Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Anh xem ở đó có nhiều người như vậy, chắc chắn không phải ai cũng tán thành cách làm của đạo diễn, nhưng không một ai dám đứng ra lên tiếng, cũng không ai dám báo cảnh sát với xe cấp cứu.
Nếu không có anh, không biết Mạnh Cảnh Huyền sẽ ra sao còn những người bị thương khác cũng sẽ không biết như thế nào.”
Ôn Tịch Viễn: “Nếu là em, em có dám báo cảnh sát không?”
Lâm Sơ Diệp: “Đương nhiên là có rồi, mạng người là quan trọng nhất mà.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sợ sẽ đắc tội đạo diễn và nhà sản xuất sao?”
“Đến lúc đó rồi sao còn có tâm trí nghĩ nhiều như thế chứ.
Hơn nữa đắc tội thì đắc tội thôi, cũng không phải thiếu bọn họ thì tôi cũng không sống được.
Nhưng thật ra,” Lâm Sơ Diệp lo lắng nhìn về phía anh, “Anh đắc tội người ta như thế, công việc của anh sau này phải làm thế nào?”
“…….” Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô, vẻ mặt cô cực kỳ lo lắng, đoán chừng là bị câu “Chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ” kia của đạo diễn dọa sợ.
“Em tưởng tôi là trợ lý thật sao?” Ôn Tịch Viễn hỏi.
Lâm Sơ Diệp sững sờ: “Hả? Không phải sao? Vậy anh làm cái gì?”
Mạnh Cảnh Huyền nói anh là trợ lý, đạo diễn cũng nói anh là một trợ lý nhỏ, từ lúc Lâm Sơ Diệp gặp lại Ôn Tịch Viễn đến nay hình như chưa từng thấy anh làm gì, ngoại trừ việc mỗi ngày ra ngoài mua đồ về nấu cơm.
Ôn Tịch Viễn thấy cô ngạc nhiên như thế cũng không trả lời câu hỏi kia, lại hỏi ngược lại cô: “Nếu Mạnh Cảnh Huyền chỉ là một trợ lý, em sẽ xem xét anh ta chứ?”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Ôn Tịch Viễn bất ngờ đề cập tới vấn đề này khiến cô chưa hình dung được.
“Sao đột nhiên lại nhắc tới anh ấy?”
Ôn Tịch Viễn: “Tò mò.”
Lâm Sơ Diệp cẩn thận nghĩ, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng không biết.
Giả thiết này vốn không thành lập.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, cũng không cùng cô thảo luận vấn đề này nữa, cũng không nhất thiết phải thảo luận, ngộ nhỡ thảo luận một hồi lại ra một đáp án nào đó mà anh không mong muốn thì không hay.
Mạnh Cảnh Huyền sẽ không trở thành trợ lý, nhưng có thể sẽ phá sản nha.
Lâm Sơ Diệp còn nhớ vấn đề lúc nãy: “Anh còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc thì anh làm cái gì nha?”
Ôn Tịch Viễn: “Coi như là trợ lý đi.
Nhưng mà chỉ là tạm thời thôi, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, không đi làm nữa là được thôi.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy sau này anh sẽ làm gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Để xem đã, năm sau rồi tính tiếp.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Cũng phải, sắp đến năm mới rồi.”
Nghĩ nghĩ, lại không nhịn được hỏi anh: “Sau này anh muốn làm cái gì thế?”
Cô thấy trên mặt Ôn Tịch Viễn xẹt qua một tia trầm tư.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Quay nhiều phim hơn.”
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc: “Hóa ra anh cũng thích quay phim hả.” Khó trách anh lại đi làm trợ lý.
Ôn Tịch Viễn không gật cũng không lắc, quay phim thì anh không quay, nhưng thật ra có thể làm nhà tư bản đầu tư, mời người khác tới quay, để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp.
“Em thì sao? Muốn làm gì?” Anh hỏi, đem vấn đề này hỏi lại Lâm Sơ Diệp.
“Tôi á?” Lâm Sơ Diệp nghiêng đầu, nghĩ nghĩ:”Kiếm tiền.”
Ôn Tịch Viễn: “……….”
“Em đúng là thật thà đơn giản.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp cười cười, không nói tiếp.
Ước mơ trước kia của cô là tìm được một kịch bản tốt, diễn một vai diễn tốt, một bộ phim hay, nhưng chuyện này không thể chỉ dựa vào cố gắng mà làm được, nghề diễn viên này là một nghề bị động, vận may và thời cơ vốn rất quan trọng.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ gặp được vài cơ hội không tồi, nhưng cũng có một số điều không hoàn toàn là như vậy.
Nếu phải vì vai diễn mà cô phải đáp ứng những quy tắc nào đó thì cô sẽ không làm.
Cho dù vai diễn đó có tốt thế nào đi chăng nữa, đối với cô nó cũng chỉ là một trải nghiệm, cô sẽ không vì nó mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Sau đó lại bị Chu Cẩn Thần can thiệp, Lâm Sơ Diệp lựa chọn viết truyện, vừa đọc vừa viết, chọn từ bị động chuyển sang chủ động.
Trước khi bắt đầu viết cô có nghiên cứu qua nhu cầu thị trường, tuy rằng thiên phú có hạn, nhưng cố gắng và chăm chỉ vẫn giúp cô có một khoản tiền không tồi, ít nhất có thể không cần lo đến chuyện cơm ăn áo mặc, không cần lo bị Chu Cẩn Thần quản chế.
Chỉ là giấc mộng này đối với cô mà nói vẫn còn khá xa vời, tuy thế cô vẫn đang cố gắng và chờ đợi thêm thời cơ.
——–
Sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ Diệp tới bệnh viện thăm Mạnh Cảnh Huyền.
Vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy trợ lý vui vẻ nói với Mạnh Cảnh Huyền: “Đạo diễn bị đổi thành người khác rồi.
Bây giờ vẫn chưa tìm được đạo diễn thích hợp, nên mấy ngày nay đoàn làm phim tạm ngừng quay.”
“Sao lại đổi người thế?” Lâm Sơ Diệp hơi bất ngờ, “Hạng mục đã khởi quay rồi, dừng giữa chừng như thế sẽ tổn thất rất lớn không phải sao.”
Trợ lý: “Nghe nói chuyện hôm qua đã đến tai lãnh đạo cấp cao của Hoa Ngôn ảnh thị, anh ta rất tức giận, lập tức ra lệnh đổi người.”
“Hoa Ngôn ảnh thị?”
Lâm Sơ Diệp nhớ mang máng lúc trước Phùng San San có nói qua với cô, nói công ty này và Tinh Nhất lúc trước có làm chuyển giao hợp đồng nghệ sĩ, là kết quả của tranh chấp cổ phần.
Ông chủ hiện tại của bọn họ, chính là vị năm đó đã tranh chấp cổ phần với công ty, là một người tài giỏi, cũng không thích những quy tắc ngầm.
Phùng San San cũng từng đề nghị đề nghị cô đi tìm anh ta thử, xem có thể chuyển hợp đồng của cô sang Hoa Ngôn hay không.
Trợ lý nghĩ cô không biết, bắt đầu phổ cập kiến thức cho cô: “Hoa Ngôn ảnh thị là công ty sản xuất dự án này của chúng em, chế tác, đầu tư, phát hành đều do bọn họ làm.
Nghe nói ông chủ của bọn họ rất coi trọng hạng mục này, cho nên mới tức giận như thế.
Tối hôm qua bộ phận PR của công ty đã đưa ra lời giải thích và biện pháp xử lý, thái độ cũng rất tốt.”
“Ồ, như thế cũng không tồi.”
Lâm Sơ Diệp nghe xong, thấy Mạnh Cảnh Huyền không bị gì là tốt rồi, cô không có hứng thú với Hoa Ngôn, vốn chưa từng gặp mặt đối phương, cũng không phải là chuyện cô có thể nghĩ tới.
——
Mạnh Cảnh Huyền có thể tham gia hạng mục này là do anh ta dựa vào quan hệ với đạo diễn, lúc này nghe đạo diễn bị đổi, tâm tình Mạnh Cảnh Huyền có chút phức tạp.
“Ký hợp đồng với anh là nhà sản xuất, không phải đạo diễn, đổi thì đổi thôi.” Lâm Sơ Diệp an ủi anh ta: “Nếu anh bởi vì chuyện này mà áy náy thì không cần thiết.
Là ông ta khiến cho anh phải nằm trên giường nửa tháng, không phải anh làm mất bát cơm của ông ta.”
Mạnh Cảnh Huyền cố ý ho mạnh: “Nói gì mà nghiêm trọng thế, cái gì gọi là vì ông ta mà anh phải nằm trên giường nửa tháng, bị truyền ra ngoài thì không hay đâu.”
Lâm Sơ Diệp bị dáng vẻ của anh ta làm cho buồn cười: “Anh hiểu là được rồi, không cần phải so đo với em làm gì.”
Mạnh Cảnh Huyền trợn mắt nhìn cô.
Ôn Tịch Viễn vừa tới phòng bệnh liền nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Mạnh Cảnh Huyền đang cười đùa vui vẻ, trên khuôn mặt lộ ra ý cười nhạt, an tĩnh xinh đẹp, khác hẳn khi mỉm cười với người ngoài, có thể thấy cô và Mạnh Cảnh Huyền rất thân.
Mạnh Cảnh Huyền thấy Ôn Tịch Viễn tới thì hơi ngẩn người, nhưng anh ta cũng nhận ra đây chính là người tối hôm qua tới đoàn làm phim cùng với Lâm Sơ Diệp, cũng rất dũng cảm, nhưng không biết người này tên gì.
Lâm Sơ Diệp cũng nhận ra ánh mắt của Mạnh Cảnh Huyền, quay đầu lại theo bản năng, thấy Ôn Tịch Viễn tới cũng kinh ngạc đứng dậy: “Sao anh lại tới đây?”
Ôn Tịch Viễn: “Nhà sản xuất bảo tôi đại diện đoàn làm phim tới thăm anh ta.”
Lâm Sơ Diệp cực kỳ vui mừng: “Nhà sản xuất không gây khó dễ cho anh sao?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, đáy lòng dâng lên chút vui mừng.
Anh gật đầu: “Ừ.”
“Vậy quá tốt rồi.” Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng thở phào: “Tôi vừa mới biết hóa ra hạng mục này hóa ra là hạng mục trọng điểm của Hoa Ngôn, năng lực và nhân mạch rất tốt, anh có thể đi theo người của bên đó làm việc, cơ hội phát triển sau này chắc chắn không ít, có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Hình như em rất sùng bái Hoa Ngôn thì phải?”
Lâm Sơ Diệp: “Cũng không phải thế.
Chỉ là địa vị cùng sức ảnh hưởng của Hoa Ngôn rõ ràng như thế, về sau nếu anh muốn làm phim, có quan hệ này với bọn họ thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút.”
Mạnh Cảnh Huyền không muốn tạt cho Lâm Sơ Diệp bát nước lạnh, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở Lâm Sơ Diệp: “Phạm vi của bọn họ cũng không phải dễ mà vào được đâu.”
Huống chi chỉ là một trợ lý nhỏ.
Nhưng anh ta không nói lời này ra.
“Người khác thì không chắc, nhưng Ôn Tịch Viễn khẳng định là có thể.” Lâm Sơ Diệp không để ý, không kiêng dè gì mà khen Ôn Tịch Viễn trước mặt người ngoài: “Trước kia ở trường anh ấy cũng rất lợi hại.”
Mạnh Cảnh Huyền lén quan sát Ôn Tịch Viễn, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, tính cách dũng cảm thì không thấy lợi hại chỗ nào.
Ôn Tịch Viễn thản nhiên liếc anh ta một cái.
Mạnh Cảnh Huyền bị liếc liền giật mình, rõ ràng chỉ là một ánh nhìn, không hiểu sao lại mang theo cảm giác áp bách, khiến khí thế của anh ta yếu xuống một chút.
Ôn Tịch Viễn nhìn anh ta, dặn dò: “Buổi chiều nhà sản xuất và những người trong đoàn làm phim sẽ đến thăm anh, anh nghỉ ngơi cho thật tốt, có chỗ nào không khỏe thì nói rõ với bác sĩ, đừng dây dưa kéo dài.”
“Được.”
Chữ này cứ không tự chủ được mà nói ra.
Đến khi phản ứng lại thì Mạnh Cảnh Huyền cũng ngẩn người, ngồi thẳng lại một chút, cười khách sáo bổ sung: “Làm phiền các anh rồi.”
Ôn Tịch Viễn khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Lát nữa em còn có tiết đúng không?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừ, sao anh biết?”
“Tôi nghe Hà Minh U nói.” Ôn Tịch Viễn nhìn đồng hồ, “Sắp đến giờ rồi, tôi đưa em đi.”
Mạnh Cảnh Huyền cũng xem đồng hồ: “Mấy giờ vào lớp thế? Em đi nhanh đi, đừng để tới trễ.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhìn thời gian cũng không còn nhiều nữa, nói vài câu với Mạnh Cảnh Huyền, dặn dò trợ lý vài chuyện, lúc này tạm biệt Mạnh Cảnh Huyền ra về.
“Em tin tưởng tôi vậy à?” Trên xe, Ôn Tịch Viễn hỏi Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừ.
Tôi cảm thấy người học giỏi làm việc gì cũng giỏi cả.”
Ôn Tịch Viễn: “Lúc đó còn là học sinh.
Chúng ta không gặp tám năm, trong tám năm này tôi làm gì em đâu có biết.”
Lâm Sơ Diệp: “Nhưng nhìn tinh thần cũng có thể nhận ra mà.
Tuy rằng tôi không biết trong mấy năm vừa rồi anh làm gì, nhưng tinh thần của anh thì không lừa ai được.”
Ôn Tịch Viễn cười cười: “Em là thầy coi tướng đấy à?”
Không nghĩ đến Lâm Sơ Diệp lại thành thật gật đầu: “Lúc trước tôi có nghiên cứu qua bát tự với tướng mạo.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy em xem tướng mạo tôi như thế nào?”
Lâm Sơ Diệp nhìn anh, rất lâu không nói gì.
Ôn Tịch Viễn: “Vẫn chưa nhìn ra sao?”
“Xem như là…..
Có trưởng thành hơi muộn.” Lâm Sơ Diệp cân nhắc, lại cam đoan: “Nhưng nhiều nhất cũng chỉ tới năm ba mươi tuổi, sau ba mươi tuổi là tốt rồi, nhanh thôi.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Em xem trộm căn cước của tôi đấy hả?”
Lâm Sơ Diệp ngồi thẳng lưng, phủ nhận: “Không phải nhé.
Anh đừng có mà sỉ nhục chuyên môn của tôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Chuyên nghiệp như thế, vậy tính thử xem khi nào thì em kết hôn.”
Lâm Sơ Diệp: “Bác sĩ chữa bệnh cho người khác thì dễ, chữa cho mình thì khó.
Thầy tướng cũng thế.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Thế tôi thì sao?”
Lâm Sơ Diệp đối mắt với anh, không hiểu sao có chút xấu hổ.
Cô ho nhẹ, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
“Ba mươi tuổi.” Lâm Sơ Diệp bịa đại một thời gian nào đó.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái: “Em nói không đúng rồi.”
Qua năm nay anh cũng đã hai mươi chín rồi.
Lâm Sơ Diệp không để ý tới anh, ngồi thẳng người lại.
Vốn cô cũng không tin mấy thứ này, chỉ muốn mượn cái này để an ủi anh mà thôi.
———-
Rất nhanh đã đến trung tâm dạy thêm.
Cổng vào của trung tâm là hình bầu dục lớn.
Trước cổng vào đã đầy xe.
Ôn Tịch Viễn đậu xe ở chỗ gần lớp học.
Hà Minh U đang nhìn đông nhìn tây liền nhìn thấy Lâm Sơ Diệp xuống xe, cùng với Ôn Tịch Viễn đang ngồi ghế lái, cậu nhóc kinh ngạc há hốc mồm, sau đố liền chạy tới trước cửa sổ, vẫy vẫy tay với hai người ngoài cửa sổ: “Cậu, cô giáo.”
Gọi xong lại hỏi Ôn Tịch Viễn: “Cậu, không phải cậu đi rồi sao? Sao lại trở lại thế ạ?”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày, hoang mang nhìn Ôn Tịch Viễn: “Không phải anh nói Hà Minh U nói cho anh biết giờ lên lớp của tôi sao? Cậu nhóc không biết là anh không đi à?”
Ôn Tịch Viễn: “Mẹ của nó đưa thời khóa biểu cho tôi.
Bỏ bốn lên năm, mẹ nó nói cũng có khác gì nó nói đâu.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
Diệp Hân đang ở văn phòng nghe được tiếng của Hà Minh U, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn thì hơi ngạc nhiên, cách cửa sổ gật đầu chào Ôn Tịch Viễn một cái, sau đó nhanh chóng đi ra.
“Mấy hôm trước nghe Sơ Diệp nói anh trở về thành phố Ninh, còn nói phải hẹn cùng nhau ăn bữa cơm.” Diệp Hân cười nói với Ôn Tịch Viễn, “Thế nào, người cuồng công việc, nể mặt tôi cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp.
Diệp Hân hiểu ý, cũng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
“………” Lâm Sơ Diệp có chút không hiểu: “Sao lại nhìn tớ cả thế? Ăn cơm thì ăn cơm thôi.”
Diệp Hân: “Có muốn hẹn những người khác không? Nhiều năm rồi không gặp, mỗi lần tụ hội đều thiếu hai người.”
Ôn Tịch Viễn: “Tôi không có ý kiến gì cả, xem Lâm Sơ Diệp thế nào.”
Ánh mắt của Diệp Hân lại quay về trên người Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp bị nhìn có chút áp lực.
“Tớ cũng không có ý kiến.”
Diệp Hân lập tức quyết định: “Vậy tớ thông báo cho mọi người một tiếng.
Tối mai thế nào? Vừa hay là cuối tuần.”
Lâm Sơ Diệp: “Tớ rảnh.”
Ôn Tịch Viễn cũng gật đầu: “Cũng được.”
Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Tối mai tôi tới đón em.”
Lâm Sơ Diệp: “Ngày mai tôi có tiết tới sáu giờ, lúc đó tôi cùng Diệp Hân tới là được rồi.”
Vừa dứt lời, tay áo liền bị Diệp Hân kéo một cái.
Ôn Tịch Viễn nhìn Diệp Hân, lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang mờ mịt, gật đầu: “Cũng được.”
——-
Diệp Hân là người thuộc phái hành động, đến tối đã thông báo hết với mọi người, những người còn ở lại thành phố Ninh cũng không nhiều, tổng cộng mười người, vừa đủ một bàn.
Sau khi Lâm Sơ Diệp dạy xong thì cùng Diệp Hân đi tới, bên kia cũng đã có bảy tám người đến, phần lớn đều là nam.
Ôn Tịch Viễn cũng đã tới, đang ngồi ở chỗ đối diện cửa ra vào, im lặng nhìn những người khác nói chuyện phiếm.
Chỗ ngồi bên cạnh anh cũng đã gần đầy, chỉ còn bên trái còn dư hai chỗ trống.
Lúc Lâm Sơ Diệp và Diệp Hân tới, mọi người đều rất vui vẻ.
“Lâm Sơ Diệp?”
“Tôi không nhìn lầm chứ, Lâm Sơ Diệp, sao cậu cũng trở về thành phố Ninh rồi?”
Mọi người đang nói chuyện đều đứng lên, kéo ghế bên cạnh ra cho hai người.
Ôn Tịch Viễn không đứng dậy, chỉ quay đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp chào hỏi khách khí với mọi người, sau đó theo Diệp Hân ngồi vào bàn.
Diệp Hân trực tiếp đưa Lâm Sơ Diệp đi tới hai chỗ trống bên cạnh Ôn Tịch Viễn, chưa kịp ngồi vào bàn, mọi người lại trở nên xôn xao.
“Tiết Ninh?”
“Sao Tiết Ninh cũng trở về thế?”
Lâm Sơ Diệp có chút ấn tượng với cái tên này, mấy hôm trước Diệp Hân có nhắc qua, cũng nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, là một cô gái rất xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, vừa gọn gàng lại vừa xinh đẹp.
Lực chú ý của Tiết Ninh không dừng trên người cô, mà dừng ở trên người Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp thấy sắc mặt Tiết Ninh hơi đổi, sau đó dần trở nên cung kính:
“Ôn…..”
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ.
Hai chữ “Ôn tổng” đang định nói ra liền bị tiếng ho này của Ôn Tịch Viễn nhắc nhở, lập tức đổi thành “Ôn…..Tịch Viễn?”, hiển nhiên là không quen với cách xưng hô này.
Lâm Sơ Diệp nghi ngờ nhíu mày, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, đã thấy Ôn Tịch Viễn bình tĩnh bưng chén trà lên uống.