Diêu Nhất ngồi nghiêm chỉnh, hai tay khép lại đặt trên đầu gối. Phảng phất như là không phải xem phim thanh xuân tình yêu mà là cái gì đó nghiêm túc chính trị lắm vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Lúc này mấy bộ phim thanh xuân đau đớn đang rất thịnh hành, liên tiếp mấy tình huống cẩu huyết bạo lực như phá thai v.v, cuối cùng là đến hồi ức.
Lúc đầu Diêu Nhất còn thất thần nghĩ thử lúc xem xong thảo luận với Phó Xuyên như thế nào, từ ý nghĩa của cuộc sống hay là vạn vật trên vũ trụ để bàn. Sau đó hai mắt Diêu Nhất mở càng ngày càng lớn, nhìn đến tình tiết quá mức này nhịn không được hít sâu một hơi.
Nhìn thấy tình tiết không phù hợp với trẻ em, Diêu Nhất còn chưa phản ứng lại kịp, đôi mắt bỗng dưng bị che khuất.
“Đừng nhìn, không hay đâu” Phó Xuyên nghiêng đầu thấy Diêu Nhất vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, oh oh, cô vẫn còn là trẻ em, sau đó dùng hai tay bịt kín tai lại.
Khoảng chừng hai phút sau, Phó Xuyên dời bàn tay đi, nhẹ nhàng chạm vào tay Diêu Nhất đang che tai lại “Được rồi”
Diêu Nhất không dám mở to hai mắt hoàn toàn, mà mở hé mắt từ từ, thấy là hình ảnh bình thường rồi mới mở mắt ra, bỏ hai tay xuống.
“Muốn ăn bỏng ngô không?” Phó Xuyên cố ý muốn phân tán lực chú ý của cô. Phim quá mức đau mắt, không xem cũng được.
Diêu Nhất trong bóng tối: Không xong rồi, sách tình yêu chương 23: cách sử dụng bỏng ngô, cô quên mất rồi.
Trong sách nói đặt bỏng ngô ở chỗ tay vịn giữa hai người, trong lúc xem phim ‘lơ đãng’ chạm vào tay đối phương.
Vừa nãy cô chú ý xem phim, quên mất, bây giờ phim đã chiếu xong một nửa rồi.
Diêu Nhất vội vàng nói ăn, còn nói muốn cùng Phó Xuyên ăn.
Trong tay cầm một viên bắp, Diêu Nhất bỏ vào trong miệng nhai nhai, ánh mắt quan sát Phó Xuyên.
Cậu đợi Diêu Nhất lấy xong rồi mới đưa tay lấy.
Quan sát một hồi lâu, sau khi Diêu Nhất xác định được tần suất của hai bọn họ, một lần nữa hạ tay lúc Phó Xuyên cũng hạ xuống “Trong lúc lơ đãng” chạm vào tay cậu.
Ánh mắt Diêu Nhất dừng trên màn ảnh, trong lòng đếm thời gian, chậm rãi vươn tay.
“A…….” Đột nhiên trên màn ảnh xuất hiện một tiếng thét chói tai.
Bản thân Diêu Nhất liền chột dạ, lại không chú ý đến cốt truyện của bộ phim, bị dọa đến run lên, thật lâu sau cũng không phản ứng lại được, nào còn lo lắng đến việc đi chạm tay Phó Xuyên.
Nhưng thật ra Phó Xuyên đã nhìn thấy bàn tay hướng vào trong bịch bỏng của Diêu Nhất, cả nửa ngày cũng không lấy viên nào, cậu duỗi tay lấy ra mấy viên nhét vào tay Diêu Nhất.
Diêu Nhất lúc này theo bản năng vân vê nó, vừa vặn cầm lấy tay Phó Xuyên, cô cũng không còn đi tâm trạng đi lo mấy điều trong cuốn 《Sách tình yêu 》nữa.
“Bộ phim này…. Thật đáng sợ quá đi” Diêu Nhất gắt gao dựa vào trên ghế, cổ giống như bị người ta siết chặt, sắc mặt trắng bệch.
Nữ chính lúc này đang ngã ngồi xuống giữa mưa, tóc tai đều dính bết hết cả lại, còn thét chói tai, thoạt nhìn nói là quỷ cũng không sai lắm.
Diêu Nhất thật sự bị dọa sợ, đặc biệt là âm thanh thét chói tai vừa rồi kia, giống như vang dội cả hai bên tai vậy. Sắc mặt của cô rất khó coi, mím môi thật chặt.
Trong rạp chiếu phim vốn dĩ rất tối, Phó Xuyên không thấy rõ sắc mặt Diêu Nhất, chính là nghe từ lời nói của cô mới thấy có chỗ không đúng.
Đôi khi người ta bị dọa sợ phải mất rất nhiều thời gian mới hoàn hồn lại được, lúc này Diêu Nhất đang ở trong trạng thái này.
“Diêu Nhất, Diêu Nhất” Phó Xuyên nhíu mày, nhỏ giọng gọi cô.
Diêu Nhất nói xong câu kia liền không phản ứng lại nữa, trong tay còn cầm bắp rang lẫn tay Phó Xuyên.
Phó Xuyên không còn cách nào, dứt khoát nương theo ánh sáng trên màn ảnh, dùng một tay khác nhẹ nắm lấy cằm Diêu Nhất để cô nhìn về phía mình.
“Chúng ta không xem nữa, hửm?” Phó Xuyên nhìn vào mắt Diêu Nhất, bên trong ngập tràn lo lắng.
Nhìn chằm chằm Phó Xuyên một hồi lâu, nỗi sợ của Diêu Nhất cũng giảm bớt, cô lập tức buông tay rồi nói xin lỗi Phó Xuyên.
Phó Xuyên cũng biết điều buông Diêu Nhất ra.
“Vừa nãy tớ bị tiếng thét chói tai của nữ chính dọa sợ, bây giờ không sao rồi” Diêu Nhất đem bắp rang trong tay bỏ vào miệng nhai, mơ hồ nói “Chúng ta xem tiếp đi”
Phó Xuyên nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống không nắm lấy tay Diêu Nhất.
Không thể bỏ cuộc giữa chừng. Trong《Sách tình yêu》 không có nói được chính là không được. Diêu Nhất chắc chắn nghĩ.
Xem xong bộ phim, đơn giản là đầu độc tâm lý của người bình thường. Diêu Nhất đi ra ngoài với tinh thần hơi uể oải, cô căn bản là không biết mấy nhân vật trong phim làm chuyện gì.
Phó Xuyên dừng lại ở cửa rạp chiếu phim, đem khăn quàng cổ đã choàng cả tối lấy xuống, một lần nữa cẩn thận choàng lên giúp Diêu Nhất.
Diêu Nhất ngây thơ mờ mịt bị hai chú hổ màu vàng vây quanh mình, thoạt nhìn càng ngây ngốc.
“Cậu không mang à?” Diêu Nhất ngẩng đầu hỏi Phó Xuyên.
Không xong rồi, trong 《Sách tình yêu》 Không có nói nếu Phó Xuyên trả lại thì phải làm gì nữa.
“Ừm, tôi không lạnh, cậu xem” Phó Xuyên đưa tay nắm lấy tay Diêu Nhất, để cô cảm nhận độ ấm trong lòng bay tay mình.
Bị một bàn tay ấm áp nắm lấy cũng không thấy khó chịu, ánh mắt Diêu Nhất hơi mở lớn “Cậu mặc ít hơn tớ nhiều như vậy, thế mà lại còn ấm hơn cả tớ ấy”
Phó Xuyên bật cười, đáy mắt là một vẻ dịu dàng, phản chiếu trên ánh đèn của rạp chiếu phim càng thêm đẹp đẽ “Cậu là con gái, thể chất so với tôi không giống nhau”
“Oh” Diêu Nhất giống như hiểu ra được, hâm mộ liếc mắt nhìn Phó Xuyên một cái “Mùa đông đến tớ rất lạnh, nếu tớ cũng là con trai thì tốt rồi”
“…..” Trong lòng Phó Xuyên thở dài, cũng không tiếp tục thảo luận đề tài này với Diêu Nhất nữa.
Hai người giống như đều quên mất là mình đang nắm tay nhau, thẳng đến khi vào một nhà hàng hai người mới không dấu vết tách ra.
______
Đi xem phim quả nhiên có tác dụng!
Diêu Nhất nhìn Phó Xuyên rót nước xong quay lại nghĩ trong lòng, bọn họ hình như ở chung càng hòa hợp hơn.
“Nước của cậu” Phó Xuyên một tay cầm một ly nước, sau khi ngồi xuống đem ly nước bên tay phải đưa cho Diêu Nhất.
“Cảm ơn” Diêu Nhất yên tâm thoải mái ngồi hưởng thụ sự giúp đỡ thuận tay của bạn cùng bàn, lại không phát hiện ra sau khi Phó Xuyên rót xong nước, mãi cho đến khi tan học rồi cũng chưa từng uống qua một ngụm.
Phó Xuyên không có khả năng không phát hiện ra Diêu Nhất bỗng nhiên thân cận hơn với mình. Chính là cậu cố tình hưởng thụ Diêu Nhất trộm đến gần mình, bằng lòng nhận sự đùa nghịch của cô.
Không khí trong lớp đã nhẹ nhàng hơn một chút so với hồi mới khai giảng. Thi đua đối với đại đa số người đã kết thúc, chỉ có số ít người đặc biệt còn tham gia.
“A! Mình điên mất thôi!” Lên học tiết tự học buổi tối, Triệu Tiền đập đầu xuống bàn, phát ra âm thanh bịch bịch.
“Cậu bị bệnh đúng không?” Hàn Tiêu Tiêu ghét bỏ nhìn sang bạn cùng bàn của mình “Mỗi ngày cứ tới tiết tự học buổi tối liền nổi điên”
Triệu Tiền như sống không còn gì luyến tiếc nói: “Mình muốn về nhà, mình còn muốn luyện tập lập trình của mình nữa”
Cuộc thi công nghệ thông tin của cậu ở tháng 10 đã qua vòng loại, chuẩn bị thi đấu bán kết.
“Cậu gấp cái gì, công nghệ thông tin không phải năm sau mới thi à?” Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn bộ dáng uể oải của cậu nói.
“Cậu không biết bên trong toàn là cao thủ đấy, lần trước là mình là may mắn mới vừa đủ vượt qua vòng loại”
“Một đám người ai cũng như vậy cả” Hàn Tiêu Tiêu lẩm bẩm một câu, xoay người không để ý đến Triệu Tiền nữa.
Bây giờ Tần Lịch và Triệu Tiền mỗi ngày đều là một bộ dạng khẩn trương quá mức lên. Tần Lịch mà nói cô còn có thể hiểu được, dù sao thành tích của cậu ta cũng không tính là đứng nhất, còn muốn đi học ở trường tốt nhất.
Còn về Triệu Tiền thì cô hoàn toàn không hiểu.
Triệu Tiền đã sớm nghĩ xong mình muốn vào học trường nào, lấy điểm của cậu bây giờ, lại nỗ lực nâng cao tiếng anh hơn chút nữa thì thành tích phải nói là dư dả rồi. Hơn nữa chắc là vì học bên lập trình, một năm nay tiếng anh của Triệu Tiền tiến bộ thần tốc.
“Nhất Nhất à, mình thật khổ quá mà!” Triệu Tiền thấy bạn cùng bàn không để ý đến mình, chỉ có thể xoay người đi quấy rối Diêu Nhất.