“Thế này cũng khá tốt” Diêu Nhất cúi đầu vò vò quần áo của mình:
“Con quen được mấy người bạn rồi ạ”
Lâm Trạc cười to: “Cũng phải, ha ha ha, Nhất Nhất của chúng ta đã có bạn trai rồi cơ mà”.
Lâm Tú Ngọc ở một bên không biết nhớ đến chuyện gì, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, ba Diêu ở một bên an ủi bà.
Tuy là vạch trần vết sẹo ra ngoài, nhưng rốt cuộc cũng có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đặc biệt mấy năm nay bọn họ dõi theo Diêu Nhất, vẫn luôn nghĩ có phải bọn họ đã làm chậm trễ thiên phú của cô hay không.
________
Lên thủ đô ăn tết nhưng Diêu Nhất cứ ngẩn ngơ. Lần trước cô đến viện bảo tàng toán học kia xong trong đầu cứ mãi nghĩ về nó, nhưng mãi vẫn chưa đi được.
Diêu Nhất nhìn mấy cuốn sách luyện tập đơn giản trong phòng mình cảm thấy thật “vô vị”. Cảm giác như có làm nhiều hơn nữa thì cũng giống như làm 1 cộng 1 bằng 2 vậy, không có ý nghĩa gì cả, cô nằm trên giường dứt khoát nhắm mắt lại bắt đầu vào cõi thần tiên.
Lầu 1.
“Tiểu Phó đến đấy à?” Lâm Tú Ngọc đứng lên, nhiệt tình nói: “Tìm Diêu Nhất đúng không?”
“Chào cô” Phó Xuyên gật đầu: “Diêu Nhất có ở nhà không ạ?”
Phó Xuyên hôm nay mặc đồ khá thoải mái, nhưng Lâm Tú Ngọc lại phát hiện cậu ăn mặc rất chăm chút.
Lâm Tú Ngọc thấy thế càng vừa lòng hơn: “Nhất Nhất ở trên phòng đấy, chắc chắn lại đang làm đề toán của nó rồi”
Phó Xuyên nhìn thoáng qua trên lầu, rồi thu ánh mắt lại: ” Cô, cháu lên trên được chứ?”
“Lên đi, đưa nó ra ngoài hít thở không khí một chút, ở trong phòng mãi cũng mọc nấm lên luôn rồi” Lâm Tú Ngọc tránh ra vài bước, ý bảo Phó Xuyên lên lầu.
Cửa phòng của Diêu Nhất ban ngày chỉ khép hờ, không đóng chặt lại, bởi vì cô sợ mình ở trong phòng làm đề toán quá nhập tâm không nghe thấy âm thanh gõ cửa ở bên ngoài.
Phó Xuyên gõ cửa nhưng cửa phòng lại tự mở ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêu Nhất đang nằm trên giường.
“Diêu Diêu, mình vào được không?” Phó Xuyên lại gõ gõ cửa.
Diêu Nhất nằm ở trên giường nghe thấy âm thanh, chậm chạp nghiêng đầu về phía cửa.
“…. Oh” Tiếng đáp lại này của Diêu Nhất không có tí sức lực nào.
Phó Xuyên đi vào, Diê Nhất vẫn nằm thẳng tắp trên giường, không động đậy.
“Sao vậy?” Phó Xuyên ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ thử độ ấm trên trán Diêu Nhất:
“Không thoải mái sao?”
Diêu Nhất chớp chớp mắt, nắm lấy tay Phó Xuyên còn chưa lấy xuống, xoay một vòng ngồi dậy.
“Ở đó không mở cửa” Giọng nói của Diêu Nhất ngập tràn tủi thân: “Đã nói là thứ tư mở cửa mà”
Có thể làm Diêu Nhất buồn như vậy, Phó Xuyên lập tức nhớ đến viện bảo tàng mà Chu Thành mở kia.
“Vì sao thầy ấy không mở?” Phó Xuyên hỏi.
Diêu Nhất cúi đầu tùy ý đùa nghịch tay Phó Xuyên, thường thường còn xoa xoa ngón tay cậu, tâm tình buồn bực: “Lần trước tớ gọi điện thoại cho thầy Chu, thầy ấy nói năm sau mới có thể mở”
“Năm sau chúng ta lại đến xem” Phó Xuyên đã từng nghe nói về tính tình của Chu Thành, ở thủ đô có tiếng là cứng đầu.
“Năm sau tớ phải quay về rồi” Diêu Nhất nhíu chặt mày, không tình nguyện nói.
Phó Xuyên đưa một tay khác lên vuốt thẳng giữa mày Diêu Nhất, mang theo ý cười nói: “Sắp nhăn thành ông già nhỏ luôn rồi đấy, Diêu Diêu quay về rồi chúng ta có thể đến lại mà, hoặc là chờ đến lúc lên thủ đô học đại học”
“Vẫn còn rất lâu” Diêu Nhất nghĩ đến lại thấy khó chịu.
Phó Xuyên bỏ tay ra khỏi giữa hai mày Diêu Nhất, nhưng lại không lấy ra, mà là trượt xuống bóp bóp hai má của cô, cúi đầu hôn hôn lên môi Diêu Nhất.
“Cậu chờ thêm một năm nữa, lên đại học rồi hãy thi vào viện nghiên cứu của Chu Thành” Phó Xuyên nhẹ nhàng an ủi nói:
“Đến lúc đó có thể đến….”
“Đến viện bảo tàng làm quản lý à?” Diêu Nhất đột nhiên hưng phấn lên, không rãnh lo chuyện Phó Xuyên “động tay động chân nữa”.
“….. Chắc là được” Ánh mắt Phó Xuyên dừng lại, cuối cùng vẫn theo ý muốn của cô.
Nghĩ đến cảnh tượng làm quản lý đó, tâm trạng uể oải của Diêu Nhất lập tức mất sạch, nửa quỳ ở trên giường, cười vui vẻ nói: “Từ bây giờ tớ phải nỗ lực học tập thật giỏi, nhất định phải vào được viện nghiên cứu”
Vừa nói xong, Diêu Nhất nhớ đến mẹ mình nói trước kia cậu cũng làm việc ở viện nghiên cứu, không biết có phải là cùng một cái không.
“Nói không chừng tớ sẽ đến viện nghiên cứu trước kia của cậu tớ” Diêu Nhất càng thêm có ý chí chiến đấu.
“Cậu?” Phó Xuyên hiển nhiên không biết đến sự tồn tại của Lâm Nguyên.
Vốn dĩ nhà họ Phó và nhà họ Lâm không cùng một lĩnh vực, không qua lại nhiều lắm.
“Tớ có một người cậu rất lợi hại đấy!” Diêu Nhất kể lại sự việc trước kia của Lâm Nguyên kể lại một lần cho Phó Xuyên.
Phó Xuyên nghe khá nghiêm túc, chờ đến khi Diêu Nhất nói xong cậu lại nói thêm một câu: “Diêu Diêu của chúng ta sau này cũng rất lợi hại”
Diêu Nhất ngơ ngác nhìn Phó Xuyên, gương mặt dần dần đỏ lên: “Sao, sao cậu lại nói như vậy?” Ngượng thật nha.
Phó Xuyên làm như không thấy chỗ không thích hợp của Diêu Nhất, tiếp tục nói: “Trong lòng mình Diêu Diêu là lợi hại nhất”
Sâu trong lòng Diêu Nhất bỗng nhiên có một loại thoả mãn kỳ lạ, phải nói là cô bị chèn ép lâu như vậy, sắp phát điên luôn rồi. Bây giờ người đứng top đầu lại nói trong lòng cậu cô lợi hại nhất, Diêu Nhất thế nhưng có chút cảm động.
“Tớ cũng cảm thấy tớ lợi hại hơn cậu” Diêu Nhất trực tiếp đem lời mình hiểu từ Phó xuyên nói ra.
Phó Xuyên sửng sốt, rất nhanh đã thu lại biểu cảm của mình, dịu dàng nhìn về phía Diêu Nhất: “Ừm, cậu lợi hại hơn rất nhiều”
Tim đập nhanh không ít lần, Diêu Nhất đã có thể bình thường đối mặt rồi, dù sao bây giờ chỉ cần nhìn thấy Phó Xuyên là tim sẽ đập rất nhanh, đập nhiều hơn mấy lần cũng vậy thôi.
Cuối cùng Phó Xuyên kéo Diêu Nhất từ trên giường xuống, đợi cô thay quần áo xong hết rồi hai người mới cùng nhau xuống lầu.
Người trong nhà đều đang ngồi ở phòng khách, nghe thấy âm thanh, động tác đồng loạt cùng nhìn lên cầu thang.
Vẻ mặt Lâm Tú Ngọc vẫn như cũ nở một nụ cười hiền lành, ánh mắt ba Diêu trước sau mang theo sát khí.
Lâm Trạc sờ sờ chòm râu của mình: “Tiểu Phó ở lại ăn cơm trưa đã rồi hẳn đưa nó ra ngoài chơi nhé”
Ông ngoại đã lên tiếng, cả nhà đều nghe theo. Lâm Tú Ngọc tự mình xuống bếp, ba Diêu bị gọi vào hỗ trợ.
Đợi đến khi cơm nước xong rồi, Phó Xuyên không rảnh để đưa Diêu Nhất ra ngoài chơi, bởi vì Lâm Trạc nói ở bên cạnh luyện chữ cùng với ông.
Ba Diêu và mẹ Diêu nói là đi ra ngoài mua đồ, còn lại Diêu Nhất ngây ngốc ngồi nhìn.
Thư pháp của Lâm Trạc nổi danh ở trong giới thư pháp, nói một chữ đáng giá ngàn vàng cũng không quá đáng. Nhiều người muốn một tác phẩm thật sự có tiền cũng không mua được. Nhưng bây giờ Lâm Trạc lại đặt bút viết vào một tờ giấy lớn.
“Tiểu Phó đến thử một chút?” Lâm Trạc viết xong nét cuối cùng, giống như vô tình nói.
“Bây giờ không có nhiều người luyện viết bút lông nữa đâu ạ” Diêu Nhất ở bên cạnh xen vào nói:
“Con cũng không biết viết”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt của Phó Xuyên đã nhìn sang đây, đáy mắt đầy ấm áp.
Còn chưa đâu vào đâu đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi, Lâm Trạc tức giận nói: “Nhất Nhất bình thường viết chữ còn siêu nghẹo như thế, tất nhiên sẽ không viết bút lông được rồi”
“Oh” Diêu Nhất gật đầu: “Vậy chắc chắn Phó Xuyên sẽ viết được, chữ của cậu ấy rất đẹp”
Lâm Trạc bị chọc cười, lùi lại mấy bước ý bảo Phó Xuyên lên viết.
Người có biết viết hay không chỉ cần nhìn cách cầm bút là biết, Lâm Trạc nhìn động tác của Phó Xuyên không có cách nào bắt bẻ được.
Quả nhiên, sau khi cậu viết xong một câu Lâm Trạc khá hài lòng. Tuổi vẫn còn nhỏ nhưng nét chữ thanh thoát, khi viết đầu bút lông vô cùng lưu loát, lúc viết nét nhẹ cũng rất mềm mại. Còn thiếu thì chắc là một chút kinh nghiệm sống nữa là được rồi.
“Chữ viết không tệ” Lâm Trạc gật đầu:
“Luyện được bao lâu rồi?”
“Từ ngày đầu tiên đi học mãi cho đến bây giờ ạ” Phó Xuyên buông bút lông nói.
Sức khoẻ của Phó Xuyên từ nhỏ đã không tốt, trước kia khi sức khoẻ còn chưa chuyển biến tốt hơn cậu thường nhốt mình ở trong phòng luyện tập thư pháp, khi luyện là cả một buổi sáng hoặc là cả tối.
Vốn dĩ Lâm Trạc định đập tan nhuệ khí của Phó Xuyên nhưng lại phát hiện ra sở trường của Phó Xuyên. Ông am hiểu thư phát, tất nhiên rất thích nhìn nét chữ của người trẻ tuổi.
“Ông ngoại, chữ cậu ấy rất đẹp phải không?” Diêu Nhất rất đắc ý, giống như Phó Xuyên viết chữ đẹp chẳng khác nào là cô viết đẹp cả.
Lâm Trạc nhìn cháu gái, hơi lắc vai đi quay người nói: “Vẫn chưa điêu luyện lắm đâu”
“Ông nói đúng lắm ạ” Phó Xuyên tán đồng nói, cậu khom lưng lấy tờ giấy Lâm Trạc đã viết lên:
“Ông ngoại, bức tranh chữ này tặng cho cháu có được không?” Trước kia vẫn luôn muốn sưu tầm chữ viết của ông, đáng tiếc không có ai làm được”
Lâm Trạc ho “khụ” một tiếng: “Gọi ai là ông ngoại đấy” Sắc mặt tuy nghiêm túc nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười không dễ phát hiện.
Diêu Nhất không rõ sự việc ra sao: “Ông ngoại chữ này đáng giá như vậy sao?”
Cô đột nhiên cảm thấy thấy hối hận, trước kia nếu lấy mấy bản thảo ông ngoại đã tự mình viết đem đi bán có phải được rất nhiều tiền không.
Lâm Trạc vỗ vỗ đầu cháu gái mình: “Bây giờ mới biết à? Con tính thử xem con lãng phí bao nhiêu tiền rồi”
Nhà họ Diêu ở thành phố Yên có rất nhiều chữ của viết Lâm Trạc, mỗi lần đến thành phố Yên pong vẫn luôn nhốt mình trong phòng luyện viết chữ. Nhiều lúc Diêu Nhất dùng hết giấy nháp rồi, nhìn thấy ông ngoại viết xong một chữ to liền hỏi ông mặt trái giấy cô có thể làm giấy nháp không.
Lần đầu tiên đó làm Lâm Trạc ngây người không thôi, đến lần thứ hai thứ ba ông chỉ có thể chết lặng nhìn Diêu Nhất không ngừng lấy giấy ông đã viết xong từ thư phòng dọn đến phòng của cô làm thành một quyển giấy nháp.
Đôi khi Lâm Trạc đến thành phố Yên rồi, Diêu Nhất sẽ có một khoảng thời gian không cần mua giấy nháp, đem những tờ giấy tràn ngập chữ to trên đó cắt lại một chút rồi đóng lại thành quyển giấy nháp.
“….. Ông ngoại, bức tranh chữ này ông cho cháu nhé” Trong lòng Diêu Nhất khẽ động, muốn đem bức tranh này đi bán lấy tiền.
Vốn dĩ Lâm Trạc không mấy nguyện ý tặng cho Phó Xuyên, nhưng nhìn thấy âm mưu của cháu gái mình liền tiến lên cuộn mấy tờ giấy lại rồi đưa cho Phó Xuyên.
“Cầm lấy, tặng cho cháu đấy”
“Ông ngoại, ông không cho cháu à?” Diêu Nhất kinh ngạc nhìn trục giấy trên tay Phó Xuyên.
Lâm Trạc trừng mắt liếc nhìn cháu gái mình một cái: “Tiểu Phó không phải là người cháu thích sao? Mấy tờ giấy này cháu cũng không muốn cho nó à?”
Vốn dĩ Lâm Trạc đang đứng ở bên Diêu Nhất trong nháy mắt đã thay đổi lập trường.
Diêu Nhất đương nhiên thích Phó Xuyên, nếu không tim cô đập đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại đuợc.
“Vậy tặng cho cậu ấy đi” Diêu Nhất cúi đầu đá đá chân bàn, hiển nhiên cảm thấy tủi thân.
“Diêu Diêu muốn xem chữ, mình tặng cho cậu nhé” Phó Xuyên giống như không rõ ý tứ đó của Diêu Nhất, đem bản giấy mình đã viết trước đó cho cô.
Muốn cái này của cậu làm gì chứ, cũng chẳng đổi lấy tiền được, Diêu Nhất ở trong lòng giận dữ nghĩ, trên mặt vẫn miễn cưỡng cười cười: “Được”
Lâm Trạc đứng ở một bên khá hài lòng, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bây giờ cháu gái ông bị đè ép như thế trong lòng ông rất vui sướng.
Thật sự tính cách của Diêu Nhất cần có người uốn nắn lại, nếu không sẽ khiến người khác tức chết.
______
Trên thủ đô cấm pháo hoa vì vậy mà không có không khí náo nhiệt lúc tết, đến đêm 30 tết theo lệ thường Diêu Nhất phải gác đêm*. Ba Diêu bắt cô cùng ngồi ở dưới xem chương trình mùa xuân, sau đó cô thật sự chịu không nổi nữa chỉ có thể đi lên lầu ngủ.
Phó Xuyên ở nhà không cần phải gác đêm, cậu đã sớm quay về phòng, nhưng không giống mấy năm trước là đi nghỉ ngơi mà lấy điện thoại ra gọi video với Diêu Nhất.
*Gác đêm: Đây là một phong tục dân gian của Trung Quốc. Theo truyền thuyết, vào đêm 30 Tết, để tránh thú dữ người dân đóng cửa sớm trước khi trời tối, không dám đi ngủ, ngồi canh thức đến rạng sáng. (Theo @baidu)