Sau khi giáo viên viết bài trên bảng xong quay xuống dưới, nhìn một hàng người đang ngồi thẳng lưng phát hiện ra Diêu Nhất đã nằm xuống ngủ. Giáo viên dời ánh mắt đi, tiếp tục giảng bài của mình. Có đôi khi học sinh có thành tích tốt vẫn sẽ được ưu tiên, giống như Diêu Nhất, người có thành tích tốt nhất trong lớp học giỏi nhất.
Phó Xuyên cúi đầu tuỳ ý viết vài chữ, ánh mắt lơ đãng dừng lại chỗ Diêu Nhất ở bên cạnh. Một người cao có thể thấy rõ hoàn toàn mặt của Diêu Nhất.
Phó Xuyên có chút thất thần, cây bút trên tay không biết khi nào đã dừng lại.
Bức rèm không được kéo lại lúc này ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào. Đối với người đi học nghiêm túc mà nói thì rất ấm áp, nhưng đối với người lộ một nửa gương mặt dưới ánh mặt trời mà nói thì cảm giác không ổn lắm.
Trong lúc ngủ Diêu Nhất vô thức cau mày lại, lại chôn vùi gương mặt mình vào hai cánh tay, còn chưa đến một phút cô đã cảm thấy hơi khó thở lại một lần nữa lộ nửa gương mặt ra ngoài. Ngủ không được an ổn lắm.
Phó Xuyên nhìn bức rèm chưa được kéo lại, rồi nhìn lên giáo viên đang viết bài trên bảng. Sắc mặt vẫn như cũ, điềm nhiên như bình thường, cánh tay lại vươn ra lấy cuốn sách trên bàn của Diêu Nhất dán trực tiếp lên mặt kính.
Làm xong chuyện này Phó Xuyên tiếp tục viết bài của mình, tựa hồ như chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Ánh mặt trời chói mắt bị ngăn lại, rốt cuộc Diêu Nhất cũng được ngủ an ổn.
Giấc ngủ này liền ngủ một mạch đến tận tiết thứ ba.
Diêu Nhất mở to mắt, mơ màng nhìn mặt kính dán đầy mấy cuốn tập san toán học. Ngồi thẳng dậy xoa xoa hai mắt, nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc nghe giảng bài.
Lẽ nào lúc nãy tự cô dựng lên?
Diêu Nhất trong đầu có chút mơ hồ, nghĩ thầm lúc trước khi cô ngủ là một chồng sách đặt trên cuốn tập san.
“Cậu tỉnh rồi?” Triệu Tiền dựa vào bàn Diêu Nhất, thoáng quay đầu lại thấp giọng nói: “Lúc nãy giáo viên dạy sinh còn nhìn cậu vài lần đấy”
“Ừm” Diêu Nhất gục đầu xuống còn muốn ngủ tiếp.
Hàn Tiêu Tiêu cũng từ trong hộc bàn lấy ra một hộp sữa đưa cho Diêu Nhất: “Cậu tỉnh táo lên chút”
Diêu Nhất cắm ống hút vào, uống mấy ngụm sữa bò lạnh, lúc này mới tỉnh táo hơn chút.
Quay đầu lại nhìn mấy quyền sách toán vẫn còn ở trên mặt kính, lại quay đầu nhìn Phó Xuyên đang nhìn lên bảng, sau cùng cô lặng lẽ thu mấy cuốn sách lại.
“Tăng ca thêm giờ” để xem, rốt cuộc Diêu Nhất cũng xem xong một kỳ của cuốn tập san này. Đúng hạn đem giao lại cho Tần Lịch.
“Làm phiền cậu lần sau đừng dán nó lên mặt kính” Tần Lịch nghiêm túc nói “Tớ vốn dĩ đã chờ đợi đến sốt ruột, cậu lại mang nó đặt ở chỗ rõ ràng nhìn thấy như vậy, làm lòng tớ rất ngứa ngáy”
“Oh” Bây giờ Diêu Nhất đang cho là bản thân mình trong lúc ngủ mơ hồ mà dán lên “Kỳ sau để cậu xem trước, tớ có dán cũng không sao”
Tần Lịch đen mặt: “Còn có lần sau nữa đấy”
“Được rồi” Diêu Nhất miễn cưỡng gật đầu “Mình cũng không kiểm soát được, lúc nãy là do ngủ quá mê man”
“Đây là gì thế?” Lý Cách ý muốn lấy lại xem một chút, lại bị Tần Lịch lập tức giữ tay lại.
“Không cho phép động đậy!”
“Cậu còn đến mức như vậy sao?” Lý Cách tức giận nói: “Nhất Nhất, sao cậu lại muốn qua lại với người keo kiệt như thế này chứ”
Diêu Nhất thấy cậu đã bất hoà với Tần Lịch, trực tiếp giải thích: “Đây là cuốn tập san toán học nước ngoài, là thầy chúng ta nhờ đàn anh khóa trên đặt đấy”. ngôn tình ngược
Nghe thấy là loại sách này Lý Cách lập tức hết hứng thú.
“Hừ, làm tớ cứ tưởng là bảo bối gì cơ” Lý Cách trừng mắt nhìn Tần Lịch “Quỷ hẹp hòi”
Tần Lịch nhìn lướt qua Lý Cách, đặc biệt sắc bén.
Tần Lịch ngoại trừ chịu kìm nén bởi Diêu Nhất ra, không ai là cậu không giận dỗi được cả.
Chỉ đáng tiếc là Lý Cách tung hoành bát quái nhiều năm như vậy, công lực cũng phải thâm sâu hơn nhiều.
Diêu Nhất mắt thấy lửa sắp lan đến bên người, lập tức cách xa chạy về chỗ ngồi của mình. Chỉ là động tác quá lớn, đụng phải Phó Xuyên ở bên ngoài.
Thấy Phó Xuyên quay đầu lại nhìn mình, Diêu Nhất vội vàng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”
“Cẩn thận một chút” Ánh mắt Phó Xuyên dừng lại trên cổ tay bị va chạm đến hồng lên của Diêu Nhất, rũ hàng lông mi thật dài xuống che giấu đi cảm xúc của mình.
“Oh” Diêu Nhất cho rằng là cậu bị mình quấy rầy học tập, cho nên mới nhắc nhở cô “Xin lỗi, sau này sẽ không đụng vào cậu nữa”
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất lại một lần nữa ngồi vào chỗ, cúi đầu xem sách của mình, muốn nói lại thôi, cuối cùng từ bỏ việc giải thích.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, ngay lúc Diêu Nhất cũng tìm được cách để sống chung hòa hợp với bạn cùng bạn của mình. Nhất Trung lại nghênh đón một kỳ thi giữa kì.
Ngày đi thi hôm đó Diêu Nhất phá lệ đến sớm, đi vào phòng thi, trong lớp học vắng người này cô sững người, nhìn vị trí ngồi thứ hai trong phòng thi đầu tiên, tâm tình cô phức tạp.
Cô còn chưa bao giờ nhìn bóng lưng người khác khi thi bao giờ, ngoại trừ…..Phó Xuyên.
Hôm nay ngược lại Phó Xuyên đến rất muộn, trước kia mỗi lần đi thi lúc Diêu Nhất đến Phó Xuyên đều đã có mặt và ngồi ở vị trí của Diêu Nhất bây giờ. Cậu chậm rãi đi vào khi chuông vừa mới reo lên, liếc mắt thoáng nhìn thấy Diêu Nhất ngồi ở phía sau. Diêu Nhất đã sớm chuyển chỗ, nội tâm cô tự hỏi có phải trước kia mình quá điên cuồng rồi không.
Bởi vì nhìn Phó Xuyên bây giờ khoan thai tới muộn như vậy, cảm thấy cậu ấy thật điên cuồng, có phải trước kia người khác cũng cảm thấy cô như vậy không?
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, giám thị ngay tức khắc phát bài thi xuống. Đến khi bài thi đầu tiên nhìn thấy Phó Xuyên liền ngây người, đỡ đỡ lại mắt kính của mình nhìn lại xem, lại thấy Diêu Nhất ngồi ở hàng ghế phía sau.
Trong lòng có chút tiếc nuối, xem ra thần thoại cũng có lúc bị phá vỡ. Ông là giáo viên dạy lớp 12, trước kia từng làm giám thị coi thi ở lớp này một lần, trong lòng rất thích Diêu Nhất, còn hối hận sao năm này không phải là ông dạy khối 10.
Phó Xuyên ông không quen biết, chỉ biết đến Diêu Nhất, đương nhiên giám thị coi thi sẽ chủ động cổ vũ Diêu Nhất chứ không phải là khích lệ Phó Xuyên.
“Mất đi một lần top đầu mà thôi, còn có lần sau nữa cơ mà, để lần sau, yên tâm thi nhé” Giám thị coi thi cười hiền từ nói.
Phó Xuyên ngồi ở phía trước nghe thấy rõ ràng, lại không hề nổi lên một chút ghen ghét nào. Chỉ cúi đầu nhìn bài thi của mình như đang suy tư chuyện gì đó.
Diêu Nhất cũng không đặt tâm tư trên người ông ấy, cẩn thận viết bài thi của mình, so với trước kia nghiêm túc hơn không ít. Chỉ là càng nghiêm túc đến đâu, những chuyện ngay từ ban đầu nên nên đến thì sẽ đến, không nên xảy ra thì sẽ không.
Cuối cùng sau khi kết thúc buổi thi, Diêu Nhất không giống như trước kia trực tiếp quay về phòng ngủ mà là ngồi ở đó ngốc một hồi lâu. Người trong phòng thi lần lượt ra hết rồi, chờ đến lúc cô ngẩng đầu lên, trước mặt chỉ nhìn thấy Phó Xuyên.
“Cậu không đi à?” Diêu Nhất chọc chọc người phía trước tò mò hỏi.
Một lát sau Phó Xuyên quay đầu lại: “Điện thoại hết pin không gọi được”
Diêu Nhất nhìn vào hai mắt của cậu, không hiểu câu trả lời của cậu và câu hỏi của cô có liên quan gì đến nhau.
“Có thể mượn điện thoại của cậu dùng không? Chú Lý hôm nay ở nhà không nhận được thông báo chú ấy sẽ không đến đây” Phó Xuyên nói xong đem điện thoại của mình ra cho Diêu Nhất xem, màn hình tối thui.
Diêu Nhất lúng túng: “Nhưng…. Tớ không mang theo điện thoại”
Bây giờ trong người của mỗi người đều có một điện thoại riêng, bên ngoài căn bản là không có buồng điện thoại công cộng. Ngồi xe buýt về? Diêu Nhất nhìn kỹ sườn mặt Phó Xuyên, cậu….. không thích hợp. Hơn nữa đến đường Phượng Dương phải ngồi xe buýt quá xa.
“Điện thoại của tớ ở phòng ngủ, cậu đi theo tớ lấy đi” Diêu Nhất nghĩ một lát rồi nói.
Sau cùng là Phó Xuyên đứng ở phòng ngủ của nữ sinh chờ Diêu Nhất mang điện thoại ra.
Vừa mới kết thúc kì thi, trong lòng mỗi người có không ít nôn nóng, hành lang có không ít nữ sinh đứng nói chuyện phiếm.
“Đó không phải là Phó Xuyên ở lớp đứng đầu à?” Đột nhiên có người ở trên lầu nhìn thấy Phó Xuyên đứng ở trước cửa, nói với bạn học bên cạnh mình.
“Ở đâu? Trời ạ! Thật sự là cậu ta” Bạn học bên cạnh nhanh chóng chụp lại.
“Người kia là ai?”
“Ai?” Bạn học kéo gần màn hình lại “Hình như là Diêu Nhất”
“Hai người bọn họ? Sẽ không đánh lên đây luôn đấy chứ?”
Người bạn bên cạnh nhìn hai người trong điện thoại, không cẩn thận ấn vào nút ghi hình. Cô thành thật không nhìn trực tiếp, nhìn thẳng vào màn hình điện thoại xem.
“Thoạt nhìn trông bọn họ rất thân mật, Diêu Nhất cầm lấy cái gì đưa cho Phó Xuyên, à… điện thoại”
“Cảm ơn” Phó Xuyên nhận lấy điện thoại, cúi đầu bấm một dãy số “Chú Lý, cháu thi xong rồi, phiền chú đến trường đón cháu”
“Vâng, cậu chủ” Chú Lý tuy là không hiểu tại sao lúc trưa thiếu gia nói không cần đến, bây giờ lại muốn đến đón, nhưng dù sao lời cậu chủ nói vẫn phải nghe theo.
Chỉ là số điện thoại vừa rồi là của ai?
Cúp điện thoại xong, Phó Xuyên trả lại điện thoại cho Diêu Nhất, đúng lúc này điện thoại của cô bỗng nhiên rung lên, Diêu Nhất không cầm chắc điện thoại trực tiếp bị rớt xuống, cô theo bản năng lập tức đưa tay bắt lấy cơ mà lúc này Phó Xuyên cũng đồng thời đưa tay ra.
Cả hai cùng tay chạm tay, cả hai đều sửng sốt.
Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên, bàn tay bị Phó Xuyên chạm đến bỗng nhiên cảm thấy rất nóng.
Chẳng lẽ do vừa rồi bị cậu chạm vào? Diêu Nhất như đang suy tư gì đó.
“Nhận thoạiđi” Yết hầu Phó Xuyên khẽ động, thu hồi tay, nhắc nhở Diêu Nhất.
“À” Diêu Nhất ngoan ngoãn nhận điện thoại.
“Tiểu Nhất, ngày mai về nhà đi, ông ngoại đến nhà chúng ta đấy” Ba Diêu ở đầu dây bên kia cười:
“Ông ngoại rất nhớ con đấy, con nhớ đến cửa hàng bán đồ khô lần trước mua một ít cá khô về nhé, mẹ con nói đồ ở đấy là hàng thật”
“Được ạ” Diêu Nhất đồng ý tất cả, vừa ngẩng đầu lên phát hiện Phó Xuyên vẫn chưa rời đi đang nghi hoặc nhìn cậu.
“Cậu muốn đi mua đồ?” Phó Xuyên đứng ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng.
Diêu Nhất nhớ đến trên đường Phó Xuyên đi về là đi ngang qua tiệm bán đồ sỉ kia, gật đầu: “Tớ muốn đi sang chỗ buôn bán sỉ ở thành tây, cậu về sẽ đi ngang qua đó, có thể cho tớ đi ké một đoạn không?”
Không phải là Diêu Nhất không khách sáo, mà là trong tâm trí cô chỉ muốn đi một con đường đơn giản nhất, từ đây đi xe buýt đến cũng được, nhưng rõ ràng không tiện bằng đi nhờ xe của người trước mặt mình.
“Ừm” Phó Xuyên đương nhiên đồng ý.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài cổng trường, Phó Xuyên lặng lẽ cho tay vào túi ấn tắt điện thoại đi, sợ chẳng may lại có người gọi đến.
Chú Lý rất nhanh đã lái xe đến, hai người họ không phải đợi lâu lắm.
“Bạn học nhỏ, vừa gọi điện thoại đến cho chú là dùng điện thoại của cháu phải không?” Chú Lý cười tủm tỉm nói.
“Đúng ạ, điện thoại của Phó Xuyên hết pin nên mượn của cháu” Diêu Nhất trả lời đúng sự thật.
Giữa trưa hôm nay không phải đầy pin à? Điện thoại là ông giúp rút sạc mang xuống dưới.
“Chú Lý, nhìn đường” Phó Xuyên cắt ngang lời chú Lý định hỏi ra, lên tiếng nói: “Cô ấy dừng ở chỗ bán đồ sỉ ở thành tây”
Chú Lý luôn luôn không hiểu thiếu gia nhà ông nghĩ gì, hôm nay như thế mà lại như ý thức được chuyện gì, dọc đường đi đều gắt gao ngậm chặt miệng mình lại.
Lúc Diêu Nhất xuống xe xong, Phó Xuyên cũng xuống xe theo.
“?” Diêu Nhất khó hiểu nhìn cậu.
“Tôi chờ cậu mua xong rồi quay về” Phó Xuyên nhàn nhạt nói: “Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì tôi gánh vác không nổi”
“Oh”
Diêu Nhất cảm thấy tuy rằng Phó Xuyên nói chuyện không dễ nghe, nhưng tính tình vẫn rất lương thiện như cũ, vì vậy tốt bụng mà quay đầu lại cười cười với cậu.
Phó Xuyên trong nháy mắt có hơi mất tự nhiên, rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm.
Đi đến cửa hàng khô mẹ Diêu chỉ định, Diêu Nhất không chút do dự vào tiệm chọn cá khô. Mà Phó Xuyên lại nhìn chằm chằm vào người đang ngồi ở cửa đọc sách, ánh mắt không mấy thân thiện.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Trước kia đến sớm là vì muốn ngắm cậu nhiều hơn một lúc, bây giờ đến trễ là vì muốn nhìn thấy cậu.