• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi mở cửa Diêu Nhất khom lưng che lại đầu gối, vết thương này lúc cô không nhìn thấy thì không cảm thấy đau, vừa rồi nhìn thấy bầm tím một chỗ to như vậy giờ vẫn luôn cảm thấy đầu gối nóng rát còn đau nữa.

Xoay người đứng lên mở cửa, Diêu Nhất nhìn thấy Phó Xuyên mang theo một thân lạnh lẽo đứng ở ngoài, nở một nụ cười khách sáo lạ thường:

“Phiền cậu đưa thuốc sang đây rồi, cảm ơn nhé”

Phó Xuyên mặc cả người là một chiếc áo khoác màu đen, nhìn nụ cười trên mặt Diêu Nhất lập tức nhìn ra được vết thương của cô không nhẹ như vậy.

Khi che giấu một việc gì đó cô vẫn luôn thích như thế này, dùng một nụ cười khách sáo tiêu chuẩn để ứng phó.

“Không mời tôi vào sao?” Phó Xuyên trực tiếp nói lời này, nếu là một nữ sinh cảnh giác sẽ cảm thấy là cậu có ý đồ gì đó.

Nhưng mà chính xác là Phó Xuyên cũng có mục đích, cậu không muốn đưa cho người tay chân vụng về nào đó bôi thuốc.

“Oh” Diêu Nhất không giỏi từ chối, lùi lại một bước để Phó Xuyên đi vào.

Phó Xuyên không nhìn khắp nơi đánh giá, chỉ đi đến phòng khách tìm được sô pha: “Ngồi xuống”

Diêu Nhất nhìn nhìn sô pha, lại nhìn về phía Phó Xuyên: “Tớ á?”

Phó Xuyên gật đầu: “Tôi giúp cậu xoa dầu thuốc”

Diêu Nhất chậm chạp dịch sang bên kia, dầu thuốc cô biết là cái gì. Trước kia khi cô còn ở núi Lộc Cốc mấy chú thường xuyên dọn đồ đạc dẫn tới bả vai bị thương, bọn họ rảnh rỗi liền sức dầu thuốc này cho nhau, dùng sức khá lớn.

“Đầu gối bên này sao?” Phó Xuyên ngồi xổm xuống, chỉ vào một bên đầu gối của Diêu Nhất nói.

“Oh” Diêu Nhất nghĩ nghĩ thấy cũng không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể gật đầu rồi vén quần ngủ lên.

Bản thân làn da của cô rất trắng, vì da mặt của cô không được bảo vệ mà thường xuyên ra ánh nắng mặt trời nên nó có một đoạn thời gian vẫn luôn đen thui. Nhưng làn da trên người thì trắng đến chói mắt.

Cũng chính vì như thế mà một vết bầm tím to trên đầu gối kia thoạt nhìn càng doạ người hơn.

Tay nắm chai thuốc của Phó Xuyên nhịn không được nắm thật chặt lại: “Có đau không?”

Diêu Nhất thành thành thật thật nói: “Có một chút, nhưng mà không có gì nghiêm trọng đâu”

Phó Xuyên sẽ không tin mấy lời này của cô, theo cậu thấy trừ khi đến mức cô không thể động đậy nữa còn lại Diêu Nhất sẽ không bao giờ coi trọng vết thương của mình.

Mở ra bình dầu thuốc một mùi hương nồng nặc xông vào mũi, toàn bộ phòng khách đều bắt đầu quanh quẩn một mùi hương của bình dầu kia.

Thuốc này không phải trong hòm thuốc bình thường của Phó Xuyên, nó là bình thuốc chú Lý vẫn luôn dùng đặt ở kia bị cậu mang sang đây.

Diêu Nhất ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn Phó Xuyên cho thuốc vào lòng bàn tay, sau đó dùng hai tay xoa nóng.

“Mùi có chút nồng, nhưng tác dụng của nó rất tốt” Phó Xuyên ngẩng đầu nhìn Diêu Nhất chăm chú, giống như bảo cô đừng quá lo lắng là sẽ đau.

“Oh” Diêu Nhất khô khan nói “Cảm ơn cậu’

Phó Xuyên không đáp lại lời này của cô, mà chỉ nhẹ nhàng dán tay lên đầu gối xoa bóp.

Vẻ mặt Diêu Nhất đau khổ ngồi trên sô pha, một cử động nhỏ cũng không dám nhìn bàn tay sạch sẽ thon dài của Phó Xuyên che lại đầu gối mình, thường thường đảo quanh ở phía trên.

“Đau?” Phó Xuyên ngước mắt liền thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Diêu Nhất, lập tức dừng tay lại.

Diêu Nhất lắc đầu “Không đau” chỉ là người khác đặt tay ở đầu gối mình có hơi….. kỳ quái.

“Bây giờ tôi sẽ từ từ dùng sức, đau thì nói ngay được không?” Phó Xuyên lại thêm một ít dầu vào tay mình không ngừng xoa để nóng lên.

Diêu Nhất khẩn trương nhìn tay của cậu, đương nhiên lúc Phó Xuyên bắt đầu ấn vào cô không cảm thấy đau bởi vậy mới thả lỏng.

Đột nhiên không biết là Phó Xuyên dùng sức ấn ở đâu, đau đến mức Diêu Nhất rụt người, cả người co quắp lại.

Nhìn thấy thế này, Phó Xuyên như bị một mũi kim dày đặc đâm vào, trái tim cũng đau nhói. Chỉ là tay vẫn không rời khỏi đầu gối Diêu Nhất.

Phó Xuyên cau mày ấn vào chân Diêu Nhất, lực tay cũng không nhẹ hơn bao nhiêu. Cậu biết dầu thuốc này phải dùng lực mạnh mới có thể thấm thuốc được.

“Tớ không đau đâu” Diêu Nhất tự mình giải thích trước.

“Ừm” Phó Xuyên nặng nề đáp lại một câu.

Tay con trai luôn có sức mạnh hơn con gái, Diêu Nhất bị cảm giác đau âm ỉ làm cho rất khó chịu, nước mắt đều muốn tràn ra ngoài.

Phó Xuyên cũng tàn nhẫn, giống như không nghe thấy tiếng hít sâu của Diêu Nhất ở trên, chỉ cúi đầu xoa dầu thôi.

Rất nhanh, đầu gối Diêu Nhất đã được bôi đầy thuốc, một mùi thuốc nồng nặc cũng quẩn quanh trong phòng khách.

“Sáng mai cũng phải nhớ bôi đấy nhé” Trên tay Phó Xuyên dính đầy thuốc, nghiêm mặt nói với Diêu Nhất.

“Được” Nước mắt đảo quanh trên hốc mắt của Diêu Nhất, cô bị đau.

Phó Xuyên muốn đưa tay lau đi nước mắt của Diêu Nhất, nhưng tay lại dính đầy thuốc.

Không đợi Phó Xuyên đi rửa tay hay lấy giấy lau, Diêu Nhất đã lấy tay áo ngủ lau khô nước mắt sinh lý kia đi mất.

“Hôm nay cảm ơn cậu nha” Diêu Nhất mang theo một chút giọng mũi nói.

Phó Xuyên đứng lên, hỏi Diêu Nhất toliet ở đâu để mình đi vào rửa sạch dầu trên tay.

“Rẽ phải là đến” Diêu Nhất muốn đứng lên dẫn đường nhưng lại bị Phó Xuyên từ chối.

“Tôi tự đi là được rồi” Phó Xuyên đi về phía bên phải.

______

Rửa tay xong, Phó Xuyên nhìn người đang cau có trong gương, ánh mắt tối sầm.

Diêu Nhất thấy Phó Xuyên vẫn luôn không quay lại ý đồ muốn đứng lên hoạt động 2 bước, kết quả chắc là nãy dùng dầu thuốc ấn mạnh quá, cô vừa đứng lên chân trực tiếp mềm nhũn xuống.

Đang lúc Diêu Nhất cho rằng mình sẽ ngã lăn trên mặt đất, ở phía sau lại có một lực ôm mạnh mẽ đỡ cô dậy.

Vừa ra ngoài Phó Xuyên đã nhìn thấy Diêu Nhất sắp ngã xuống, ngã thẳng vào góc bàn trà thủy tinh ở phía sau.

Nếu ngã xuống như vậy, Diêu Nhất sẽ không hề đơn giản chỉ là đầu gối bị thương không thôi.

Phó Xuyên nhanh chóng chạy tới ôm cô lên, có lẽ là quá mức khẩn trương nên sức lực của cậu có hơi lớn, làm Diêu Nhất có chút không thở nổi.

“Tớ không sau đâu” Diêu Nhất lúng túng nói.

“Thời gian không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi” Phó Xuyên thoáng thả lỏng sức, nhưng không hoàn toàn buông ra, mà tiếp tục hỏi: “Phòng của cậu ở đâu?”

Diêu Nhất mơ mơ hồ hồ nói chỗ phòng ngủ của mình ra cho Phó Xuyên, đang định hỏi là có chuyện gì không thì đã là một trận choáng váng.

Cô bị Phó Xuyên ôm lên.

Hai mắt Diêu Nhất mở to, bên trong toàn là mờ mịt lẫn lúng túng. Cô ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên chỉ thấy được chiếc cằm đẹp đẽ kiên quyết của cậu.

Phó Xuyên vô cùng vững vàng đi đến trước cửa phòng Diêu Nhất, cửa phòng cô không đóng kỹ, cậu chỉ cần dùng chân chạm nhẹ nó liền mở ra.

“Vừa mới bôi dầu xong, đừng gấp gáp động đậy” Phó Xuyên cúi đầu nhìn Diêu Nhất, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Động tác quá mức thân mật làm cô cả nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.

“Xin lỗi” Phó Xuyên trầm mặc một lát đột nhiên nói.

Diêu Nhất nằm ở trên giường an an tĩnh tĩnh, kỳ thật đã sớm thất thần mất rồi.

“Vừa nãy ôm cậu sang đây, xin lỗi” Phó Xuyên lặp lại một lần nữa.

“Không sao cả, cảm ơn cậu lúc nãy đã không để tớ té ngã” Diêu Nhất theo bản năng phản ứng trả lời lại vấn đề của cậu.

Một khắc này Phó Xuyên muốn không màng tới bất kỳ điều gì mà nói với Diêu Nhất về tình cảm của chính mình. Đến cuối cùng cũng chỉ cúi đầu trầm mặc.

Diêu Nhất nỗ lực nhớ lại trong cuốn sách tình yêu, ý đồ muốn tìm kiếm ở trong phương pháp kỹ xảo nào đó để ứng phó bây giờ.

Chỉ là không đợi cô nghĩ ra cách nào thì Phó Xuyên đã mở miệng trước.

“Tôi đi về trước, cậu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi” Nói xong, Phó Xuyên mang theo ý tứ không rõ ràng đi về phía cửa.

Sáng hôm sau, Phó Xuyên không ở dưới lầu chờ Diêu Nhất xuống, ngược lại là trực tiếp chạy lên lầu, đi gõ cửa.

Diêu Nhất trải qua một đêm nghỉ ngơi, vết bầm tím trên đầu gối thoạt nhìn không còn đáng sợ như trước, cũng không đau giống như ngày hôm qua nữa.

Sau khi Phó Xuyên ấn chuông, rất nhanh Diêu Nhất đã ra mở cửa.

“Cậu…..” Diêu Nhất định hỏi là sao cậu lên đây, lại nhớ lại bây giờ là thời gian đi học liền nuốt mấy lời vô nghĩa kia lại.

“Chuẩn bị xong chưa?” Phó Xuyên giống như rất tự nhiên hỏi.

Diêu Nhất lấy chiếc cặp trong phòng khách, tùy ý mặc vào bộ đồ rồi mặc thêm bộ đồng phục bên ngoài.

“Hôm nay dậy muộn rồi, xin lỗi cậu” Diêu Nhất vội vội vàng vàng muốn theo Phó Xuyên ra ngoài.

“Đầu gối….tốt hơn chút nào chưa?” Ánh mắt Phó Xuyên dừng trên đầu gối của Diêu Nhất.

“Ừm, không còn đau nữa rồi” Diêu Nhất vì muốn chứng minh còn định nhảy lên hai cái thì bị Phó Xuyên đè lại.

______

“Ha, Diêu Nhất, cậu xem khăn quàng cổ mới mua của mình này” Giờ giải lao tiết đầu tiên lớp trưởng chạy đến hưng phấn nói với Diêu Nhất.

Khăn quàng cổ là hai con khỉ nằm trên vai lớp trưởng, là hai con khỉ rất sống động, chỉ là cái đuôi quá dài.

“Cậu tìm được cửa hàng kia rồi à?” Diêu Nhất nhìn con khỉ trên vai lớp trưởng nói.

Lớp trưởng bỗng nhiên gật đầu: “Cửa hàng kia thật khuất, mình phải tìm rất lâu mới thấy!”

Lớp trưởng mang chiếc khăn quàng cổ này lên tự nhiên cảm thấy tự tin hẳn, cậu cảm thấy mình có thể thi được một thành tích thật tốt.

Suy cho cùng thì một người đứng top đầu và một người đứng nhì đều mang loại khăn quàng cổ này, chắc chắn có ý gì sâu xa trong đó.

Hàn Tiêu Tiêu vốn dĩ đang cúi đọc sách Tiếng Anh của mình, cuối cùng lại bị giọng nói của lớp trưởng hấp dẫn.

“Có thể cho mình địa chỉ không? Mình cũng muốn mua một cái”

Lớp trưởng kinh ngạc nhìn Hàn Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nói: “Lúc mình đến đã là cái cuối cùng rồi”

Hàn Tiêu Tiêu còn chưa kịp buồn bực đã không dấu vết trừng mắt nhìn Phó Xuyên ở hàng phía sau một cái.

Triệu Tiền ở bên cạnh cũng có chút phân vân, bởi vì chiếc khăn quàng cổ này Phó Xuyên đã mang rất nhiều ngày rồi.

Mọi người đều mặc đồng phục học sinh như nhau, nhưng Phó Xuyên luôn được chú ý đến, chiếc khăn này cậu đã mang rất nhiều ngày rồi.

Nhìn lớp trưởng đi xa, Diêu Nhất khẽ thở dài, trong ‘’Sách tình yêu: chính là nói đưa ra đồ gì đó tốt nhất có một không hai.’’

Khăn quàng cổ này bây giờ thế mà còn bán, Diêu Nhất cho rằng mấy cửa hàng này đều đóng cửa hết rồi, ai biết bây giờ không chỉ không đóng cửa mà còn bán cho lớp trưởng một cái nữa.

Phó Xuyên nghe thấy Diêu Nhất thở dài, kinh ngạc nhìn sang: “Sao vậy?”

“Nhà tớ có một con búp bê xứ, tuy là không tinh xảo như vậy nhưng cũng rất thú vị, cậu muốn không?” Diêu Nhất bỗng nhiên nói, cô muốn tặng cho Phó Xuyên một thứ có một không hai.

Mấy con búp bê luôn được Diêu Nhất mang đi bán nhưng mà từ trước đến nay chưa từng có ai mua thôi. Nhưng thật ra đây là Diêu Nhất ở trung tâm chế tác đồ sứ tự mình làm được, hằng năm mỗi tháng sẽ đi làm một cái.

Cũng không biết nỗi ám ảnh này của Diêu Nhất từ đâu ra, rõ ràng có rất nhiều thứ đẹp đẽ khác để làm nhưng trong đầu Diêu Nhất cứ hiện ra kết cấu của con búp bê đó.

Phó Xuyên ngẩn người hỏi: “Tặng cho tôi à?”

Mặc dù giọng nói vẫn mang theo vẻ bình tĩnh thường thấy của câu nhưng ánh mắt đã đảo quanh khắp nơi.

Diêu Nhất gật đầu: “Cậu là bạn của tớ, hơn nữa ngày hôm qua còn giúp tớ bôi thuốc, muốn tặng cho cậu thôi”

Phó Xuyên rủ đôi mắt xuống, che đi thần sắc trong mắt mình nói: “Được”

Diêu Nhất còn hơi do dự: “Có hơi xấu, cậu đừng ghét bỏ nó đấy”

Phó Xuyên cười cười: “Tôi biết, không phải là con lần trước cậu tặng tôi ở núi Lộc Cốc sao?”

Lần trước Diêu Nhất tặng cho cậu một con mặc áo lam dài, mặt mày đỏ thẫm hai bên có hình con mèo. Lúc đó quá vội vàng dẫn tới Diêu Nhất cũng quên mất nó.

“Lần trước tớ tặng cho cậu á?” Diêu Nhất lắp bắp kinh hãi nói: “Con búp bê sứ mặc áo lam dài kia sao?”

“Ừm” Phó Xuyên cong cong khoé môi “Cậu không nhớ à?”

Vậy thì làm sao bây giờ? Trong lòng Diêu Nhất phát sầu, cô không còn thứ gì khác để tặng cho Phó Xuyên nữa.

Thấy vẻ mặt hạ xuống thất bại của cô, Phó Xuyên duỗi tay chạm chạm vào tay Diêu Nhất: “Tôi muốn búp bê sứ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK