gió vào.

Nghĩ một lát, Diêu Nhất lấy áo khoác từ trong tủ quần áo ra khoác lên. Tiếp tục chiến đấu với đề toán.

Sau khi sáng nay có kết quả dán lên, Lớp 2 có hơn phân nửa người đứng ở hành lang nhìn cái tên đứng đầu là Diêu Nhất nháy mắt đều tràn ngập vỗ tay hoan hô, còn phấn khích hơn cả chính bọn họ được đứng nhất.



Lớp 1 cũng không còn gì để nói nữa, thành tích đó của Diêu Nhất quá xuất sắc rồi. Toán, lý, hoá tất cả đều là điểm tuyệt đối, đặc biệt còn trong một đợt thi mà đề khó như vậy, có điều điểm của Phó Xuyên cũng bám sát ở phía sau cô.

Hàn Tiêu Tiêu đứng bên cạnh phân tích nói: “Đề ngữ văn lần này quá khó, điểm ngữ văn có vẻ không cao lắm, phần đọc hiểu của đề cũng không đơn giản”

Lý Cách cũng gật đầu, ý của bọn họ rất rõ ràng.

Thành tích của Diêu Nhất về môn ngữ văn không khác lần trước mấy, phần đọc hiểu của đề không làm khó cô, viết văn bao nhiêu điểm vẫn là bấy nhiêu điểm. Tổng điểm không cao hơn cũng chẳng thấp hơn.

“May mắn là lần này đề thi quá khó, nếu không đứng nhất là ai vẫn chưa biết chừng” Vẻ mặt Triệu Tiền thể hiện nét vẫn còn may, điểm của Phó Xuyên tuy không hoàn hảo như Diêu Nhất, nhưng vẫn làm cho người khác khó có thể với tới được, nhìn người ở vị trí thứ ba bị ném xa lắc là có thể thấy được điều đó.

Vẻ mặt của bốn người rất bình tĩnh, thành tích của họ so với lần trước không cách biệt mấy, duy chỉ có Triệu Tiền là tiến cao hơn chục người so với lần trước.

Bởi vì Diêu Nhất đứng đầu buổi chiều khi đi học Lớp 2 rất phấn khích. Mà lớp cách vách Lớp 1 không khí nặng nề, còn có người nói Phó Xuyên biết chính mình thi không bằng Diêu Nhất nên hôm nay dứt khoát xin nghỉ.

Lúc Diêu Nhất biết được chuyện này đã là 10h tối, vẫn là Lý Cách gọi điện đến hỏi bài cô mới thuận miệng nói một câu.

“Chắc là cậu ấy bị bệnh” Diêu Nhất nói không chắc chắn lắm.

“Mình cũng không rõ lắm, nhưng kể ra người của Lớp 1 bên ấy cũng quá không nghĩa khí đi, sao có thể nói chính bạn học lớp mình như thế” Lý Cách có chút bất bình bênh vực Phó Xuyên.

Hai người nói chuyện phiếm đôi câu rồi tắt máy, Diêu Nhất nhìn chằm chằm điện thoại một lát quyết định gửi tin nhắn cho bạn học bị bệnh – Phó Xuyên.

[Cậu bị bệnh sao?]

Phó Xuyên đang xem tài liệu ba mình gửi đến, điện thoại đặt bên cạnh máy tính rung lên, cậu theo bản năng cầm lên xem tin nhắn.

Câu hỏi đơn giản làm Phó Xuyên không thể không trả lời thật:

[Không có.]

Diêu Nhất bị cậu dọa làm cho giật mình, cô cho rằng Phó Xuyên thật sự là vì không đứng nhất nên không tới trường.

[Mỗi ngày đúng giờ lên lớp mới là học sinh tốt, thầy cô sửa bài thi chính là các bước giải của đề, nếu cậu bỏ học thì sẽ không nghe được, vậy càng không thể thi được hạng nhất.]

Diêu Nhất viết từng câu từng chữ gửi đi, nghiêm túc giảng đạo lý với bạn học Phó Xuyên bỏ học này.

Phó Xuyên ở trong phòng tắt máy tính đi, cầm điện thoại trả lời Diêu Nhất: [Nếu tôi thi đứng nhất thì cậu sẽ phải đứng nhì.]

Bạn học Phó Xuyên quả nhiên là một người tốt bụng, Diêu Nhất nhìn tin nhắn nghĩ thầm trong bụng. Bản thân cậu còn chưa đứng nhất đã nghĩ đến cảm xúc của cô khi đứng hạng khác.

[Không sao cả, chỉ cần môn văn của tớ không thi rớt, đứng nhất tuyệt đối không phải là cậu.” Diêu Nhất thẳng thắn trả lời.

“…….” Ánh mắt Phó Xuyên dừng lại một lúc, sau đó lập tức gửi lại tin nhắn cho Diêu Nhất: [Mặc kệ lần tới cậu có thi tốt ngữ văn không, thì vị trí thứ nhất sẽ là của tôi.]

Hai người ở trên điện thoại ấu trĩ tranh luận nửa tiếng vấn đề ai sẽ đứng nhất, cuối cùng là Diêu Nhất tắt đèn phòng ngủ, kết thúc vấn đề này.

Sau khi buông điện thoại xuống Phó Xuyên ngẩn cả người, rốt cuộc là vì chuyện gì mà cậu biến thành như thế này? Chắc là do Diêu Nhất quá liều lĩnh.



Ngày hôm sau đi học, lúc lên lớp Phó Xuyên không cố ý tránh Diêu Nhất nữa. Hai người gặp phải nhau ngay ngoài cửa lớp học, quả nhiên Diêu Nhất an ủi Phó Xuyên không cần buồn, rồi khẳng định vị trí thứ nhất lần tới vẫn sẽ là mình.

Trải qua một lần nói chuyện điện thoại ấu trĩ từ tối hôm qua, Phó Xuyên bất chấp tác phong lãnh đạm của mình phản bác lại Diêu Nhất chính cậu mới là người đứng nhất kỳ thi cuối kỳ sắp tới.

Hai người đứng ở ngoài lớp học giằng co, học sinh Lớp 1 và Lớp 2 đều nhìn ra, mọi người đều cho rằng đây là một tín hiệu của mùi thuốc súng.

Cuối cùng hai người đường ai nấy đi, đi về phòng học của mình.

Không thể không nói là bài thi của Diêu Nhất hoàn toàn có thể dùng làm tiêu chuẩn để chấm điểm, ngoại trừ môn ngữ văn ra. Trong giờ sửa bài thi các giáo viên luôn chép bài của Diêu Nhất lên, ra về các bạn học cũng mượn để học tập.

Bình thường mỗi lần thi xong bài thi truyền tới Phó Xuyên cậu chỉ nhìn lướt qua, lần này mới là thực sự nghiêm túc nhìn xem. Bài thi màu xám được pho-to ra cũng không che được nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Diêu Nhất, nhưng lại tinh tế, sạch sẽ, lưu loát trong các bước tính toán làm cho người đọc cảm thấy rất dễ chịu.

Năm nay học sinh tiến vào Nhất Trung không thiếu cao thủ, các thầy cô chấm bài nghiêm ngặt hơn nhiều. Để tránh học sinh vì thói quen mà sau này thi đại học bị mất những điểm không nên mất.

Phó Xuyên nhìn bài thi của Diêu Nhất chính xác là cảm thấy rất hoàn mỹ. Các câu trả lời của cô rất logic, đặc biệt là những câu đi từ nguyên nhân đến kết quả, từng bước một tính toán.

Giáo viên ngữ văn của Lớp 1 cũng sao một bản bài văn của Diêu Nhất ra truyền đọc, nhưng lại nhiều lời nói mấy câu:

“Bài thi của Diêu Nhất lớp bên cạnh ấy, các môn khác các em có thể mượn bài thi của bạn để xem kỹ năng, nhưng còn môn ngữ văn thì không cần xem đâu, đỡ khiến em ấy nghĩ sai lệch”

Đợi đến khi Phó Xuyên nhìn thấy bản sao của bài văn thì trong Lớp 1 đã là một trận cười vang.

“Từ bức tranh này, chúng ta có thể sâu sắc thấy rằng đường nét của thế giới không hề đơn giản, rất đẹp và nó tạo thành một cảnh quan tuyệt đẹp trong thế giới toán học….”

Ngay đoạn đầu đã là Phó Xuyên ngẩn người, nếu cậu nhớ không lầm thể loại văn lần này là nghị luận. Ở trên còn có mấy khối hình học, hoặc là nói khối hình học nhiều mặt.

Mà Diêu Nhất ngay trong bài làm văn lại nói toán học rất đẹp, thế giới toán học sâu không lường được.

Từ đoạn đầu tiên đã lạc đề, Phó Xuyên nhìn bài viết được 28 điểm trên đề thi cũng không có gì ngạc nhiên.

Chỉ đáng tiếc là bài văn của Diêu Nhất dùng để ca ngợi toán học, dùng từ thành khẩn, ngắn gọn sâu sắc. Nếu là người nhiệt tình đam mê toán học đọc thử không chừng còn rơi nước mắt vì cảm động.

Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên để Diêu Diêu của chúng ta đắc ý một hồi 冖v冖.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK